Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ba Phụ Nữ Can Đảm

Ba câu chuyện về trực diện đương đầu với cuộc đời này được viết ra không để tạo tâm trạng dễ chịu cho độc giả, vì cứ qua mỗi trang kế tiếp, sự cay nghiệt và tàn độc của cõi đời lại tăng thêm một mức nữa. Các hình dung ban đầu của độc giả còn kém xa những gì diễn tiến của hư cấu bày ra. Cuộc đời những người phụ nữ châu Phi có chút dính dáng với phương Tây, không bao giờ mang màu hồng, nhưng phải có cái nhìn thấu suốt, "từ bên trong". Như tác giả ba câu chuyện trong cuốn sách này thì toàn bộ sự thảm khốc mới được lột tả đầy đủ và cùng lúc là sức sống mãnh liệt của con người bị đẩy tới đường cùng. Cái nhìn ấy và sức mạnh ngôn từ đặc biệt ấy, Marie Ndiaye sở hữu với một dung lượng lớn đến kinh ngạc. *** Phải chăng, bằng một ngòi bút thấm đẫm nhân văn, Marie NDiaye – một phụ nữ da màu, muốn khắc sâu vào tâm tưởng của độc giả khắp thế giới hai tiếng ấy. Dù đã được “cảnh báo” trước về một cuốn tiểu thuyết không hề dễ đọc, một cuốn tiểu thuyết “lạ hóa”, nhưng “Ba phụ nữ can đảm” của Marie NDiaye vẫn khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, suốt từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng. Bất ngờ không phải vì tình huống truyện, không phải bởi những cách thắt nút hay mở nút thông thường, mà bất ngờ bởi cách mà tác giả sử dụng để viết nên cuốn sách ấy. Cuốn sách tái hiện lại ba mảnh đời, tôi thích dùng từ “mảnh đời” hơn là “cuộc đời” bởi số phận của ba người phụ nữ được tái hiện trong trang sách đều không toàn vẹn. Nó chỉ như một lát cắt, một góc nhỏ, nhưng là cái góc cay nghiệt nhất, ai oán nhất, bi thương nhất. Ở đó, người ta thấy cái góc của Norah, nữ luật sư 38 tuổi gốc Phi, đang định cư tại Paris thì bỗng dưng được người bố ở Sénégal gọi về nhà vì tin cậu em trai đang phải ngồi tù vì tội giết người. Chỉ trong một tình huống ngắn ngủi ấy, nhưng gần như cả cuộc đời Norah đã được tái hiện lại: bố mẹ ly dị từ khi còn nhỏ; xây dựng gia đình với một cuộc hôn nhân chắp vá; mẹ tái hôn với người đàn ông khác, người bố chìm đắm trong mối quan hệ hoan lạc với những người phụ nữ đáng tuổi con mình, bỏ quên trách nhiệm của một người cha, thậm chí bắt con cái phải gánh chịu những tội lỗi do chính mình gây ra… Người ta cũng thấy cái góc của Fanta, một người phụ nữ gốc Phi khác theo chồng sang Pháp sinh sống với lời hứa hẹn về một tương lai tốt đẹp. Nhưng trái với ước mong về cuộc sống màu hồng, cuộc hôn nhân của Fanta rơi vào trạng thái căng thẳng và nặng nề, chẳng khác nào địa ngục. Điều đặc biệt là câu chuyện của Fanta được kể lại dưới góc nhìn, góc tự sự của chồng cô – Rudy Descas. Và cái góc cuối cùng, cũng là chìa khóa làm rõ hơn cho chủ đề câu chuyện, là cái góc bi kịch của Khady Demba, một người phụ nữ góa chồng, bị gia đình nhà chồng hắt hủi, lưu lạc sang Châu Âu trong một hành trình đầy bất hạnh: bị bắt làm gái, bị bạo hành, bị ném ra đường làm kẻ ăn mày… và kết lại bằng cái chết đầy bi thảm. Ba mảnh đời chỉ liên kết với nhau bằng một sợi dây vô cùng mỏng mảnh, mà nếu không để ý thì độc giả cũng khó lòng nhận ra. Đó là chi tiết Khady trong câu chuyện cuối là người nấu ăn cho bố của Norah, lên đường đến Pháp để gặp cô chị họ Fanta. Ngoại trừ mối liên hệ mong manh ấy, thì dường như họ không có điểm nào chung. Thế nhưng ba cái “góc” của họ lại được xếp lại gần nhau, theo cấp độ tăng dần của tính bi kịch, và hoàn chỉnh trong một cuốn tiểu thuyết chứ không phải là một tập truyện ngắn như nhiều người nghĩ rằng nên như thế. Phải chăng, ngoài dụng ý tạo nên một cấu trúc khác lạ cho tác phẩm của mình, Marie NDiaye còn muốn nói, còn muốn khắc họa một điều gì hơn thế? Phải chăng, những Norah, Fanta hay Khady, rốt cuộc cũng chỉ là một cái tên để gọi, một biểu hiện nhạt nhòa của tính cá thể, ẩn sau đó là cả một thế giới tăm tối những bi kịch giống nhau của “Phụ - Nữ”. Phải chăng, bằng một ngòi bút thấm đẫm nhân văn, Marie NDiaye – một phụ nữ da màu, muốn khắc sâu vào tâm tưởng của độc giả khắp thế giới hai tiếng ấy. “Phụ - Nữ”, nguồn cảm hứng của nghệ thuật, nét đẹp của cuộc sống, cứu tinh của gia đình, thế nhưng cũng là nơi để người ta trút lên đủ mọi cơn thịnh nộ. Norah, Fanta hay Khady chỉ là ba trong rất nhiều, rất nhiều những cuộc đời khác, số phận khác, thậm chí còn bi kịch hơn, đang hàng ngày hàng giờ lặp đi lặp lại vai diễn tủi nhục của mình trong sân khấu cuộc đời. Đâu đó giữa biển người rộng lớn này, có những người phụ nữ vẫn hàng ngày lo toan cho cuộc sống gia đình để đêm đêm lui vào cái góc nhỏ của mình và khóc; có những người phụ nữ cả đời vì chồng vì con mà vẫn bị coi khinh; có những người phụ nữ bị bạo hành, bị chà đạp, bị biến thành công cụ để phục vụ cho lạc thú của đàn ông… “Ba phụ nữ can đảm” không phải là tuyên ngôn bảo vệ bình đẳng giới, bởi họ, những người phụ nữ Châu Phi ấy không hề đứng lên đòi quyền sống, cũng chẳng hề mở miệng rao giảng bất kỳ thứ triết lý nào. Họ chỉ như thế, nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng không để bị dập vùi. Họ can đảm không phải bằng nắm tay giương cao, mà bằng tinh thần, như một viên ngọc vẫn tỏa sáng lấp lánh cho dù cuộc đời tăm tối. “Ba phụ nữ can đảm” là một cuốn sách về hiện thực, cay đắng và khắc nghiệt. Nhưng nó làm tôi thỏa mãn. Và tận sâu trong cái vực tăm rối và rữa nát những bi kịch ấy, tôi vẫn nhìn thấy một lối thoát nhỏ bé, đấy là khi Khady, cô cái của câu chuyện cuối, ra đi vào cõi vĩnh hằng. Hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy, không phải là những kẻ ăn xin rách rưới, không phải là đám lính tráng được trang bị súng ống, cũng không phải là hồi ức về cái nhà thổ bẩn thỉu, nơi đã vắt kiệt thể xác của cô, mà là nó – một con chim cánh dài màu xám. Cái con chim bay liệng trên bầu trời tự do ấy, cô tự nhủ, cũng chính là “mình – Khady Demba đây mà”. Và cô đã ra đi, hạnh phúc với cái phát hiện ấy, hạnh phúc với sự bay bổng của tự do vĩnh viễn, dù phải đánh đổi bằng cái chết. Cuộc đời đắng cay là thế, số phận ác nghiệt là thế, thể xác dù có thể bị dập vùi, bị chà đạp, nhưng tinh thần con người, chẳng ai có thể ngăn được, vẫn như cánh chim kia, bay lên trên mọi khổ đau tủi cực để hướng về phía có ánh nắng và khí trời. *** Và người đón chị hoặc tuồng như vô tình xuất hiện trên bậu cửa căn nhà lớn xây bằng bê tông, tắm mình trong một cường độ ánh sáng đột nhiên mạnh mẽ đến độ tựa hồ chính cơ thể vận đồ nhạt màu của ông ta phát tỏa luồng sáng ấy, người đàn ông đứng đó, thấp lùn, phục phịch, khuếch tán một quầng sáng trắng hệt một bóng đèn nê ông, người đàn ông ló ra trên bậc thềm căn nhà ngoại cỡ chẳng còn gì sót lại, Norah thốt lên trong lòng ngay khi ấy, của vẻ cao ngạo, của dáng bề thế, của sự tươi trẻ nơi ông ta vốn thường hằng một cách bí ẩn đến nỗi ngỡ như không thể lụi tàn. Ông ta đan hai tay vào nhau để trên bụng và đầu ngoẹo sang một bên, mái đầu lốm đốm bạc còn bụng thì trương lên và chảy sệ dưới lớp sơ mi trắng, bên trên cạp cái quần màu kem. Ông ta đứng đó, lút trong sự chói lọi lạnh lẽo, có lẽ từ cành một cây phượng vĩ trồng đâu đó trong vườn rớt xuống ngưỡng cửa căn nhà ngạo nghễ của mình bởi, Norah tự nhủ, trong lúc tiến lại gần căn nhà từ phía ngoài hàng rào chị vẫn chằm chằm nhìn cửa ra vào mà không thấy nó bật mở để hé lối ra cho bố chị - thế nhưng ông ta hiện ra trước chị trong ánh chiều tà, người đàn ông sáng lựng và bệ rạc dường như đã bị một nhát búa tạ hung hãn giáng xuống đầu, tán những tỉ lệ cân xứng hài hòa mà Norah vẫn nhớ thành ra một người cục mịch, cổ rụt, bắp chân to bè, lũn chũn. Đứng ngay đơ, ông ta ngó chị tiến lại gần, và tịnh không điều gì trong cái nhìn lần chần, hơi lờ vờ của ông ta để lộ rằng ông ta đang ngóng chị đến hay chính ông ta đã yêu cầu chị, có lúc còn nài xin chị (trong chừng mực, chị nghĩ, một người như ông ta vẫn còn khả năng khẩn cầu bất kỳ sự trợ giúp nào) đến thăm mình. Ông ta chỉ đơn giản là ở đó, có lẽ bằng một nhịp đập cánh đã rời cành chính của cây phượng vĩ tròa ánh vàng lên căn nhà nặng nề đậu xuống bậc thềm bê tông nứt nẻ, và cứ như chỉ vì run rủi mà lúc này bước chân Norah được dẫn về phía cổng. Và người đàn ông có khả năng biến mọi lời mình vật nài thành sự van vỉ hướng về phía mình ngó chị đẩy cánh cổng tiến vào vườn trong dáng điệu một ông chủ nhà bị rầy rà đang gắng gượng che lấp điều đó, tay khum lại trên mắt dẫu rằng nhập nhoạng đã phủ bóng rợp cái ngưỡng cửa được con người kỳ quặc, rực rỡ và phản quang của ông ta rọi sáng. - À, ra là con. Ông ta thốt lên giọng âm u, yếu ớt, thiếu tự tin bằng tiếng Pháp bất chấp khả năng làm chủ ngôn ngữ tuyệt vời, như thể sự e sợ trịch thượng ông ta hằng cảm thấy trước một vài lỗi khó tránh rốt cuộc đã khiến cho đến cả giọng ông ta cũng run