Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trường Phong Độ

Thể loại: Cổ đại, hoan hỉ oan gia, duyên trời tác hợp, cưới trước yêu sau, cung đình hầu tước, HE Nhân vật chính: Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư Văn án: Thời cổ đại, nữ nhân chỉ có thể gả cho một người, sau đó là cuộc sống gia đình, giúp chồng dạy con, quản lý nhà cửa. Vì muón có thể gả cho một phu quân tốt, Liễu Ngọc Như noi theo mọi người, tận lực tu tâm dưỡng tính, trở thành khuê tủ điển phạm suốt mười lăm năm ròng. Không ngờ được, kết quả lại như công giã tràng, nàng bị buộc gả cho một kẻ ăn chơi trác tiếng có tiếng khắp Dương Châu - Cố Cửu Tư. Gả cho kẻ như vậy, đời nàng coi như đã bị hủy hoại. Nhất là gả xong nàng mới phát hiện người này cũng bị ép cưới nàng. Tâm Liễu Ngọc Như hóa tro tàn, nàng tự nhốt mình trong phòng. Ba ngày sau, nàng giác ngộ một điều. Gả cho kẻ ăn chơi trác táng thì việc gì phải làm khuê tú nữa? Vì thế ngày thứ ba sau khi thành hôn, vị khuê tú nổi tiếng dịu dàng ở Dương Châu run rẩy cầm đao, dùng hết dũng khí của cả một đời tiến vào thanh lâu. Nàng nhìn Cố Cửu Tư đang say như chết mà nói, “Đứng lên.” Từ đó cuộc đời Cố Cửu Tư nhanh chóng thay đổi. Dù là những tháng ngày ăn chơi hay khi làm quan nhất phẩm, nữ nhân này vẫn đứng bên hắn. Nàng đỡ lấy hắn bằng thân mình mảnh mai yếu đuối và bảo, “Đứng lên.” Thế nên mặc cho bị róc xương róc thịt, mặc cho giãy giụa đứng lên từ vũng bùn, hắn cũng muốn cắn răng cõng nàng trên lưng đi qua cả đời này. Với Liễu Ngọc Như mà nói, trong mười lăm năm đầu đời, sống là để tìm một nam nhân tốt. Đến khi gặp được Cố Cửu Tư nàng mới biết nam nhân tốt sẽ khiến nàng hiểu rằng sống là vì chính mình. Ta nguyện lấy máu thịt này che mưa chắn gió, để váy nàng không vương bụi trần, để thái dương kia chẳng đọng sương. Ta nguyện hóa thành cơn gió lớn, đưa quân đi vạn dặm. Một câu giới thiệu vắn tắt: Phu quân ăn chơi trác táng biến thành nam thần. Cùng đọc truyện nhé!!!! *** (Review) Trường phong độ – Mặc Thư Bạch Vừa đọc xong “Trường phong độ”, sợ mọi người vì mấy dòng giới thiệu ngắn ngủi mà bỏ qua một tác phẩm hay nên phải viết vài dòng cho quyển này nè. Thực tế thì tên và giới thiệu truyện này không thu hút mình, thậm chí mình định bỏ qua vì thấy tag “sủng”, “hoan hỉ”… nên nghĩ nó chỉ thuộc thể loại sủng đơn thuần như những quyển lãng mạn khác, song nhìn thấy tên tác giả là Mặc Thư Bạch thì quyết định nhảy hố luôn. Mặc Thư Bạch là một trong số ít tác giả có văn phong khá ấn tượng với mình. Không biết có phải vì cùng tần số tâm hồn không mà quyển nào của tác giả này cũng phải vừa cầm khăn giấy sụt sùi vừa bật cười ngô nghê, dù là một bộ giải trí đơn thuần như “Giả quý tộc” hay bộ truyện đã phá vỡ định kiến của mình về thể loại “hệ thống nhân vật” như “Nhân vật phản diện tôi nuôi đều nghẻo” đều là vậy hết. Trở lại với “Trường phong độ”. Ban đầu mình nghĩ quyển này không có nhiều nội dung, sau đó lướt số trang liền ngạc nhiên tự hỏi: Ủa truyện gì mà dài dữ vậy? Rồi thì mới phát hiện đây đâu đơn thuần là truyện tình yêu, đó còn là bài hùng ca về tuổi trẻ, về tình bạn, về con đường trưởng thành của hai nhân vật chính và những ngừơi bạn cùng trang lứa của mình. Câu chuyện bắt đầu với những giấc mơ của nữ chính. Liễu Ngọc Như là cô tiểu thư nhà khá giả, sống trong gia đình cha không quan tâm, thiếp thất đè đầu mẹ con nàng. Liễu Ngọc Như chơi với cô bạn xuất thân nhà thư hương Diệp Vận và thường nghe bạn kể về người anh trai là Diệp Thế An, thiếu niên kiệt xuất của thế hệ này. Từ đó, một cô bé mười tuổi như Liễu Ngọc Như đã bắt đầu dồn toàn bộ tâm huyết để được gả cho Diệp Thế An. Nàng lấy lòng Diệp Vận và cả nhà họ Diệp, học trở thành một người đoan trang hiền thục nức tiếng trong thành để xứng với Diệp Thế An. Mục tiêu cuộc đời nàng chỉ có một, đó là lấy được Diệp Thế An. Nhưng rồi như trò đùa của số phận, nàng phải lấy Cố Cửu Tư, gã trai ăn chơi có tiếng trong thành.  Chấp nhận số phận, sau vài đêm suy sụp tinh thần, Liễu Ngọc Như quyết tâm cải tạo Cố Cửu Tư thành một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Nàng rũ bỏ lớp vỏ tiểu thư hiền thục để thay bằng hình tượng đanh đá, bắt hắn đọc sách, bắt hắn thay đổi tâm tính từng bước một. Cố Cửu Tư tuy ăn chơi nhưng lại trọng tình cảm. Hắn cảm thấy có lỗi với nàng nên đành phải nhường nhịn nàng. Nhưng rồi loạn thế xảy ra, thành trấn bị kẻ thù bao vây, trong cảnh cửa nát nhà tan, người thân, bạn bè lần lượt ngã xuống, cả hai chạy trốn đến U Châu. Sau bao phen hoạn noạn, suýt chết vì đói, gặp cướp bóc, phải ăn cỏ cây để sống, rồi chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán, cả hai dần trưởng thành. Họ kết thân với những người bạn cả cũ lẫn mới, rồi bắt đầu hành trình xây dựng lý tưởng, vì một thái bình thịnh thế, bá tánh no ấm. Bối cảnh câu chuyện rất rộng lớn. Hai nhân vật chính đi qua nhiều châu huyện khác nhau, với kịch tính được thúc đẩy dàn trải liên tục, từ chiến tranh, xây dựng thương nghiệp, dựng đê chống lũ, đấu đá gian thần hay quyền đấu trên triều đình, lắm nước mắt, nhưng cũng không ít những nụ cười ngọt ngào. Đó không chỉ là câu chuyện về sự trưởng thành của chàng thiếu niên lông bông Cố Cửu Tư hay sự kiên định thuỷ chung của Liễu Ngọc Như, đó còn là sự lột xác của nàng tiểu thư kiêu kỳ Diệp Vận, sự khôn lớn của gã sơn phỉ Thẩm Minh, hay cuộc đời bi kịch của nhân vật phản diện Lạc Tử Thương.  Đó là câu chuyện mà trong suốt quá trình dõi theo, rất nhiều lần chúng ta phải tự hỏi:  Chúng ta là ai? Và chúng ta sẽ là ai? Liệu trên chặng đường trưởng thành này, có khi nào chúng ta sẽ trở thành kiểu người mình từng ghét hay không? Nam chính Cố Cửu Tư là nhân vật ấn tượng và được chăm chút trong truyện. Khác với hình ảnh những nam chính nam thần lạnh lùng bá đạo thường thấy, xuất phát điểm của Cố Cửu Tư là một công tử ăn chơi, thích đánh bạc, chán học hành, lại thích chống đối cha mẹ. Thế nhưng trong nội tâm chàng thiếu niên này vẫn giữ bản chất lương thiện. Cũng chính vì bản chất lương thiện này đã giúp Cố Cửu Tư từng bước thay đổi, từng bước hình thành lý tưởng và chung thuỷ xây dựng nó. Thế giới trong trang sách bao giờ cũng đẹp. Lý tưởng nói ra thì dễ, song thực hiện mới thấy gian truân biết bao nhiêu. Quan trường nhiều cám dỗ, quá nhiều tầng lớp thế lực rối ren và âm mưu xảo trá. Rất nhiều lần, Cố Cửu Tư phải đã phải đối mặt với sự lựa chọn: giữ vững tấm lòng thuở ban đầu hay dần dần bị cuộc sống mài mòn, từng bước trở thành con người mình từng chán ghét. Cả câu chuyện tác giả luôn dành lời ngợi khen của mình cho tấm lòng son sắc vì lê dân trăm họ của Cố Cửu Tư. Song bản thân mình cảm thấy, Cố Cửu Tư có thể giữ được điều đó tới phút cuối cùng, không gục ngã, cũng không suýt sảy chân trước thực tại khắc nghiệt như những người bạn mình là vì bên cạnh hắn có một người vợ như Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như nói bản thân mình là người ích kỷ, nàng chỉ lo cho gia đình mình, còn trong lòng Cố Cửu Tư quá rộng, lòng hắn chứa đựng cả bá tánh thiên hạ. Song từ đầu tới cuối, vào những lúc Cố Cửu Tư sắp gục ngã, luôn là Liễu Ngọc Như kéo hắn đứng lên. Liễu Ngọc Như thông minh, kiên định và luôn hiểu rõ mình muốn gì. Thuở bé nàng muốn sống yên ổn mà không bị mẹ ghẻ chèn ép, nàng học nghe lời. Muốn lấy tấm chồng như ý, nàng thay đổi bản thân mình thành dáng vẻ mà nhà chồng tương lai ưa thích. Muốn thay đổi Cố Cửu Tư, nàng uốn nắn răn đe. Muốn trở thành người vợ duy nhất của Cố Cửu Tư, nàng cố gắng trở thành người giàu nhất, chỉ để hoàng đế nếu muốn trị tội kẻ chẳng có chống lưng như Cố Cửu Tư cũng phải nể mặt nàng. Nhưng sâu trong thâm tâm nàng trưởng thành nhưng chưa từng thay đổi. Liễu Ngọc Như nhìn thấu mọi chuyện. Nàng hiểu mọi chuyện có được có mất, muốn nhận được cũng phải cho đi. Nàng trân trọng nghĩa tình, có trách nhiệm và sẵn sàng hi sinh. Với nàng, Cố Cửu Tư là bờ bến vững chắc để nàng có thể sống với chính mình. Nhưng đối với Cố Cửu Tư, nàng chính là ánh sáng soi lối, để mỗi khi mờ mịt về con đường phía trước, chỉ cần nhìn thấy nàng hắn sẽ biết phải đi về đâu. Truyện có tuyến nhân vật dàn trải, rất nhiều nhân vật đáng chú ý. Song có vẻ tác giả quá cưng nam chính của mình nên đôi khi cố tình hạ thấp vài nhân vật khác để nâng Cố Cửu Tư lên. Điều này khiến mình ít nhiều cảm thấy tiếc nuối, bởi bớt đi một chút thì câu chuyện đã đẹp hơn rất nhiều. Vốn dĩ Cố Cửu Tư đã rất xuất sắc rồi mà. Theo đánh giá riêng của mình thì mô tả tính cách xuyên suốt của vài nhân vật phụ cũng không thật sự thuyết phục, như Lạc Tử Thương, Giang Hà, đặc biệt là Diệp Thế An ở phần kết truyện. Nhân vật phản diện như Lạc Tử Thương cũng là một tiếc nuối. Bi kịch của nhân vật này từng bước được phác hoạ rõ nét, nhưng quá nhiều nước thì dễ tràn ly. Vì quá “bi” nên câu chuyện đời y lại trở nên khá “kịch”, thêm nữa lại không đủ không gian thể hiện. Vì vậy mà cảm xúc dành cho Lạc Tử Thương ở đoạn kết cũng không được đẩy cao như mình mong muốn. Vốn dĩ với văn phong cảu mình, Mặc Thư Bạch có thể làm tốt hơn rất nhiều. Có tiếc chỉ tiếc Lạc Tử Thương là con ghẻ mà thôi. Cũng có thể vì bối cảnh rộng lớn nên bạn có thể nhặt được kha khá sạn trong câu chuyện, nhưng đừng nghĩ mình đang chê bộ truyện nhé. Chính vì mình đánh giá cao nội dung truyện này cũng như giọng văn của Mặc Thư Bạch nên mới tiếc nuối vì lẽ ra bộ truyện có thể làm được nhiều hơn thế. Ngoài những vấn đề này thì “Trường phong độ” là một câu chuyện rất ăn điểm. Nó phù hợp cho những ai thích đọc truyện dài có nội dung bối cảnh rộng lớn, có kịch tính, có nụ cười và nước mắt, có khát vọng sục sôi của tuổi trẻ, lại có chút trầm lắng về cuộc đời. Chúng ta có thể chiêm nghiệm được nhiều câu nói hay trong quyển truyện này, đồng thời rút ra nhiều bài học cho bản thân mình. Học cách khoan dung, cách thấu hiểu, cách để trở nên kiên cường và sống sao cho xứng đáng với cuộc đời. Đọc đến đoạn cuối, hy vọng bạn cũng như mình, có thể nhớ lời căn dặn mà Liễu Ngọc Như dành cho Cố Cửu Tư: “Ta hy vọng trong tương lai hai ta vĩnh viễn ghi nhớ tại sao mình đi trên con đường này.” Chẳng ai nói trước được tương lai, song có lẽ tất cả chúng ta đều thật lòng mong muốn mình có thể giữ được tấm lòng son thuở ban đầu, đúng không? _ _ _ Lâu quá không đụng tới câu chữ nên lờn tay, cảm thấy bài review này không thể hiện hết được cái hay của truyện đâu. Tốt nhất mọi người cứ đọc rồi tự chiêm nghiệm nhé. *** #REVIEW: TRƯỜNG PHONG ĐỘ Tên cũ: Gả hoàn khố/Gả ăn chơi trác táng. Tác giả: Mặc Thư Bạch. Thể loại: Cổ đại, cung đình, oan gia, #cưới_trước_yêu_sau, #cường_cường, HE. CP: Nam chính khách sống tình cảm x Nữ thương gia sống lý trí Tình trạng: Hoàn edit. Review:  Do Minh | Chỉnh ảnh: Aurora Link đọc: https://sunrises6.wordpress.com/ngon-tinh/truong-phong-do/ ---- Giới thiệu: Liễu Ngọc Như muốn gả cho hôn phu tốt nên làm khuê tú mẫu mực suốt mười lăm năm trời. Nhưng trước ngày đính hôn nàng lại bị buộc gả cho Cố Cửu Tư, kẻ ăn chơi trác táng khét tiếng Dương Châu. Gả cho kẻ như vậy, đời nàng coi như đã bị hủy hoại. Nhất là gả xong nàng mới phát hiện người này cũng bị ép cưới nàng. Tâm Liễu Ngọc Như hóa tro tàn, nàng tự nhốt mình trong phòng. Ba ngày sau, nàng giác ngộ một điều. Gả cho kẻ ăn chơi trác táng thì việc gì phải làm khuê tú nữa? Vì thế ngày thứ ba sau khi thành hôn, vị khuê tú nổi tiếng dịu dàng ở Dương Châu run rẩy cầm đao, dùng hết dũng khí của cả một đời tiến vào thanh lâu. Nàng nhìn Cố Cửu Tư đang say như chết mà nói, “Đứng lên.” Từ đó cuộc đời Cố Cửu Tư nhanh chóng thay đổi. Dù là những tháng ngày ăn chơi hay khi làm quan nhất phẩm, nữ nhân này vẫn đứng bên hắn. Nàng đỡ lấy hắn bằng thân mình mảnh mai yếu đuối và bảo, “Đứng lên.” Thế nên mặc cho bị róc xương róc thịt, mặc cho giãy giụa đứng lên từ vũng bùn, hắn cũng muốn cắn răng cõng nàng trên lưng đi qua cả đời này. Với Liễu Ngọc Như mà nói, trong mười lăm năm đầu đời, sống là để tìm một nam nhân tốt. Đến khi gặp được Cố Cửu Tư nàng mới biết nam nhân tốt sẽ khiến nàng hiểu rằng sống là vì chính mình. Ta nguyện lấy máu thịt này che mưa chắn gió, để váy nàng không vương bụi trần, để thái dương kia chẳng đọng sương. Ta nguyện hóa thành cơn gió lớn, đưa quân đi vạn dặm. Một câu giới thiệu vắn tắt: Phu quân ăn chơi trác táng biến thành nam thần. ---- ???????????? Câu chuyện này bắt đầu từ hai con người không thể trái ngược hơn. Liễu Ngọc Như là đích nữ của một gia đình buôn vải nhỏ với phụ thân không thương, mẫu thân yếu đuối, di nương lộng hành. Sống trong hoàn cảnh như thế nên từ nhỏ Liễu Ngọc Như đã học cách nuốt nước mắt vào lòng và luôn hành xử theo khuôn phép để lấy thiện cảm từ người xung quanh. Cô nương bị vây bởi bốn bức tường hậu viện phấn đấu suốt mười lăm năm chỉ để lấy một lang quân như ý, để nửa đời sau mình có người dựa vào. Cố Cửu Tư là đích tử của nhà giàu số một Dương Châu, được phụ mẫu yêu chiều hết mực, chưa kể còn có cữu cữu giữ chức Lại Bộ Thượng thư. Hắn sống sướng từ nhỏ, thích gì làm nấy mà chả hề quan tâm miệng lưỡi thiên hạ. Mơ ước to lớn đời hắn là được lang bạt giang hồ để hành hiệp trượng nghĩa. Cuộc đời hai người sẽ vĩnh viễn chẳng giao nhau nếu Cố Cửu Tư không thốt ra câu đùa khiến phụ mẫu hắn hiểu nhầm con mình thích Liễu Ngọc Như. Và thế là chàng thì nghiến răng nghiến lợi còn nàng thì khóc cạn nước mắt để bước vào cuộc hôn nhân bất đắc dĩ. Ông bà ta đã nói: Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Chỉ tiếp xúc vài lần với vũng mực đen sì như Cố Cửu Tư đã đủ để Liễu Ngọc Như vứt bỏ hình tượng khuê tú mình dày công xây dựng sau ba ngày thành hôn. Ngày đó, cô khuê tú chuẩn mực cầm đao đến thanh lâu rồi lôi cổ phu quân về và bắt hắn đi