rẩy. Norah không đáp. Chị ôm phớt ông ta, không ghì sát, chợt nhớ ra ông ta thậm ghét sự động chạm thân thể khi phần thịt nhèo nhẹo của cánh tay ông ta mơ hồ giật giật dưới các ngón tay chị. Chị như thoáng ngửi thấy một mùi ẩm mốc. Thứ mùi tỏa ra từ sự nở hoa ào ạt, hết mình của cây phượng vĩ vàng to sụ xòe cành bên trên ngôi nhà mái bằng và có lẽ người đàn ông âm thầm và tự phụ kia làm tổ trong các tán lá của nó, rình chờ, Norah e ngại nghĩ thầm, từng tiếng bước chân khẽ khàng nhất lại gần cánh cổng để lao vút lên rồi lóng ngóng đáp xuống bậc thềm ngôi nhà bề thế tường bê tông thô, hoặc bốc ra, cái mùi ấy, từ chính thân người hoặc áo quần bố chị, từ làn da lão hóa, nhăn nhúm, màu gio, chị không biết được, chị không thể gọi tên nó được. Cùng lắm chị cũng chỉ có thể khẳng định rằng hôm đó ông ta mặc, giờ này ông ta vẫn mặc chưa biết chừng, chị nghĩ, một chiếc sơ mi nhàu nhĩ, loang lổ vệt mồ hôi, rằng quần ông ta xanh lè, đầu gối nhẵn thín, phùng lên đầy dị hợm, hoặc là vì, như một con chim lặc lè, cứ chạm đất là ông ta khuỵu ngã, hoặc vì, Norah nghĩ trong nỗi chạnh lòng pha lẫn chán chường, cả ông ta nữa, sau rốt, cũng trở thành một lão già trễ nải, dửng dưng hoặc đui mù trước sự dơ dáy cho dù vẫn giữ các thông lệ lịch lãm quy ước, vẫn mặc màu trắng và bơ tươi thường trực khi xưa và không bao giờ xuất hiện dù là trước hiên ngôi nhà đang xây dở mà không chỉnh lại nút cà vạt, kể cả có chui ra từ phòng khách bụi bặm nào hay sà xuống từ cây phượng vĩ kiệt cùng vì nở hoa nào đi chăng nữa. Norah, từ sân bay đến, đã bắt taxi rồi đi bộ rất lâu dưới trời nắng nóng vì quên địa chỉ chính xác nhà bố chị và chỉ định vị được khi nhận ra ngôi nhà, cảm thấy mình nhớp nháp, bẩn thỉu, rã rời. Chị mặc một chiếc váy xanh lục không tay, điểm xuyết những bông hoa vàng li ti từa tựa những cánh phượng la liệt khắp hiên nhà, và đi một đôi xăng đan bệt màu lục nhạt. Mời các bạn đón đọc Ba Phụ Nữ Can Đảm của tác giả Marie NDiaye & Hồ Thanh Vân (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạn Thân Là Con Trai
Ai cũng từng có cơ hội yêu một người bạn của mình, và cũng rất nhiều người đã từng yêu bạn thân của mình. Nhưng chính sự xấu hổ, ngại ngần mà ta đã đánh mất nhau, bỏ lỡ thời khắc tuyệt vời nhất. Lúc cô chỉ là cô nhóc 4 tuổi, thì luôn coi cậu là anh trai. Khi cô học cấp 1 lại cảm thấy khó chịu khi cậu ở cùng cô gái khác. Khi cô học cấp 2 lại chẳng nhận ra tình cảm của cậu cũng như chính bản thân mình. Chính vì thế mà đã bỏ lỡ cậu trong khoảnh khắc đó. *** "Minh ơi bài này khó quá!" "Biết sao không? Mỗi bài thơm một cái, tao giải tất cho mày!" "..." *** "Nguyễn Giản Đơn, IQ mày bao nhiêu? Sao ngu thế? Ngu hơn một con bò!" "Tao block mày!" *** "Gần tao mà mày không có tí cảm xúc gì sao? Con gái kiểu gì thế..." "Cút!" *** "Tại sao lại ngủ riêng?" Minh chần chừ, khẽ trả lời: "Giờ tao lớn rồi, ngủ chung tao sẽ ăn thịt mày!" Lần đầu tiên trong mười mấy năm qua Đơn biết ngại, đành lặng lẽ chịu thua quay về nhà. *** "Bạn thân khác giới có thể có mối tình trong sáng không?" "Còn tuỳ vào tình cảm của cậu dành cho cô bạn cậu như thế nào!" "Thế thì chắc là không rồi!" "..." Nghĩa là cậu thích cô ấy? *** "Tôi... có một người bạn thân... là con trai..." Trên thế giới này có nhiều cuộc tình xuất phát từ tình bạn. Hiển nhiên, một trong số chúng ta đã từng đơn phương một người bạn thân. Nhưng vì xấu hổ, vì ngại ngùng mà chúng ta bước qua nhau, bỏ lỡ những tình cảm ngốc xít mà chân thành nhất. Rung động đầu đời-khoảnh khắc thiêng liêng khó diễn tả thành lời. Cô đã từng rung động, nhưng khi sự rung động ấy bị phá nát, còn có thể rung động được sao? Truyện không ngắn, cũng không dài, là tác phẩm của một đứa nhóc non nớt nghiện ngôn tình và chưa từng trải qua một mối tình vắt vai. Thế nên nếu có sửu nhi, vẫn thỉnh xin comment lịch sự. Truyện dành cho các nàng thích lãng mạn và thơ mộng hoặc thích thú với tình yêu tuổi học trò. Truyện cũng không nhằm mục đích thu lợi nhuận, đơn giản chỉ là viết cho vui, ai có hứng thú xin bắt đầu đọc. Tôi biết có nhiều bạn không thích nam chính tên Minh, nhưng mà thông cảm, nam chính của tôi họ Dạ tên Minh, đơn giản vì cuối hành lang lớp tôi của một anh Minh đẹp trai vl, và anh ý bí ẩn hệt như màn đêm vậy! =))) Thông cảm thông cảm.. -,- Chuyện là... Mời các bạn đón đọc Bạn Thân Là Con Trai của tác giả YiOtaKunii.