trên con đường dùi mài kinh sử kiếm cáo mệnh cho nàng. Chính từ đây, mối quan hệ được xây dựng từ một trò đùa dần biến thành sự thật. Càng tiếp xúc với Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như càng hiểu hắn không phải mực mà là đèn; một ngọn đèn sáng rực tựa ánh mặt trời. Hắn thông minh, chính trực, trọng tình trọng nghĩa. Cố Cửu Tư có thể hết lòng vì huynh đệ thân thiết nhưng hắn cũng có thể nhận hai mươi roi để đòi lại công bằng cho cô thê tử mà hắn bị ép cưới. Liễu Ngọc Như biết mình quản được Cố Cửu Tư chẳng phải vì nàng giỏi mà vì hắn luôn nhường nhịn nàng. Cuộc hôn nhân này đâu phải lỗi của mình hắn nhưng hắn vẫn gánh hết trách nhiệm và chưa từng trút giận lên đầu Liễu Ngọc Như. Hắn biết nàng vô tội, giận chó đánh mèo nàng thì thật vô lý và quân tử không thể ngu muội làm điều vô lý. Từ ngày quen Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như đón nhận rất nhiều lần đầu tiên. Cô nương Liễu gia luôn phải chịu ấm ức kia lần đầu tiên được thử sức với kinh doanh; lần đầu tiên được đi chơi khắp chốn vào ngày sinh nhật; lần đầu tiên có người đứng trước kẻ ức hiếp nàng và khảng khái tuyên bố, “Nàng thích buôn bán thì ta cho nàng làm, nàng thích dạo phố thì ta cho nàng dạo. Lão tử sủng nàng, thương nàng, là để súc sinh như ngươi sỉ nhục nàng à? Hôm nay lão tử nói cho ngươi hay, lần sau nhìn thấy nàng thì cách xa ba trượng cho ta!” Đời này, gả cho Cố Cửu Tư chính là may mắn lớn nhất của nàng. Ban đầu Cố Cửu Tư nghĩ Liễu Ngọc Như là cô nương đậm chất vùng non nước Giang Nam: mảnh mai, điềm đạm, nho nhã. Trong mắt hắn, nàng là cô nương tốt nhưng không phải cô nương hắn thích; mẫu người lý tưởng của hắn là dám yêu dám hận, khoa trương, và thích làm càn. Song càng quen biết Liễu Ngọc Như, hắn càng hiểu có những sự cứng cỏi chỉ xuất hiện vào thời điểm nhất định. Khi hắn chờ chết dưới lưỡi đao của binh lính, có một nữ tử nhỏ nhắn đứng trên cao đốt lửa đánh lạc hướng cho hắn chạy thoát. Khi hắn gục ngã vì sự vô dụng của bản thân, có một nữ tử ngày thường luôn ăn nói nhỏ nhẹ đã quát, “Đứng lên!” Khi hắn hoang mang trước muôn vàn ngã rẽ, có một nữ tử vĩnh viễn mỉm cười kiên định với hắn, “Có ta ở đây.” Liễu Ngọc Như không phải một cô nương tỏa sáng rực rỡ như thái dương, nàng là ánh trăng dịu dàng chỉ đường giữa đêm đen mỗi lần hắn lạc lối. Đời này, cưới Liễu Ngọc Như chính là may mắn lớn nhất của hắn. Nhưng Trường Phong Độ không chỉ đơn thuần là chuyện tình giữa hai con người nhỏ bé, đi cùng với sự trưởng thành của họ là hai chủ đề xuyên suốt cả bộ truyện. Con người có thể vượt qua định kiến dành cho bản thân không? Mười lăm năm đầu đời, ước mơ của Liễu Ngọc Như là gả cho lang quân tốt và đạt được địa vị cao thông qua hôn nhân. Thật ra cũng khó gọi đây là ước mơ của nàng, vì nó giống như một tiêu chuẩn mà các cô nương đều hướng tới. Họ lẫn Liễu Ngọc Như không biết đến nơi nào khác ngoại trừ chốn hậu viện chật hẹp và cũng chẳng rõ bản thân có thể làm gì ngoài lấy chồng sinh con. Nhưng Liễu Ngọc Như may mắn được trao cơ hội tỏa sáng trong lĩnh vực kinh doanh. Nhờ đó nàng mới biết bản thân có thể thành lập đội vận chuyển nối liền Bắc - Nam; có thể được gọi là Liễu lão bản chứ không chỉ là Liễu tiểu thư hay Cố thiếu phu nhân; có thể xây dựng học đường lẫn nhà từ thiện để trao cơ hội cho những mảnh đời bất hạnh. Hơn hết, nàng tự hào thành quả này do chính nàng gieo trồng gặt hái chứ chẳng dựa dẫm vào đức lang quân nào cả. Qua Liễu Ngọc Như và những cô nương quanh nàng như Vân Vân – người xuất thân nghèo khổ và từng nghĩ làm thiếp thôi cũng tốt lắm rồi – bộ truyện cho thấy chỉ cần được trao cơ hội, nữ nhân chẳng thua kém bất kỳ ai. Họ đủ sức gánh vác trách nhiệm trên đôi vai và lúc cần họ sẽ vung đao bảo vệ những điều quan trọng. Liễu Ngọc Như từng bước rời khỏi bốn bức tường hậu viện tù túng và đến cuối cùng, nàng đứng giữa sông nước mênh mông dùng thân giữ đê với quyết tâm lấy cái chết trấn giữ Hoàng Hà. Còn Cố Cửu Tư thì từ ngày làm quan, dường như xung quanh ai cũng đang ngấm ngầm nói với hắn làm quan phải biết uốn gối khom lưng, kết bè kết đảng, và thiên hạ bá tánh là cái gì đó rất vặt vãnh còn quan trọng nhất là tiền đồ của bản thân. Song Cố Cửu Tư cho mọi người thấy không chỉ có một cách làm quan. Hắn từ chối lợi dụng chức quyền để làm việc phi pháp; dù trên chiến trường hay khi tham gia cải tạo đê, hắn cũng lăn lộn cùng binh lính và dân chúng; giây phút bá tánh bỏ cuộc, hắn vẫn kiên quyết tuân thủ trách nhiệm của mình. Hắn bảo, “Vì ta là quan.” Chính vì là quan – ăn lương thực do bá tánh nuôi trồng và nhận bổng lộc từ tiền bá tánh nộp lên – nên phải làm đến cùng. Nếu là chuyện có lợi cho đất nước lẫn dân chúng thì sao lại không làm? Cố Cửu Tư từng bước chứng minh trên đời vẫn còn quan chân chính và đến cuối cùng, những vị quan khác tự nguyện theo hắn ngồi chắn trước đại quân chuẩn bị giày xéo kinh thành với quyết tâm lấy máu thịt bảo vệ Đông Đô. Trên tất cả, Trường Phong Độ là hành trình để các nhân vật tìm đáp án cho câu hỏi: Khi ngoảnh đầu nhìn lại sau một quãng đường dài, chúng ta có còn nhận ra mình của thuở thiếu thời? Chẳng ai chào đời với một trái tim đen tối, mỗi người đều từng là những thiếu niên mang tâm tư như trời xanh mây trắng. Ai chắc cũng có lúc ngạo mạn nhìn người đi trước rồi tự nhủ mình sẽ không như thế nhưng khi giật mình nhìn lại sau mười hay hai mươi năm, họ nhận ra mình đã già nua và còn trở thành phiên bản khác của người đi trước. Bởi vì cuộc sống là lưỡi dao tàn khốc nhất, nó có thể im hơi lặng tiếng thay đổi hoàn toàn một con người. Những kẻ ác độc biết đâu cũng từng hứa với trời cao, từng uống máu ăn thề, từng tuyên bố không phụ lòng bách tính thiên hạ, từng gửi gắm tình cảm sâu thẳm vào sơn hà này. Song hoàn cảnh buộc con người ta phải cúi đầu cho đến lúc họ chỉ còn là cái bóng của chính mình năm xưa. Sau thời gian dài ngụp lặn tại chốn quan trường nhơ nhớp, ngay cả Cố Cửu Tư cũng lưỡng lự khi bị ép lựa chọn giữa huynh đệ và tiền đồ. Diệp Thế An với Chu Diệp từ nhỏ đã được dạy dỗ làm quân tử, nhưng lại muốn tắm máu kinh thành khi mất đi người thân. Lạc Tử Thương từng là đứa bé dám đơn thương độc mã đòi công lý cho nghĩa phụ, thế mà lại trở thành kẻ có lỗi với cả thiên hạ. Phải chăng khi lần đầu lựa chọn trái lương tâm, những kẻ ác độc đã nghĩ chỉ một lần này thôi? Song một bước sai, từng bước sai, sau đó là muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại. Đã dám vượt qua ranh giới cuối cùng thì còn gì không dám vượt qua? Ai cũng có lý do để sa ngã: sự ích kỷ, nỗi khổ tâm riêng, hoặc vì tình thế bắt buộc. Nhưng sẽ không bao giờ có lý do chính đáng để làm việc ác. Thước đo bản lĩnh con người không phải lời nói thời bình mà là hành động thời loạn, là khi ở tận cùng của nỗi đau ta vẫn làm điều đúng đắn. Chúng ta làm thế chẳng phải vì