Ái Tình
Truyện kể về Thư Lê, cô gái 28 tuổi bị chồng và bạn thân phản bội, đẩy ra ngoài đường với hai bàn tay trắng. Cuộc đời tưởng như là dấu chấm hết cho cô khi cô bị bạn thân thuê người làm nhục, bị gắn mác người điên không thể gặp con trai.  Thế rồi một trang sách mới đã mở, cơ hội mới giúp cô thoát khỏi tình cảnh nhục nhã, tuyệt vọng... Rồi cô có thể trả thù người chồng phụ bạc, cô bạn thân xấu xa hay không? Liệu cô có thể tìm lại hạnh phúc cho mình hay không? *** Hôm nay là sinh nhật Diễm, bạn thân của Thư Lê nên cô chuẩn bị một ít bánh kem tự làm cho cô ấy! Thư Lê và Diễm chơi thân với nhau từ hồi phổ thông. Ngày ấy Diễm gầy gò, đen đúa, mắt đeo cặp kính cận dày cộp, luôn lẽo đẽo chạy theo Thư Lê như một cái bóng. Thư Lê thì khác, cô xinh đẹp với làn da trắng ngần, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn long lanh như thuỷ tinh. Nhiều người hỏi "Vì sao cậu chơi với một ng không-giống-mình như Diễm?" Thư Lê chỉ mỉm cười. Chọn bạn chẳng lẽ phải chọn người xinh đẹp giống mình hay sao? Ngày ấy Thư Lê còn là tiểu thư nhà giàu, mẹ cô chưa...haizzz! Thôi, chuyện cũ đau buồn không nên nhắc lại... Kính coong! Thư Lê ấn chuông cửa, lại núp sang một bên lẩn trốn. Hôm qua cô gọi điện hỏi Diễm xem có tổ chức không thì Diễm nói rằng cô đang có dự án nên không làm sinh nhật được. Cô ấy luôn thế, luôn coi công việc là trên hết. Bởi vậy đã 27 tuổi mà còn chưa có lấy một người đàn ông tử tế để chăm sóc mình. Lê từng nói với chồng "Anh có người bạn nào độc thân thành đạt thì giới thiệu cho Diễm nhé! Cô ấy cô độc quá lâu rồi..." Chồng cô vùi mặt sau ipad, lầm bầm "Chuyện riêng của người ta em đừng để ý...nếu cô ấy thích thì không cần em phải giới thiệu đâu!" Lê bĩu môi trách anh vô tâm. Cửa nhà bật mở, Thư Lê vội nhảy ra "Oà, bất ngờ không? Happy birth..." Giọng cô khựng lại, mắt mở to, buông rơi hộp bánh ngọt tự làm. Cô dụi mắt. Lại dụi mắt... Đứng trước mặt cô là Hoàng, người chồng 7 năm đầu gối tay ấp. Anh cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần dài ở nhà, lộ ra vòm ngực rộng rãi rắn chắc mà cô thường nằm gối vào mỗi tối... Khuôn mặt anh cũg không khác gì cô, vô cùng hốt hoảng... "Ai vậy honey?" Giọng Diễm có vẻ ngái ngủ. Cô xuất hiện sau lưng Hoàng, trên người chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi nam màu trắng, dài phủ qua hông một chút...mái tóc tuy có hơi lộn xộn nhưng tư thái hết sức gợi cảm. Thư Lê chưa bao giờ nhận ra Diễm của mười mấy năm trước, một Ánh Diễm đen đúa, gầy gò với cặp kính cận dày cộp lại có thể phong tình, xinh đẹp tới ghen tị như vậy... Diễm hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Thư Lê, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh "A, chào Lê!" "Nói cho em nghe tất cả chỉ là sự hiểu lầm thôi phải không?" Thư Lê ngồi trong phòng khách nhà Diễm, chờ cho hai con người kia quần áo chỉnh tề thì mặt đối mặt nói chuyện. Hoàng im lặng. Diễm cũng im lặng. Diễm rút một điếu thuốc đặt lên môi châm lửa, nhả ra một làn khói mờ mờ, khuôn mặt xinh đẹp toả ra khí chất mị hoặc thật khó cưỡng. Thư Lê ghen tị tới run lẩy bẩy...trái tim cô thổn thức. "Không phải là hiểu lầm đâu... Lê ạ!" Hoàng mở lời một cách khó nhọc "Anh yêu Diễm...đã 5 năm nay rồi..." 5 năm? 5 năm? Thư Lê thấy như sét đánh ngang tai. Họ yêu nhau từ năm cô 19 tuổi, được một năm thì cưới nhau...khiến Lê đang học dở cũng phải bỏ ngang để sinh bé Lương. Họ đã ở bên nhau 8 năm, làm vợ chồng 7 năm, vậy mà anh nói...anh nói...anh yêu cô ấy đã 5 năm? Vậy là anh trực tiếp cắm sừng lên đầu cô, còn bạn thân của cô thì luôn lừa dối cô...một mặt thân thiết với cô, mặt kia leo lên giường chồng cô? Họ...họ...sao có thể như vậy với cô? "Anh nói dối..." Thư Lê bắt đầu nức nở "Em không tin...đây chỉ là hiểu lầm thôi phải không? Hôm nay là ngày bao nhiêu...có phải cá thág tư không? Có camera giấu kín nào xung quanh đây không?" Cô bắt đầu nhìn quanh, dáo dác... "Thôi đi, kết thúc được rồi...em đừg lừa dối bản thân nữa!" Hoàng bắt lấy tay cô, bắt cô nhìn thẳng vảo mắt anh. Không thể nào, tuyệt đối không thể nào... Thư Lê gục xuống! "Anh không thể tiếp tục lừa dối em! Chúg ta ly hôn đi!" Sau khi trở về nhà khóc loạn một hồi, hết van xin tới đe doạ...thậm chí đòi tự sát, Hoàng vẫn lạnh lùng nói với Lê "Anh không còn yêu em, chúng ta ly hôn thôi!" Thư Lê quyết định tới gặp "người thắt nút", Ánh Diễm. "Mình làm gì có lỗi với cậu sao?" "Cậu chẳng có lỗi gì với mình!" Diễm thản nhiên nói "Cậu có lỗi với bản thân mình thì đúng hơn..." Cô suy nghĩ một lát, nói thêm "Lỗi của cậu là quá ngu ngốc, quá nhu nhược, quá...buông thả! Cậu có 1 ng chồng tuyệt vời nhưng không giữ được trái tim anh ấy! Đó là lỗi của cậu..." Đau. Thư Lê thấy tim mình đau thắt lại. Mời các bạn đón đọc .