thiên hạ, vì bằng hữu, vì gia đình mà chỉ đơn thuần để sau này có thể đối mặt với mình của thời niên thiếu và nói rằng: Ta không làm ngươi phải hổ thẹn. Trường Phong Độ là bộ truyện được viết chặt chẽ với các nhân vật có sự phát triển hợp lý – thể hiện rõ nhất qua hai nhân vật chính và đặc biệt ở các nhân vật phản diện chủ chốt. Họ không xuất hiện chỉ để làm ác mà là những con người bằng xương bằng thịt với hỉ nộ ái ố như bao người, là phiên bản mà nhân vật chính diện sẽ trở thành nếu đánh mất sơ tâm. Tác giả có thể hơi làm quá năng lực của Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư nhưng hai người thường chỉ đóng vai trò kích thích còn để mọi việc hoàn thành thì cần sự góp sức lẫn hy sinh từ rất nhiều người, vì vậy truyện chẳng tạo cảm giác đây là cuộc chơi riêng cho hai nhân vật chính. Cái kết của truyện trọn vẹn không phải vì ai cũng hạnh phúc mà vì nó đầy đủ những cung bậc cảm xúc được đan xen hợp lý: đau thương, xót xa, vui mừng, và trên hết là niềm hy vọng xây dựng một tương lai nơi mọi người có thể sống sạch sẽ và mãi mãi giữ vững trái tim thuở thiếu thời. Mời các bạn đón đọc Trường Phong Độ của tác giả Mặc Thư Bạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
“Chàng có biết cảm giác của ta lúc này? Với ta chàng là người duy nhất. Ta sẽ luôn bước theo phía sau chàng. Chỉ cách nhau một bước chân thôi.   Chàng không biết ta cảm thấy thế nào? Đôi mắt ta chỉ còn những giọt lệ. Khi nhìn ngắm chàng trái tim lại quặn đau. Bởi tình yêu này chỉ từ phía ta…” (*)   Kiếp trước, La Nghi Ninh chỉ là một tiểu thư bình thường được gả cho thế tử thứ xuất Ninh viễn hầu - Lục Gia Học. Nàng lúc ấy, trong mắt trong tim chỉ có duy nhất phu quân là chàng mà thôi. Những năm tháng đó, cuộc sống tuy có vất vả khổ sở nhưng nàng rất hạnh phúc và vui vẻ. Bởi vì, nàng có tình yêu.   Nào ngờ, mùa đông lạnh giá năm ấy, La Nghi Ninh bị người đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Trời đổ cơn mưa tuyết trắng tựa như hàng ngàn giọt nước mắt đau lòng khóc thương cho sinh mệnh bất hạnh của nàng. Gió nhẹ thổi. Tuyết nhẹ rơi. Nàng rời xa…   Những tưởng rằng, La Nghi Ninh cứ thế kết thúc đi tất cả, mang theo những tình cảm yêu thương, oán hận kia xuống hoàng tuyền. Nhưng ông trời lại cho hồn phách nàng bám vào một chiếc trâm ngọc, từng ngày dài đằng đẵng trôi qua, chứng kiến rất nhiều chuyện mà bản thân nàng chưa bao giờ nghĩ đến.   Hóa ra, người phu quân đầu ấp tay gối bên cạnh nàng bao năm qua, đã luôn giả vờ là một kẻ nhu nhược, lêu lổng, yếu đuối.   Hóa ra, người phu quân ấy đã giấu đi tài năng cùng sự kiên nhẫn, độc ác đến mức đáng sợ của mình để lật đổ tất cả, từng bước đi lên chức vị Đô đốc.   Hóa ra, cái chết thương tâm của nàng là do người mà nàng yêu thương tin tưởng nhất ban tặng.   Hóa ra, cuộc hôn nhân ấy, từng giây phút vui vẻ, hạnh phúc đã có, chỉ là bức màn dối trá mà thôi.   Hóa ra, vì quyền lực, vì danh vọng, người từng nói những lời ấm áp, muốn che chở cho nàng cả đời lại có thể đem máu nhuộm khắp thế gian này…   Sự thật, luôn đau đớn hơn những gì nàng muốn biết. Mà chua xót thay, trái tim cùng tình yêu của nàng, đã từng vì người ấy, nguyện bình an đến hết kiếp này.   Chớp mắt một cái, chẳng còn lại gì cả… Mười lăm năm dài. Trâm vỡ. Ngọc nát. Linh hồn nàng tan biến…   ***   Thế nhưng, khi La Nghi Ninh tỉnh lại lần nữa, nàng đã được trọng sinh đến Thất tiểu thư 9 tuổi phủ La gia trùng tên họ ở phía ngoại ô xa xôi, là viên ngọc trên tay của tổ mẫu, muốn gió được gió, muốn trăng được trăng.   Theo như nàng biết thì Thất tiểu thư vì ỷ lại sự yêu thương chiều chuộng của tổ mẫu mà tính tình rất ngang bướng đáng ghét. Tiểu cô nương này không ngừng đi khắp nơi gây chuyện chọc họa, còn ra sức ngược đãi Tam ca La Thận Viễn.   Nghe đến đây, La Nghi Ninh thật sự sợ hãi đến nỗi không dám tỉnh lại để đối diện với hiện tại. Bởi vì, khi bám linh hồn vào trâm ngọc, cái tên La Thận Viễn chính là tên mà nàng nghe được nhiều nhất sau tên của phu quân Lục Gia Học.   Vì, không ai khác mà La Thận Viễn chính là Thừa tướng tương lai sau này. Người nắm một mảnh quyền khuynh thiên hạ, thâm trầm, độc ác và tàn nhẫn không ai bằng. La Thận Viễn và Lục Gia Học là đối thủ, không ngừng đấu đá, tranh giành quyền lực, địa vị với nhau.   La Nghi Ninh biết rằng, bây giờ tuy La Thận Viễn vẫn nhỏ tuổi, còn Lục Gia Học đã là Đô đốc quyền thế. Thế nhưng, vận mệnh sẽ sắp xếp hắn từng bước từng bước đi đến chức Thừa tướng kia. Nên muội muội như nàng, mỗi ngày phía trước đều hành hạ, giày vò hắn, không phải là muốn chết rồi ư?   Vì thế, sau khi tỉnh lại, La Nghi Ninh liền tìm mọi cách lấy lòng và ôm cái đùi vàng này cho bằng được. Chỉ có ở bên La Thận Viễn, nghe lời hắn, khiến hắn vui vẻ thì những tháng ngày sau này của nàng mới có thể tốt đẹp.   Công cuộc làm mềm hóa trái tim Tam ca La Thận Viễn của tiểu muội muội La Nghi Ninh chính thức bắt đầu.   Chỉ là, La Nghi Ninh ôm đùi kỹ năng quá tốt, khiến cho một người lạnh nhạt, ẩn nhẫn như La Thận Viễn cũng từ từ mềm lòng, rồi trở nên có khuynh hướng muội khống càng lúc càng lớn lúc nào không hay.   ***   Mọi người từ trên xuống dưới ở La gia đều có chút sợ hãi thiếu niên thứ xuất La Thận Viễn. Bởi vì, người này từ trong xương tủy luôn toát ra sự lạnh giá quẩn quanh khiến người khác phải run rẩy, ánh mắt lại như bóng tối, có thể nuốt trọn mọi suy nghĩ của người đối diện.   Câu chuyện về xuất thân và sự tồn tại của La Thận Viễn là một thảm kịch đáng sợ mà không ai dám nhắc lại. Thế nhưng, vẻ ngoài của hắn lại mang nét đẹp không phải nam tử nào cũng có được. La Thận Viễn lại học rất tốt cách che dấu những cảm xúc cùng năng lực thật sự của bản thân. Lúc nào, hắn cũng khiến người khác cảm thấy hắn là một người bình thường, đơn giản nhưng lại không thể chạm vào.   Ngay từ những ngày thơ bé, La Thận Viễn vẫn còn là một cậu nhóc tâm tư đơn thuần, luôn thương yêu chăm sóc La Nghi Ninh. Thế nhưng, chẳng biết từ khi nào, muội muội bé nhỏ mà hắn từng ôm vào lòng và chở che hết thảy lại trở nên đáng ghét như thế.   Nàng ỷ vào sự sủng ái của tổ mẫu và tin vào những lời đồn đãi trong phủ mà bắt đầu đối với hắn xa cách, hành hạ và trêu chọc đủ thứ. Trái tim hắn khi ấy cũng trở nên lạnh lẽo, trong khoảnh khắc ở quá khứ hắn đã từng nhẫn tâm nhìn muội muội từ từ mất đi hơi thở rồi lại giãy giụa giữa lý trí và tình cảm đem cứu trở về.   Giờ đây, khi hắn muốn thật sự buông bỏ tất cả những hoài niệm quá khứ thì La Nghi Ninh lại đột nhiên thay đổi và khiến vỏ bọc của hắn bấy lâu nay dần rạn nứt.   Nàng lại trở về là tiểu muội muội trước kia vẫn thường hay nói hay cười khi ở bên cạnh hắn.   Nàng sẽ quẩn quanh hắn mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũng dùng giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào của mình gọi hắn từng tiếng “tam ca ca, tam ca ca” thật êm.   