Bản Chất Của Đĩ
Bạn đang đọc truyện Bản Chất Của Đĩ. của tác giả Hai Mặt trên website đọc truyện online. Truyện xoay quanh cuộc tình của 1 cô cave đình đám và 1 anh chàng sinh viên. Ngoài ra còn có sự xuất hiện ấn tượng của các kiều nữ LX như Sami, Linh DJ, Hồng Ngựa, Nhi Cây Trâm, Thỏ Ngọc... Mỗi người có 1 cá tính riêng, chẳng hạn: - Linh DJ: trùm nhiều chuyện. - Sami: chúa lanh chanh, ngoài ra còn rất lẳng lơ. - Ngọc Dao Lam: thẳng tính, nóng nảy. - Hồng Ngựa: suy nghĩ chu đáo, hay lo xa. - Nhi Cây Trâm: thông minh, nguy hiểm Có sự xuất hiện của các thành viên LX như: Eva, Thằng Hề,...(thứ lỗi đã không xin phép) cũng như những tư liệu thực tế. Tôi chỉ có 1 mong muốn nho nhỏ đó là truyện được làm đại diện tiêu biểu cho diễn đàn (chỉ là mơ ước thôi nhé) truyện chỉ dừng lại ở mức quan hệ như Xin lỗi, em chỉ là con đĩ hoặc cho em một điếu thuốc (thực ra có bựa hơn 1 tí) Cuối cùng không yêu đừng nói lời cay đắng. *** Bản Chất Của Đĩ là một phần nhỏ những điều xảy đến với tôi trong quá khứ. Khi đọc truyện có thể bạn sẽ bị phân vân bởi hàng tá câu hỏi đại loại như “truyện có thật hay không?” “Thắm và Hai hiện nay như thế nào?” , “những thành viên của Gia Đình vẫn sống tốt chứ”…. Các đọc giả thân mến,các bạn không còn nhỏ tuổi nữa,ở độ tuổi tối thiểu được phép đọc truyện này các bạn đã đủ thông minh để nhận thức được mọi tình huống truyện. Truyện có đôi phần thực tế,cũng ít nhiều hư cấu . Tôi không muốn giải thích nhiều , chỉ để người đọc tự nhận xét và đưa ra phán đoán. Dù sao thì , các chi tiết tôi sử dụng đều dựa trên sự thật. Hãy nhìn vào Thắm , bạn sẽ thấy những cá tính và tình cảm chứa đựng bên trong nhân vật không hề giả dối ! Từ khi viết Bản Chất Của Đĩ, cuộc đời tôi thay đổi hẳn. Cũng giống như nhân vật Hai Mặt đã không còn là chính mình khi gặp Thắm. Tôi tha hồ sáng tạo những tình tiết lí thú trong truyện của riêng mình . Nhưng không ngờ ở cuộc sống thật, tôi cũng gặp nhiều trường hợp giống hệt những gì tôi đã viết. Điều đó càng làm tôi tin tưởng rằng , Bản Chất Của Đĩ là duyên nợ của tôi , là bước ngoặt để cuộc đời tôi rẽ sang hướng mới – chưa biết xấu hay tốt. Vì điều đó , tôi chân thành chia sẻ với các bạn , một phần nhỏ trong tôi. Đôi Lời Từ Nhà Văn (hải ngoại) Phạm Ngũ Yên : Bạn Hai Mặt mến, Một đêm, tình cờ tôi vào web và bắt gặp truyện của bạn. tôi thấy bất ngờ ngay từ khi đọc cái tên đầy tò mò – Bản Chất Của Đĩ. Cảm giác đầu tiên khi đọc những dòng đầu/ đoạn mở đầu/ đã gây cho tôi sự ngạc nhiên lẫn thích thú. Cách viết và cách dựng truyện của bạn rất mới- Nói chung là toàn bộ tác phẩm gây trong tôi ấn tượng sâu đậm, đến nỗi sau khi đọc xong (chỉ một đoạn đầu) tôi đã biết tôi vừa tìm thấy một viên ngọc trong đá. Tôi nghĩ bạn là một người viết trẻ đang còn trong nước? Nhưng chỉ mới một tác phẩm BCCĐ, bạn đã đủ phong cách để bước vào khu vườn văn chương đương thời. Bằng những bước đi lẫm liệt. Lâu quá rồi, dễ chừng nhiều năm, tôi không đọc được những tác phẩm mang nội dung hàm chứa những mối tình thơ mộng, ẩn dấu đàng sau nó những bão giông. Trong đó hai người yêu nhau nắm tay đi qua những nghịch cảnh, những phù hư với lòng tuyệt vọng hướng về nhau. Để rồi buồn rầu sợ lạc mất nhau… Tình yêu của Hai Mặt và Thắm là một tình yêu có hậu nhưng vẫn đem đến cho người đọc những kịch tính. Từ đó, người viết đã thổi thêm sinh khí hồng hào cho tình yêu và nâng tình yêu lên một cung bậc mới. Có thể, tôi cảm thông với tác giả, khi đoạn cuối viết rằng, một ngày nào đó giữa đám đông phố phường, người ta bắt gặp đôi tình nhân đi cùng bên nhau mang dáng dấp của Hai Mặt và Thắm- Điều đó chứng tỏ rằng trong cuộc đời này thực sự còn có tình yêu chân thật. Mong rằng điều đó đúng. Tôi chỉ là một đọc giả ái mộ đơn thuần về bạn và tác phẩm. Nếu tôi có tài, tôi sẽ dựng truyện BCCĐ thành phim. Để làm chi? Để cho hình ảnh Hai Mặt và Thắm sống mãi trong lòng mọi người biết trang trọng những thú đau thương và tôn quí những bất hạnh.   TB. Tôi năm nay 68 tuổi. Định cư tại Hoa Kỳ, bang Texas. Chắc bạn trẻ hơn tôi nhiều. Đà Lạt là một thành phố tôi từng sống nhiều năm khi còn trong quân ngũ. Những mối tình sâu đậm hay như mưa bóng mây cũng từ đây mà có. Nên những hình ảnh bạn diễn tả, làm đau nhói trái tim già nua. Thăm và chúc bạn luôn đi tới những vinh quang và đạp lên những mơ ước lộng lẫy. Mến, Phạm Ngũ Yên pham5yen.blogspot/ Ngày tôi còn học Trung Học, tôi  có vài truyện ngắn đăng báo và có tiền nhuận bút chút đỉnh, tôi đã sung sướng rồi. Sau này đi lính, tâm hồn già cỗi và hết còn thơ mộng, những suy tư về cuộc đời có làm văn tôi trưởng thành hơn. Nhưng chưa đủ để nói lên điều gì hết. Khi ra hải ngoại, tôi mới thực sự viết và vạch cho mình một hướng đi riêng, một bút pháp riêng. Tôi nghĩ mình có một chỗ đứng tương đối trong văn học (hải ngoại) và cũng tự an ủi mình đôi chút vì đã không sai lầm khi chọn nghiệp viết lách. Nhưng hôm nay, khi biết một người trẻ tuổi, mới vừa bước vào đại học mà đã có tác phẫm (có tầm cỡ) khiến tôi cảm thấy mình không là gì cả. Những gì mà bạn viết lên, tôi chưa viết được, bạn hãy tự hào như vậy. Tôi ít bỏ thì giờ để đọc văn người khác. Bạn là trường hợp ngoại lệ trong thời gian gần đây. Bạn biết đoạn nào hay nhất trong toàn bộ tác phẩm của bạn hay không? Theo tôi, đoạn mở đầu. Và đoạn Hai Mặt và Thắm gây nhau vì những ngộ nhận để hai người chia tay. Thắm đuổi Hai Mặt  ra khỏi nhà... Và một triết lý lộng lẫy trong câu nói của cô gái học chung ĐH với Hai Mặt, khi cô kể về hoàn cảnh chia tay của cha mẹ cô-  và câu nói của người cha, rằng nếu đau khổ thì hãy để một mình ông gánh chịu, đừng làm khổ cả ba người. Đó là sự cao thượng và rời rộng của khổ đau. Đâu phải ai cũng chịu đựng và vượt lên được sự đau khổ vô cùng đó? Chúng ta có duyên biết nhau qua văn chương. Dù ở hai phương trời cách biệt. Nhưng sự hiểu biết và cảm thông lẫn nhau đã vượt qua tuổi tác và bến bờ. Hi vọng tôi và bạn sẽ có dịp gặp nhau. Một lần nửa cám ơn bạn đã chuyển tới tôi toàn bộ tác phẩm của bạn. Hãy giữ gìn sức khỏe và cố gắng viết thêm. Đừng đứng yên một chỗ. Thăm bạn. PNY _ Lời Nhận Xét Hay Nhất Từ Một Nhà Văn (giấu tên) : Thân là một người thích viết và cũng có chút gì đó gọi là năng khiếu với các con chữ, tôi luôn cố gắng đọc, tìm tòi và bình luận các tập truyện để lại ấn tượng. Rất đáng tiếc là ko đọc dc tác phẩm này sớm hơn để có thể cùng các anh em bình luận, nhưng dù sao cũng mong để lại mấy chữ vừa là tâm tình, vừa là lời tri ân dành cho tác giả. Nói về bộ truyện, thì phần đầu, dùng từ "hoàn hảo" thì có vẻ hơi quá tâng bốc, nhưng nếu dùng từ dân dã như "tuyệt cú mèo" thì không ngoa chút nào. Nói ra thì sáo rỗng, nhưng không nhiều bộ truyện trong lx vốn vàng cát lẫn lộn này để lại cho tôi ấn tượng như câu truyện này. Họa chăng chỉ có "Những mối tình trong trại cai nghiện", "Ranh giới" và vài tác phẩm khác. Nói như vậy là vừa để cảm ơn, vừa để bày tỏ lòng ngưỡng mộ dành cho tác giả mà theo tôi đoán - tuổi đời cũng không phải quá lớn? Tuy nhiên, nếu có điều gì đó làm một vài kẻ khó tính, như tôi, vẫn coi là một chút sạn. (đến đây xin lỗi tác giả và các anh em ủng hộ tác phẩm, vì cái thói quen nghề nghiệp của tôi như vậy, vốn phải tìm tòi và phê bình để hoàn chỉnh tác phẩm - than ôi, chuyện này có thể gọi là đáng ghét, là xấu xa cũng được! Từ trước tới nay phê bình thì dễ, viết thành tác phẩm mới khó, vậy mà tôi lại cứ làm cái việc vừa dễ vừa đáng ghét này. Xin thành thật cáo lỗi với anh em!) Thực ra là một chút sạn nhỏ thôi, và với 1 tác phẩm mà tác giả đã thổ lộ là "giải trí đa sắc" thì cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng ko nói ra thì tôi cứ thấy bí bức, nên mạn phép HM cho được thổ lộ chút. Số là phần đầu và phần giữa có thể coi là tuyệt, nhưng phần cuối lại không hoàn hảo (chí ít như tôi tưởng tượng). Đó là vì phần cuối nó...đẹp quá, hậu quá! Nói vậy thì hơi tàn nhẫn đúng không ạ? Tôi thích cái cách gia đình vẫn ở bên nhau, Thắm và HM vẫn hạnh phúc...nói chung là tôi thích tất cả những cái hạnh phúc đó, duy có cái không được thích lắm là sự giàu sang hơi bị...ghê gớm của các cô nàng này. Và cái hình ảnh họp HDQT toàn các nàng chân dài xinh đẹp thật khó tưởng tượng lắm thay. Xin lỗi tác giả, chỉ vì tôi theo trường phái thực dụng với lối viết ít mơ mộng, nên khó mà dung hợp được chỗ lệch pha này. Chỉ là...tôi cảm thấy đoạn kết hơi bị ảo, gần giống phim HQ (mà tôi rất dị ứng loại phim này.) Điều này làm các chi tiết phần-rất-thật ở trường đoạn trước không ăn khớp lắm, dĩ nhiên, chỉ là cảm nhận của cá nhân tôi mà thôi. Tôi cũng hơi tiếc là tính cách của Hai Mặt không thực sự quá nổi bật, rõ ràng đặt cạnh cặp đôi Sami - Linh lanh lợi, Nhi thâm trầm, Ngọc máu lửa, hay là một Mặt Quỷ mới xuất hiện nhưng cũng thật rõ nét thôi... ta thấy nhân vật Hai Mặt không có gì quá đặc sắc. Dĩ nhiên, cũng có thể đó là dụng ý của tác giả? "Bạn chẳng cần gì đặc biệt, chỉ cần có một tình yêu chân chính"? Dù sao cũng nên bồi bổ thêm cho Hai Mặt một chút cá tính của bản thân y! Một câu chuyện hay. Ta nhìn thấy một tình yêu, từ trong sáng bất tận, tới lúc lung lay và vẩn đục bởi xã hội lọc lừa này nhưng vẫn bền chắc như lời khẳng định son sắt nhất. Ta cũng thấy sự trưởng thành của người đàn ông gian nan thế nào. Thực ra, cũng giống như Trương Tiểu Phàm của Tru Tiên bất hủ, khi nhìn vào cuộc tình của Hai Mặt, ta đôi khi bắt gặp chính bản thân mình trong đó... Xin cảm ơn tác giả một lần nữa!   