Nàng bảo, hắn là người thân duy nhất của nàng, nàng sẽ đối xử với hắn thật tốt thật tốt…   Đêm hôm ấy, nàng phát sốt đến gần như mất đi ý thức nhưng lại nắm tay hắn thật chặt. Nàng khóc, đôi mắt đẫm lệ mông lung, luôn gọi tên hắn, cầu được chở che.   Ngày mùa đông tuyết rơi ấy, nàng chạy đến sân trong viện hắn, đem cho hắn món bánh mà nàng thích nhất nếm thử, vị ngọt của bánh cũng không bằng nụ cười của nàng, chút mềm của bánh của không bằng đôi mắt nàng.   Từng ngày, từng ngày trôi qua, thế giới cô độc tẻ nhạt của hắn được nàng dần dần lấp đầy bằng những mảng màu tươi sáng và rực rỡ nhất.   Cứ thế, hắn nguyện với lòng rằng, đặt nàng vào tim, bao dung sủng ái cho nàng cả cuộc đời này.   La Nghi Ninh, vĩnh viễn là muội muội mà hắn dùng cả sinh mệnh để bảo vệ chở che.   ***   Thế nhưng, bí mật về thân thế của La Nghi Ninh lại bị người khác vạch trần, kẻ xấu muốn lấy đi thân phận Thất tiểu thư của nàng, tước bỏ đi những tốt đẹp mà nàng đang có. Nhưng bọn họ không biết rằng, người mà La Thận Viễn hắn muốn bảo vệ, không ai có thể dễ dàng hủy diệt. Huống gì, đây lại là muội muội mà hắn đã nguyện đánh đổi tất cả để cho nàng cuộc sống bình an vui vẻ.   Vì thế, tất cả mọi người đều phải trả giá.   Đúng vậy, La Thận Viễn là một người có trái tim tàn nhẫn độc ác hơn cả quỷ dữ. Cả cuộc đời của hắn, sự dịu dàng mềm mại duy nhất là dành cho muội muội La Nghi Ninh rồi. Ban đầu, hắn muốn bên nàng như một người ca ca. Thế nhưng, từ khi thân phận thật sự của nàng bị xé rách, trong lòng hắn lại nhen nhóm những tình cảm khác.   Hắn muốn cưới nàng về làm thê tử của mình. Muốn dùng danh nghĩa phu quân mà yêu thương sủng ái cho nàng hết quãng đời còn lại. Bởi vì, Nghi Ninh của hắn rất xinh đẹp, hiểu chuyện và đầy kiên cường. Hắn sợ, nếu hắn buông tay, hắn sẽ mất đi nàng. Thế nên, hắn nhất định phải đem nàng về bên hắn, mãi mãi.   Nhưng La Thận Viễn hắn không biết, kiếp trước phu quân của La Nghi Ninh là đối thủ của hắn Lục Gia Học. Kiếp này, tuy nàng đã ở trong thân phận khác nhưng Lục Gia Học là một con người vô cùng thông minh và đa nghi. Hắn ta cũng đang dần nhận ra những điều khác thường ở La Nghi Ninh và muốn cướp nàng về.   Tất cả những bí mật của kiếp trước mà La Nghi Ninh biết không phải là toàn bộ sự thật. Mọi thứ vẫn bị một tấm màn che đi, mà một khi vén lên chính là nỗi bi thương không cách nào chịu được của mỗi người.   Nhưng dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai thì ở kiếp này, La Thận Viễn cũng nhất định không buông tay La Nghi Ninh cho dù phải phá hủy cả thế gian này để giữ nàng lại. Bởi vì, nguyện như ngày thơ bé hắn đã từng hứa với nàng rằng, “Tam ca ca sẽ bên muội và bảo vệ cho muội mãi mãi.”   ***   “Nhật ký dưỡng thành thừa tướng” là một bộ truyện dài vô cùng hoành tráng và hay. Nội dung truyện không chỉ nói đến kiếp này mà còn là mối liên hệ ở kiếp trước, những bi thương, những bí mật cất giấu, những câu chuyện chưa được tiết lộ đều khiến cho người đọc tò mò vào từng con chữ và khó lòng dứt bỏ. Không chỉ là sự cuốn hút bởi văn phong mà còn là sự cuốn hút từ chính bản thân của câu chuyện và từng nhân vật.   Một nam chính La Thận Viễn là người cực kì lạnh nhạt, thâm sâu, thủ đoạn độc ác tàn bạo nhưng đối với muội muội La Nghi Ninh lại vô cùng yêu chiều, dịu dàng. Một nữ chính La Nghi Ninh thông minh lại kiên cường. Tình cảm của cả hai được khắc họa rất tự nhiên, nhẹ nhàng và sâu đậm.   Trong truyện cũng xuất hiện nhiều vai phụ diễn xuất sắc và ấn tượng. Một nam phụ Lục Gia Học bởi vì sai lầm mà khiến bản thân mất đi người yêu nhất, đến khi có được mọi thứ trong tay lại đau đớn nhận ra điều quan trọng không còn nữa. Chuyện xưa càng ấm áp ngọt ngào vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại lại bi thương khổ sở bấy nhiêu. Một Trình Lang lưu luyến mãi về một đoạn tình cảm không nên có, giày vò bản thân và cả người bên cạnh.   Câu chuyện không chỉ nói lên tình thân, tình yêu, tình huynh muội… mà còn là chuỗi những tranh đấu trong hào môn, tranh giành quyền lực, địa vị chốn hoàng cung sâu thẳm. Bức tranh ấy, là sự pha trộn hài hòa từ mọi thứ, khiến nó trở nên thu hút kì lạ.   Vì vậy, nếu bạn đang tìm kiếm một bộ truyện dài và hay với các tag nổi bật như cổ đại, trọng sinh, muội khống, sủng, sạch, ngọt… để có thể đọc trong những ngày nghỉ, thì đây hẳn là một lựa chọn xuất sắc và hợp lý vô cùng. ______   (*): Trích bản dịch lời bài hát Can you see my heart Ost Hotel Del Luna do HEIZE thể hiện. (Phần nhân xưng trong đoạn trích đã được rv-er thay đổi cho phù hợp ngữ cảnh truyện rv)   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nghi Ninh bị người hại chết. Thời tiết tháng Ba rất đẹp, trưởng tẩu rủ nàng đi chùa dâng hương nhân dịp tiết thanh minh. Lúc nàng đứng ở lưng chừng núi ngắm hoa đỗ quyên thì bị người ta đẩy xuống. La Nghi Ninh không kịp thấy rõ là ai đẩy nàng xuống, linh hồn nhỏ bé đã đi đời. Nàng vốn là tiểu thư con vợ cả của một gia đình bình thường. Mẹ nàng chết sớm, Giữa đám con vợ cả với nhiều chị em thứ xuất mà nàng có thể gả cho thứ tử của Ninh Viễn hầu – Lục Gia Học làm vợ đúng là không dễ dàng gì, tuy rằng hắn ta chỉ là thứ xuất, lại yếu đuối nhu nhược, nhưng xuất thân rõ là dòng dõi trâm anh thế gia, mặc dù không thể so với các tỷ muội khác được gả cho người có địa vị cao hơn, nhưng tốt xấu gì cũng không thua kém ai. Không ngờ nàng chết lại vô duyên vô cớ như vậy. Sau khi Nghi Ninh chết, hồn phách không đi đầu thai mà bám vào trên cây trâm ngọc của trưởng tấu. Cứ như vậy trôi nổi ở nhân gian mấy mươi năm, nhưng mà cũng nhờ vậy nàng nhìn thấy được rất nhiều chuyện. Thì ra người chồng Lục Gia Học yếu đuối nhu nhược trước kia của mình lại là kẻ "giả heo ăn cọp". Năm năm sau hắn hại chết huynh trưởng của mình, loại bỏ mấy sự uy hiếp mình, kế thừa tước vị của Vĩnh Ninh hầu. Chuyện này thì cũng chưa tính là gì, quan trọng là hắn chỉ mất hai năm đã trở thành Đô đốc tả quân ở phủ đô đốc, thủ đoạn rất cao, thoáng chốc quyền thế ngập trời, người người kiêng kị. Hồn phách của Nghi Ninh bám trên cây trâm cài tóc của đại tẩu nàng, thường hay nhìn bài vị của nàng rồi lại thở dài: - "Thật là đáng thương mà, nếu không phải chết sớm như vậy thì nay cũng đã là Hầu phu nhân, Đô đốc phu nhân rồi, đi đến đâu mà không được người săn người đón chứ." Mỗi khi Nghi Ninh nghe nói như vậy liền có suy nghĩ muốn lao thẳng vào người đó. Đến tận lúc này, sao nàng còn có thể không biết mình chết như thế nào chứ. Đó là bởi vì mình cản đường của Lục Gia Học, mới khiến cho hắn hạ thủ độc ác để giết chết mình, còn dùng cái chết của mình đổ hết lên đầu trưởng tẩu, khiến cho tẩu ấy áy náy cả đời. Có thế này gọi là thủ đoạn mạnh nhất trong cách thủ đoạn mạnh, một phát chết ngay. Cứ như vậy có người nói là hắn vì thương tiếc người vợ đã mất, cho nên chưa từng cưới vợ khác, trong lòng Nghi Ninh thì cười nhạo, nàng mới không thèm tin. Cứ như vậy mà trôi qua mười lăm năm, hắn vẫn nắm quyền thế trong tay như trước, ngoại trừ một vị Thừa tướng trong nội các là La Thận Viễn có thể đối đầu với hắn, hai đại quyền thần nắm giữ triều cương, giằng co lẫn nhau, động một cái cũng khiến triều đình rung chuyển. Nhưng mà trưởng tẩu nàng lại không được nữa, Nghi Ninh cứ ở bên cạnh cả đời trưởng tẩu như vậy, thời gian sau này đều ở với trưởng tẩu ở trong hậu viện, cũng chưa từng gặp lại Lục Gia Học. Lúc trưởng tẩu hấp hối, hắn có đến gặp trưởng tẩu một lần. Lục đại Đô đốc bộ dáng thật cao lớn, mặc áo choàng làm bằng da ngân hồ, áo dài màu đen, bên hông đeo mặc ngọc. Theo tuổi tác dáng người của hắn càng thêm tuấn tú. Mở miệng chậm rãi nói: - "Trưởng tẩu cứ yên tâm đi đi, huynh trưởng đang ở dưới chờ người đó...". Trưởng tẩu trợn to mắt, rồi dần dần nhắm lại, vĩnh biệt cõi đời, tay buông thỏng xuống, cây trâm ngọc nắm ở trong tay cũng rơi xuống, "cạch" một tiếng vỡ nát. Nghi Ninh làm oan hồn hai mươi mấy năm trên trâm ngọc, cuối cùng nay đã ngọc nát người đi. **** Đăngtại https://www.wattpad.com/user/DaoMai161 ***** Tháng tư cuối mùa xuân, trời ấm hơn nhưng còn chút rét. Phủ Bảo Định của La gia hôm nay mọi việc đều rối loạn. Thất tiểu thư con vợ cả La gia bị bệnh thương hàn, bệnh rất nặng, thậm chí không còn lấy một hơi thở nữa. Từ trên xuống dưới La gia đều vô cùng lo lắng, La lão phu nhân đã hơn bảy mươi tuổi còn ngồi ở trước giường của nàng, chặm khăn tay lau nước mắt. Các tỷ tỷ đều vây quanh trước giường nhìn nàng, những chén thuốc quý đưa vào như nước chảy, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải cứu Thất tiểu thư trở về. La lão phu nhân thấy khuôn mặt của Thất tiểu thư thường ngày trắng trẻo béo tròn giờ đã ốm đi rất nhiều, làm cho ruột gan bà đau đớn: - "Mi Mi nhi của ta nếu không khỏe, các ngươi cũng đừng mong ta bỏ qua. Cháu gái mềm mại nhỏ nhắn của ta, không thể xảy ra chuyện được!" Biểu cảm của các cháu gái khác đều cứng đờ, lão phu nhân đã vô cùng yêu thương Thất tiểu thư ngay từ nhỏ, trong mắt bà chỉ có đứa cháu gái này, chỉ yêu chỉ thương đứa cháu này mà thôi, còn những người khác đều chỉ là chuyện nhỏ. Nhìn cảnh này mà thấy đau mắt, còn những người khác không phải là cháu gái đáng yêu của bà? Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng của tác giả Văn Đàn.
Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Đây là một câu chuyện kinh điển về trùng sinh như bao câu chuyện trùng sinh khác. Vẫn cốt truyện ấy, vẫn tình tiết ấy, chỉ khác nhân vật thôi hehe. Fan của trùng sinh gia đấu mau vào đây nào! Nữ chính Tần Thư Dao là con gái đầu của Tần lão gia, nhưng mẹ mất sớm, kế mẫu Ngô thị chèn ép đủ kiểu. Tần Thư Dao lớn lên trong yếu đuối và sợ sệt. Đúng lúc đó, nàng gặp được Hàn Thế Quân và nhanh chóng rơi vào lưới tình. Hàn Thế Quân lấy nàng làm chính phi, nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Sau khi giúp đỡ hắn ngồi lên cái ghế vương gia, Hàn Thế Quân vội vàng rũ bỏ người kề vai sát cánh bên mình. Tần Thư Dao bị hãm hại, uất ức chết đi, trùng sinh quay lại năm 12 tuổi. Lần này, nàng đã học được đủ sự đắng cay. Nàng quyết định sẽ trả thù tất cả. Đầu tiên là kế mẫu Ngô thị và em gái cùng cha khác mẹ Tần Tuyết Như. Sau nữa là Hàn Thế Quân và gia đình hắn ta. Kiếp này, Tần Thư Dao thành công bảo vệ em gái ruột, nhận được sự yêu mến và kính trọng của bà nội và cha. Nàng cũng gặp gỡ được các vị hoàng tử, và hai trong số đó đem lòng yêu mến nàng.  Sau này, tất nhiên nữ chính của chúng ta về với nam chính là một trong hai vị hoàng tử kể trên. Nhưng quá trình cũng đầy gian nan vì ban đầu hai người chỉ dừng lại ở mức nhận mặt nhau. Sau này khi về chung một nhà, cùng trải qua khó khăn mới dần dần gạo nấu thành cơm, củi lửa bốc cháy.    Gia đấu trong truyện ở tầm trung bình. Nữ chính không quá thông minh, một vài lần thoát nạn nhờ may mắn và được mọi người giúp đỡ. Các nhân vật nữ phụ thì ai cũng độc ác nên khỏi lo sẽ thích nữ phụ hơn nữ chính :v. Nam chính hơi lạnh lùng, không thể hiện tình cảm nhiều. Lúc đầu anh này còn ác cảm với nữ chính nhưng sau này khi đã làm vợ chồng thì có khá hơn chút (tuy vẫn hơi ngược nữ một tẹo).  Truyện đọc khá được, thích hợp giết thời gian và khi bạn quá chán không muốn ra đường vào cái thời tiết nóng bức này. Một vài tình tiết hơi dài dòng, bạn có thể đọc lướt nếu cần. Điểm ok nhất là nữ chính không bị buff quá đà, cũng không phải khuôn mặt “vạn người mê”. Nam chính truyện này không được nổi bật cho lắm, được cái sau này cũng ăn đủ khổ và chiều chuộng nữ chính hết lòng.  Trích đoạn đặc sắc: "Rốt cuộc tìm được nàng!" Trong lòng Mộ Thiếu Dục vừa kích động vừa khó chịu, nếu như hắn không kịp thời chạy tới, như vậy nhất định Tần Thư Dao bị Hàn Thế Quân làm nhục, hoặc là đưa đến những địa phương khác. Những ngày qua mặc dù Mộ Thiếu Dục không biểu hiện ra, nhưng mà trong lòng lại vô cùng lo lắng. Khi hắn biết nơi mà Tần Thư Dao bị giấu đi vẫn còn bị nguy hiểm, hắn lập tức điều động binh mã chạy tới. Bây giờ nhìn thấy Tần Thư Dao bình an vô sự, Mộ Thiếu Dục cũng yên tâm. Lúc này, Hàn Thế Quân bị trói lại chợt nở nụ cười lạnh. "Mùi vị của nữ nhân này cũng chỉ như thế, dù sao ta đã hưởng qua rồi. Tam hoàng tử không chán ghét, tiếp tục dùng cũng không sao!" Thân thể Tần Thư Dao run rẩy không ngừng, nàng biết bản thân bị nhốt ở chỗ này nhiều ngày như vậy, coi như bản thân không giải thích, như vậy Mộ Thiếu Dục cũng sẽ cho rằng như vậy. Huống chi Hàn Thế Quân còn vô liêm sỉ nói như vậy, nhất định Mộ Thiếu Dục sẽ càng thêm tin chắc. Đang lúc Tần Thư Dao cảm thấy tuyệt vọng, đang lúc Tần Thư Dao không biết nên giải thích như thế nào. Mộ Thiếu Dục chợt buông tay Tần Thư Dao ra, sau đó đi tới trước mặt Hàn Thế Quân, sau một lúc lâu, đột nhiên nâng tay lên hung hăng đánh vào trên mặt Hàn Thế Quân. "Mang xuống cho ta!" Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, thân thể Tần Thư Dao vẫn run rẩy không ngừng, nước mắt cũng bất tri bất giác chảy từ trong vành mắt xuống. Nàng không biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì nàng biết chuyện như vậy nàng không nói rõ được. Mộ Thiếu Dục lẳng lặng đến bên người Tần Thư Dao, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu khẽ hôn một cái lên mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói:  "Mặc kệ sự thật như thế nào, ta cũng sẽ không thả nàng đi!" "Chàng thật sự tin tưởng ta, thật sự không chê ta?" "Ta tin tưởng nàng, ta không chê nàng!" Nhẹ nhàng một câu nói, làm nước mắt Tần Thư Dao từng giọt chảy xuống, có lẽ đây chính là tình yêu, mặc kệ bên nào biến thành bộ dạng gì, đều không rời không bỏ bảo vệ đối phương. Mộ Thiếu Dục cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt nàng, sau đó chậm rãi hôn đôi môi mềm mại của nàng, chỉ cần nàng có thể trở lại bên cạnh mình, những thứ khác cũng không quan trọng... _______________ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ánh trăng mông lung bóng cây lắc lư, hai cái bóng nhỏ cùng bóng cây xen lẫn vào nhau, gió thổi nhẹ lá cây vang lên xào xạc, giờ phút này có vẻ có chút âm trầm cùng quỷ dị. "Phu nhân, người đi vào trước chờ một chút đi, đợi lát nữa Hầu gia sẽ đến." Một âm thanh cung kính truyền đến, sau đó một bóng dáng xinh xắn nhỏ nhắn đẩy cửa tiến vào. Ở trước Phật đường là một pho tượng Quan Âm đại sĩ, trên án vẫn còn hương, Quan Âm đại sĩ mặt mũi hiền lành tựa như đã nhìn thấu thiện ác của thế gian. Tần Thư Dao chỉ cảm thấy hương này có chút nồng, lại không chú ý nhiều lắm, nàng ở trước mặt Quan Âm đại sĩ chắp hai tay trước ngực lạy một cái, sau đó quay đầu muốn hỏi Ngụy Tử một chút, đến cùng khi nào thì Hầu gia mới tới. Đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng mắt hoa lên, thân thể cũng có chút mệt, mà Ngụy Tử luôn luôn đứng ở trước cửa chưa từng tiến vào, nàng nghi hoặc nhíu mày: “Sao ngươi không tiến vào?" Ngụy Tử không để ý đến nàng, chỉ hướng một chỗ khác vẫy vẫy tay, chỉ thấy một nam tử vội vội vàng vàng chạy vào. Lúc này hai mắt Tần Thư Dao đã có chút mơ hồ, chỉ cho nam tử này chính là Hầu gia, chịu đựng thân thể không khỏe tiến lên hai bước: "Hầu gia, ngài tới đây là vì chuyện gì?" Vừa mới nói xong đã bị người nam tử trước mắt ôm lấy, sau đó liều mạng xé y phục trên người nàng, đại ngọc bị kéo rơi ra để lộ một mảng da thịt trắng noãn bên dưới ánh nến mờ ảo, Tần Thư Dao kinh hãi trong lòng đẩy mạnh hắn ra, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực. Lúc này tuy toàn thân của Tần Thư Dao vẫn còn vô lực, nhưng cũng biết người trước mắt này tuyệt đối không phải là Hầu gia, nàng muốn kêu to "Cứu mạng", thế nhưng cả người căn bản không có một tia khí lực, trong cổ họng lại phát ra âm thanh càng lúc càng nhỏ bé yếu ớt mà mềm mại, nam tử phía trước nghe xong lại càng cười dâm đãng, động tác ngược lại càng thêm thô lỗ... Nàng muốn Ngụy Tử đứng xem ở trước cửa cứu nàng, nhưng dưới ánh trăng, lại nhìn thấy nụ nưới trên khóe miệng của Ngụy Tử lộ ra trào phúng cùng khinh bỉ. Trong lòng nàng lạnh run một cái, chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là một ván cờ sao? Nàng không tin thân thể mình đang bị làm nhục, nước mắt theo gò má không tiếng động rơi xuống... Mà lúc này cách đó không xa đã truyền đến một âm thanh mềm mại: "Hầu gia, hôm nay vừa mới có mưa đường trơn cực kỳ, ngài phải cẩn thận một chút." Ngụy Tử nghe được âm thanh vội vàng đóng cửa lại, vẻ mặt sớm đã không còn châm chọc khinh bỉ như vừa rồi, mà là lo lắng sợ hãi. "Ngươi ở trong này làm gì?" Tiết Nhã liếc nhìn Ngụy Tử một cái, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý. Nói xong cũng không nhìn Ngụy Tử ngăn trở, dùng sức đẩy cửa ra, hai người đang quấn nhau bên trong Phật đường lập tức bại lộ ở trước mắt mọi người. Người nam tử vội vàng bò từ trên người Tần Thư Dao xuống dưới, quỳ trên mặt đất, chỉ vào Tần Thư Dao lớn tiếng nói: "Là nàng quyến rũ ta, nàng nói Hầu gia đã lâu rồi không vào phòng của nàng, nàng cô đơn khó nhịn cho nên mới quyến rũ ta tới nơi này hẹn hò!" Tần Thư Dao hoảng sợ trợn to hai mắt, nàng vội vàng lấy y phục lên, che thân thể bị lăng nhục của mình, sốt ruột lắc đầu thê lương kêu thảm thiết: "Không phải... Là hắn cùng Ngụy Tử hai người hợp mưu hãm hại thiếp... Hầu gia..." "Vừa rồi không phải nàng rất hưởng thụ sao, sao bây giờ không dám thừa nhận." Trên gương mặt của nam tử lộ ra vẻ trào phúng vô tận; "Hôm nay bị bắt, hai người chúng ta đã không còn gì để nói, ta ở dưới điện Diêm vương chờ nàng." Nói xong nam tử liền đứng lên, cầm lấy chủy thủ đã sớm chuẩn bị tốt, đâm vào trước ngực. Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Muốn Hưu Phu của tác giả Khanh Dư.
Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?
Nguyễn Thời Ý cả một đời hy sinh vì gia tộc họ Từ, vượt qua nỗi đau mất chồng từ trẻ, chỉ vỏn vẹn được ngọt ngào 3 năm sau hôn nhân, rồi sống goá bụa 35 năm trời. Ngay ngày cưới của cháu gái nội, cảm thấy đã gần đất xa trời, bà lẳng lặng lấy “hạt châu phai màu” mà phu quân gửi từ nơi xa gửi về tặng trước khi “từ trần” ra để “ép lưỡi”, cuối cùng bất cẩn... nuốt chửng. Trong lúc mơ màng, đứng giữa sự sống và cái chết, bà nghe được một số chuyện, ngấm được một số điều, rồi cũng buông xuôi theo số phận, nhắm mắt đón chờ cái chết tới. Nào ngờ, vài ngày sau... bà bất ngờ tỉnh lại, không chỉ có vậy, còn vô duyên vô cớ hồi xuân, trở lại dung nhan của hơn 40 năm trước. Và từ đó, tất cả những bức màn dần được hé mở, dung nhan trẻ trung bao bên ngoài trái tim “lão thái bà” đã gây nên biết bao những chuyện bi hài. Đặc biệt là khi... một người con trai giống hết người chồng quá cố của bà đột nhiên xuất hiện.   Tỉnh dậy sau khi được hai con chó lớn “moi” ra từ đống băng tuyết, Từ Hách một lòng muốn quay về tìm lại vợ hiền, muốn tặng hai con chó ân nhân của mình kia cho hai cậu con trai sinh đôi, cũng tặng quà đầy tháng cho cô con gái vừa chào đời. Nào ngờ, về đến kinh thành, hắn lại nghe tin “Từ thái phu nhân” qua đời, nhưng lại không phải Từ phu nhân - mẫu thân của hắn, mà lại là người hắn từng gọi là “thê tử”. Hai cậu con trai sinh đôi, trước khi hắn ngủ vùi trong đống băng tuyết, mới chỉ là hai đứa nhóc chưa đầy 3 tuổi, nay con trai cả đã là Thủ phụ, con trai thứ Phú thương một vùng. Cô con gái thuở hắn đi còn chưa chào đời, nay đã là Vương hậu nước Xích Nguyệt... Hắn những tưởng từ đây về sau có nhà không thể về, có con cháu chẳng được sum vầy... nào ngờ, trong lúc sa sút tinh thần nhất, hắn lại chợt bắt gặp một ánh mắt, một giọng nói thân quen biết nhường nào... Chuyện được xây dựng trên bối cảnh một thời cổ dân phong rất cởi mở, nữ giới có thể làm vua làm quan làm nữ tướng. Hoàng thượng coi trọng thơ hoạ, ngưỡng mộ hoạ sĩ. Giọng văn của tác giả khá dí dỏm, nói đến chuyện ấy ấy bằng những câu từ “thay thế” mà đọc cũng phải đỏ mặt, còn... thú vị hơn cả miêu tả trần trụi. Tác giả xây dựng nền tảng thời kỳ là dân phong cởi mở, nên từng câu nói, câu chuyện cũng rất... open. Gạ gẫm, trêu chọc trá hình rất thú vị cũng rất gợi cảm =))) Như kiểu: “Ta muốn chàng bảo vệ ta, dùng “bảo kiếm” của chàng, “thiếp thân” bảo vệ ta” v.v... làm cho người đọc cứ gọi là đỏ mặt, trí tưởng tượng bay cao. Đan xen trong câu chuyện của đôi chính là những bí ẩn, những góc khuất, những câu chuyện của rất nhiều những đôi khác thú vị không kém. Những áy náy, day dứt chưa được gỡ bỏ trong quá khứ cũng có cơ hội được đền bù ở hiện tại. Nói chung, đã lâu rồi không đọc một bộ truyện thú vị như thế ^^ Chấm điểm: 9/10 Cầu dịch!!!   Mời các bạn đón đọc Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao? của tác giả Dung Thiên Ti.