Đôi Lời Nhận Xét Từ Các Đọc Giả : _Nhiệm vụ của cái tên Bản Chất Của Đĩ quá hoàn hảo .  Riêng mình khi đọc tên truyện thì thấy đã lạ rồi vì đĩ thì còn bản chất gì nữa.  Đọc vài chap thì lại có suy nghĩ liệu đĩ có yêu chàng sinh viên thật không-> đọc tiếp.  Đã yêu thật rồi, quan hệ rồi,vậy liệu 1 người thì có đủ cho đĩ thỏa mãn không, hay là bản chất của đĩ là fai quan hệ nhiều người, 1 người không thể thoả mãn???->đọc tiếp.  Liệu khi đã chấp nhận yêu, đĩ có đủ dũng cảm tiến tới trước mọi sự chê trách của đời, cám dỗ của đồng tiền mà quay về làm đĩ ( chỗ này là lúc Thắm đi nước ngoài, làm thầu nhà đất, kinh doanh, đi vs mấy ông lớn, và còn nhậu say khướt)--> fai đọc tiếp. lúc mà Thắm giận HM về quê, lại sợ bị bọn bên casino chiêu mộ, vì là gái vip mà, giận rồi quay về đường cũ là chuyện bình thường.-->lúc này là hóng chap ghê gớm, không biết truyện sẽ diễn ra như thế nào.Với 1 cái tên mà từng giai đoạn làm cho người đọc fai suy nghi, tò mò vậy là quá hay rồi.Bản thân mình đến với truyện cũng chính vì cái tên hay đó –Bản Chất Của Đĩ.   _Vượt qua bao đau khổ để 2 nv chính đến với nhau từ sa đoạ dục vọng khi mới kết nạp vào gia đình đĩ điếm đến khi cân bằng lại thì gặp phải mưu mô của Nhi Cây Trâm rồi cách trả thù ác độc của Mi Dán và cuối cùng là những thủ đoạn của thế giới ngầm. Tất cả đều xoay quanh gia đình đĩ điếm Lina xin vote một phiếu cho cái tên thứ nhất "Gia Đình Đĩ Điếm".  Chuyện chàng sv dám cưới một người tự nhận là đĩ của đĩ. Yêu thì dễ nhưng làm sao chứng minh được tình yêu thì mới khó. Từ cái nhận định ban đầu "đĩ thì làm gì có tình yêu". Thắm trần truồng trả công cho 2M, lần đầu gặp Ngọc Dao Lam ở Đà Lạt rồi gặp Nhi Cây Trâm ở Vừng Ơi đến ngăn cấm của gia đình và những người bạn thân và cuối cùng là mất lòng tin, ghen và khinh miệt với Thắm (âm mưu của Thỏ Ngọc) xuất phát từ chính bản thân 2M. Nhưng mọi chuyện rồi cũng có cách giải quyết của nó chỉ còn lại đó là tình yêu của 2M dành cho Thắm. Đối với Thắm từ bỏ nghề nghiệp cũ lăn xả vào một lĩnh vực hoàn toàn mới lạ để đảm bảo tương lai cho người mình thương là một chuyện không dễ, vì yêu Thắm cũng đã nhiều lần tha thứ cho 2M đó cũng là một điều đáng quí nhưng theo Lina thì chuyện không thể tưởng tượng mà Thắm hy sinh cho 2M là chấp nhận làm vợ bé nơi xứ người. Hơn ai hết tất cả những con đĩ đều biết dẫu có làm đĩ cũng còn sống được qua ngày chứ nơi xứ người cũng như là bán mạng cho thần chết. Thắm thật sự đã hy sinh quá nhiều cho 2M. Và cuối cùng, gia đình đĩ điếm ai cũng chọn cho mình một đối tượng để yêu và hết mình để yêu. Xâu chuỗi hết các sự kiện trên phải chăng 2M muốn nói cho mọi người biết rằng "đĩ cũng yêu và đáng được yêu" ? _Mình có đôi lời muốn nói với tác giả HM : Thật sự khi đọc truyện của anh,em có rất nhiều điều đang để suy ngẫm. Trước đây em từng yêu một cô gái người miền tây, một người có ngoại hình khá giống Thắm, em từng nghĩ rằng mình sẽ ko bao giờ có cơ hội vì quá kém so với các vệ tinh vây quanh cô ấy. Nhưng sau truyện của anh, em hiểu rằng chỉ cần mình thật sự yêu và dám hi sinh thì ko gì là không thể, sắp tới có lẽ em sẽ trở lại với cô ấy. Hy vọng em và cô ấy có thể có được một tinh yêu như HM và Thắm. Em cũng hy vọng anh tạo ra một kết thúc đẹp cho HM và Thắm để em có thêm niềm tin trong chuyện tình cảm của mình. Em luôn ủng hộ anh dù kết truyện có diễn ra thế nào đi nữa. Rất cảm ơn anh vì đã cho em một niềm tin dù chỉ là nhỏ nhoi.   _Chào tất cả các ACE đang đọc Bản Chất Của Đĩ. Em cũng như mọi người khác,Cũng là một người đã theo dõi và đọc các truyện do mọi người post.Em đang đọc truyện " Bản chất của Đĩ và rất hồi hộp khi đọc những chap mới ra.  Em không phải tác giả hay là gì đó để có quyền can thiệp vào truyện nhưng khi đọc đến phần 2 thì em cảm thấy thật sự thương Thắm và bỗng muốn làm 1 điều gì đó.  Con người ai cũng có số phận của nó!  Thắm cũng xuất thân không phải là sung sướng nên mới sa vào con đường như vậy. Hoàn cảnh của Thắm tuy chưa được nói rõ nhưng có một chap khi Thắm nói về chuyện không mặc quần áo nâu vì Thắm lại liên tưởng tới cảnh bố đánh đập hai mẹ con. Từ chi tiết đấy cũng nói lên phần nào về cuộc sống của Thắm và cũng là lí do khiến Thắm lao vào con đường ĐĨ ĐIẾM. Đây cũng là quá khứ không có gì đẹp đẽ để Thắm lưu luyến và khiến Thắm trở nên lạnh lùng và cảm thấy bình thường hóa tất cả mối quan hệ,bao gồm cả chuyện tình cảm. Trái tim mỗi người đều là máu là thịt nên không ai không có tình cảm . Sự xuất hiện và tình yêu bất ngờ của Hai Mặt đã làm cho Thắm cảm thấy cuộc sống còn có ý nghĩa.  