Cường Sủng Tất Có Kiều Thê
Kiếp trước, có lẽ bọn họ đều yêu, chỉ tiếc gặp nhau không đúng thời điểm, đến cuối cùng đành phải chia ly. Nàng thay chàng đỡ một kiếm, mang theo yêu hận kiếp này, chấm dứt một đoạn nghiệt duyên. Chàng ôm mộng tương tư, theo nàng rời đi trần thế, nhưng lại chẳng cam lòng bước qua cổng mạn đà la. Kiếp trước, duyên đã cạn, tình còn chưa dứt, tơ vương dẫn lối đưa chàng quay trở lại. Lần này, Thẩm Tranh thề xoay chuyển càn khôn, đem toàn bộ sai lầm kiếp trước sửa lại, cốt chỉ để lừa tiểu nương tử của chàng về tay.   Định Bắc hầu Thẩm Tranh trong mắt người thiên hạ là kẻ kiêu căng, làm liều, tính tình nóng nảy lại dễ dàng bạo phát. Trong lúc nam hạ cứu giá, không tra xét, tùy tiện đem toàn bộ “loạn đảng” xử chết. Lại không ngờ rằng, trong những kẻ phải chết kia lại bao gồm cả “nhà vợ” tương lai của mình. Thẩm Tranh đối với An Ninh quận chúa Lý Mộ Thiền chính là nhất kiến chung tình. Chỉ vì “thù” diệt môn mà chẳng thể có được trái tim nàng.  Đời này, may mắn gặp được nàng khi chưa có sai lầm gì xảy ra, một đời ân hận cuối cùng cũng được sửa lại. Nếu đã có thể gặp sớm hơn, tất nhiên Thẩm Tranh sẽ dùng mọi cách, lừa lọc, dụ dỗ đem An Ninh quận chúa trói bên người, quyết không để nàng rời xa. Lý Mộ Thiền sinh ra trong gia đình quý tộc, mỹ mạo hơn người lại am hiểu lễ nghĩa. Kiếp trước chỉ trách gặp người quá muộn, trái tim nàng không thể yêu lại không thể không yêu, cuối cùng chỉ đành dùng cái chết kết thúc. Vận mệnh xoay chiều, lần này gặp gỡ nàng chỉ đơn thuần là tiểu quận chúa, trong lúc loạn lạc thất lạc người thân, không có thù hận, cũng không có cái gọi là "không thể yêu". Tiểu bạch thỏ mềm mại, ngọt ngào đương nhiên không thể đấu lại con sói đội lốt hồ ly gian xảo Thẩm Tranh, trong lúc mơ mơ, hồ hồ cứ thể bị chàng lừa về tay. *** Tớ phải thú nhận rằng bản thân tớ lúc đọc xong bộ này có cảm giác rất loạn, dung lượng não tưởng như không đủ dùng để phân tích. Bởi lẽ “Cường sủng tất có kiều thê” lựa chọn bối cảnh chư bá tranh hùng, mỗi người cát cứ một nơi, nam chính và nữ chính dường như đứng ở hai đầu chiến tuyến.  Thẩm Tranh là Định Bắc hầu công cao quyền lớn, Mộ Thiền lại thuộc dòng dõi hoàng gia suy yếu, dường như mỗi một bước đi của chàng, nếu không cẩn thận sẽ biến thành con dao cắt đứt mối quan hệ của hai người. Thật may mắn, tác giả nắm giữ rất tốt cách xử lý tình huống, uyển chuyển uốn nắn các nhân vật như “cha vợ” Vanh Vương, hoàng đế, thừa tướng, để hợp lý hóa việc nam chính lên nắm quyền định đoạt thiên hạ. Các tuyến nhân vật ổn định, đa dạng, phù hợp với bối cảnh cùng mạch truyện. Anh hoàng thượng cùng ông cha vợ rất chi là đáng yêu, trong lòng thì không ưa nam chính nhưng hết lần này đến lần khác bị anh nam chính dọa cho sợ hãi, chỉ có thể cúi đầu cam chịu. Nữ chính mang hơi hướng bánh bèo vô dụng, tính tình dịu dàng, ngọt ngào nhưng không làm tớ bị ngấy. Nam chính là kiểu mặt dày, lật lọng, lại khắp nơi bày trò, nói dối có chút ngốc manh đáng yêu hơn là hình tượng nóng nảy, thô lỗ như tác giả cố xây dựng. Nói tóm lại, đây là một cái hố toàn đường, nếu bạn không sợ tăng cân, không sợ sâu răng, nếu bạn là cẩu độc thân muốn tự ngược, mời nhảy hố. À, trước khi chia tay tớ chỉ muốn nhắc bạn: hãy mang thuốc trợ não khi đọc, tránh gặp mấy chỗ khó đọc xoắn não ngất xỉu :v :v. Mà truyện chỉ mới được edit thôi nên ai thích thì chịu khó nhích CV à nha ???????? Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Định Bắc Tiết Độ Sứ Thẩm Tranh thân là mối hoạ duy nhất của đế quốc, hắn tử vong, ở phía xa, hoàng đế tại kinh thành thở phào một cái. Dù sao thiếu đi một 'Thượng Kinh cần vương' động một cái liền dẫn quân đi đánh lại giúp hắn giành lại được trọng thần ở biên cương. Nhưng đồng thời không khỏi lo lắng, vài vị nắm giữ quân quyền còn lại ở biên cương càng phát triển lớn mạnh khi không có Thẩm Tranh cân bằng. Hoàng đế ôm ngực: "Trẫm cảm thấy quá mức bi thống". Hắn chết, trẫm vẫn không có được một ngày tốt lành, không bằng bất tử. Vì vậy vung bút lên ban thưởng phong hào Trung Võ xem như ngợi khen Thẩm Tranh khi còn sống một lần đem binh cứu hắn từ trong tay tên vương gia tạo phản, hai lần chiếm lấy thành khác ở biên cương mà hồi kinh. Một cái chiếu thư vừa ban xuống liền kéo đến bàn tán từ bốn phương, công kích chủ yếu tập trung ở vài điểm: Một, tên Thẩm Tranh này nhân phẩm có vấn đề, sát phạt quá nặng, không có đạo đức càng không có võ đức. Hai, cha Thẩm Tranh, Tiết Độ Sứ, chiếm lấy một phương mà hắn so với cha mình càng quá đáng hơn, chiếm lấy thành khác ở biên cương, địa bàn so với cha hắn khuếch trương nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Một ít Tiết Độ Sứ lại chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ bắt chước theo hắn mà làm. May mắn người chết rồi, nếu hắn bất tử liền muốn tạo phản thế mà ngài còn khen ngợi hắn trung thành? Ba, Thẩm Tranh chết quá khó coi. Hắn thế nhưng bởi vì cái chết của thê tử mà đau thương quá độ rồi đem chính mình nghẹn chết. Hiếm có người vì nữ nhân mà chế, không tính là đại trượng phu, Hoàng thượng này phong hào cho loại người nữ nhi tình trường này chẳng phải làm trò cười cho người trong thiên hạ sao? Bốn, điểm trọng yếu nhất là khi còn sống đáng sợ nhưng chết chính là người chết. Hắn không có con cái, sau này lại tiếp tục không có người. Hoàng đế người không phải sợ, không phong hào là không liên quan. Hoàng đế vì mặt mũi của mình liền tích cực đáp lại triều thần. Tổng kết lại đại khái chính là: Các ái khanh hãy tỉnh táo. Thẩm Tranh mặc dù đúng là qua đời vì đau thương quá độ với cái chết của thê tử, nhưng thê tử hắn không phải là người ngoài, mà là đường muội của trẫm An Nghi quận chúa Lý Mộ Thiền, huống chi quận chúa vì đỡ kiếm bảo vệ hắn mà chết. Cho nên trẫm cho rằng Thẩm Tranh khả năng là cảm động và nhớ nhung ân đức của hoàng thất, hổ thẹn bi thương mà chết. Các đại thần lập tức bày tỏ, Hoàng đế người đừng thay mình vãn tôn (cứu vãn tôn nghiêm). Lúc trước, Quận chúa gả cho hắn như thế nào, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới, trên mặt người cũng không quang. (cũng không tốt đẹp gì) Mời các bạn đón đọc Cường Sủng Tất Có Kiều Thê của tác giả Tố Y Độ Giang.