Hẳn là ai ai cũng vậy, chỉ cần nói đến từ ĐĨ ĐIẾM, CAVE là họ không có chút gì là thiện cảm. Nhưng có ai tự hỏi hay đứng ra mà nói :  - Tại sao họ lại làm cái nghề này  - Họ làm như vậy chả lẽ là tự nguyện  - Hay là một ý nghĩ gì khác chăng ...  Em cũng thường xuyên đọc truyện nhưng thật sự khi em đọc truyện Bản chất của Đĩ. đọc vài chap đầu em đã nghĩ rằng đây là một câu chuyện S E X chỉ để thư giãn giải trí nhưng đến khi đọc tới chap 2. Em mới nhận thấy rằng con người ta đều có tình cảm, điểm yếu và niềm vui khác nhau. Và Hai Mặt đã khiến Thắm thay đổi một cách nhanh chóng như vậy cũng là do Tình yêu  Em thường đọc truyện lúc tối và đêm.  Khi đó yên tĩnh và có thể làm cho mình cảm thấy gần gũi hơn với các câu chuyện, thêm một phần nào đó đồng cảm với số phận của các nhân vật.  Em thấy rất thương Thắm, trải qua bao nhiêu sự việc, từ chuyện của Mi Dán rồi đến hiểu nhầm linh tinh. Em đã rất đồng cảm với Thắm. Khi yêu con người thường hay mù quáng, có thể hi sinh tất cả vì người mình yêu. Chắc hẳn ai đang đọc bài viết này cũng đã từng một lần yêu thương thật sự một ai đó thì mới có thể hiểu được tình yêu như thế nào.  Thắm đã hi sinh vì Hai Mặt quá nhiều, mục đích cuối cùng mà Thắm làm cũng vì Hai Mặt và cũng từ chính việc kinh doanh đó làm cho 2 người xảy ra một mâu thuẫn lớn. Em đang rất mong chap tiếp theo như thế nào và xem Hai Mặt sẽ xử lí ra làm sao ?  Như em đã nói ở trên, mỗi chúng ta đều có quyền yêu và dâng hiến. Em mong  tác phẩm này sẽ được tác giả tạo ra một kết thúc thật tốt đẹp, em muốn Thắm và Hai Mặt có thể là một gia đình hạnh phúc. Đó cũng là cái mà họ đáng nhận được. Tình yêu của họ xuất phát từ trái tim, không một chút vụ lợi hay toan tính nào khác. Và đặc biệt hơn nữa, em thấy cảm phục tình yêu này.Dù trải qua bao nhiêu sóng gió, biết bao nhiêu trắc trở nhưng họ vẫn bên nhau vẫn hi sinh vì nhau và đây cũng chính là một tình yêu đáng trân trọng mà ít ai có thể làm như vậy được  Có thể bài viết cũng hơi dài nhưng trên đây là những suy nghĩ và cũng là tâm sự của em. Mong ACE đọc một lần và viết lên một truyện tình thật đẹp của Đĩ . Vì Đĩ cũng là con người , cũng có quyền con người và được hưởng những gì xứng đáng nhất. _Xin chào toàn thể các ACE đang đợi chờ từng chap truyện Bản Chất Của Đĩ. Thực sự đọc gần hết truyện rồi nhưng liệu có mấy ai hiểu đc cái tên truyện "bản chất của đĩ" ?.Chắc chắn nhiều bạn sẽ cho rằng bản chất của đĩ là nằm ngửa cho đàn ông “hì hục” để có tiền.(đầu tiên mình cũng nghĩ thế) Nhưng điều mà HM muốn thông qua truyện này mang đến cho mọi người đó là 1 cách nhìn khác về đĩ điếm. ko phải họ vui sướng khi làm đĩ, hoàn cảnh gia đình xã hội đưa đẩy họ đến con đường đĩ điếm theo nhiều cách. Các bạn để ý Nhi Cây Trâm vì bà ốm đau e còn nhỏ dại nên phải cáng đáng hết mọi việc. Chuyện của thắm thì có lẽ ko cần phải nhắc lại vì ai đọc truyện này đều biết rõ hoàn cảnh của Thắm ra sao(hình như 100 người đọc thì 99 người là fan của thắm rồi ). Rồi sami,Linh ngực bự, ngọc dao lam ... đều đến với cái nghiệp đĩ điếm theo nhiều cách khác nhau. nhưng khi gặp đc người yêu thương mình thực sự thì họ đều muốn làm lại cuộc đời. Nhi vớ đc Giáo Sư, Ngọc thì có Mặt Quỷ và xưởng chế tác đá Thắm tặng, Thắm thì đã bỏ nghề lao vào kinh doanh ... mặc dù thân thể họ có thể không đc sạch sẽ nhưng tâm hồn của họ đáng quý hơn rất nhiều người. Chúng ta có thể cảm nhận thấy tình người, tình bạn bè, tình yêu thật sự trong tâm hồn của mỗi nhân vật đc khắc họa qua “bàn phím” của Hai Mặt  Đĩ điếm ko xấu xa như chúng ta vẫn khinh bỉ . Ở sâu thẳm trong tim , họ vẫn là người tốt. đó mới là "BẢN CHẤT CỦA ĐĨ" như tên truyện Hai Mặt gửi đến cho chúng ta.   ­_ Thế là hết rồi. Đọng lại trong tôi nhiều cảm xúc, có thể là mình đa cảm chăng hay thật sự là câu truyện đả lây đọng mình. Cũng đả từng yêu một người con gái thế này, tuy không làm nghề đi khách nhưng cũng đả gần như vậy. Đúng là không phải trong bùn thì tất cả sẽ đều hôi, chứng minh ở đây chính là Thắm và Gia Đình Đĩ Điếm. Đời không bỏ rơi ta, nếu ta chịu nắm lấy tay của đời để vụt dậy  Mong rằng, những người con gái đang làm nghề này sẽ trở về một cuộc sống bình thường, một người chồng biết cảm thông và yêu mình  Cố lên nhé các cô gái, mong tất cả những người con gái đều có một cái kết có hậu như thắm và gia đình đĩ điếm.  Thân ái chào. Cảm ơn Hai Mặt đả đưa câu truyện này đến đây để mọi người hiểu về một khiá cạnh khác của xã hội. Điếm cũng có tình yêu, hãy trân trọng nó nếu bạn yêu họ.  Bởi vì tình yêu không phân biệt đúng sai.    Mời các bạn đón đọc Bản Chất Của Đĩ của tác giả Hai Mặt.