Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thanh Lâu - Tập 1

Tôi là người phụ nữ khổ nhất thế giới (Tự bạch của nhân vật chính) Tôi sinh ra vào thời kỳ đầu những năm 30 trong cuộc hỗn chiến quân phiệt. Vừa sinh ra cõi đời, tôi hoàn toàn không được lựa chọn, phải sống cảnh đói nghèo, khổ nạn và gian nguy. Bảy tuổi mất mẹ, tôi thành cô nhi, chín tuổi bị bán vào công quán làm kẻ hầu hạ, mười tuổi lưu lạc làm ăn xin, mười một tuổi vào đại vũ đoàn Hóa Nghinh tập võ học kịch, mười hai tuổi làm con dâu, mười bốn tuổi bị người ta gạt bán vào kỹ viện làm kỹ nữ. Tuy thân mang tuyệt kỹ, cũng từng thi triển võ công để phản kháng, nhưng tôi không thể thoát khỏi hắc động của xã hội ghê gớm đó. Trong cuộc sống bán thân bán nụ cười, tôi bị người ta bán như bán súc vật, từ Thành Đô đến Bảo Kê, đến Lan Châu, chuyển bán qua ba thành phố lớn, bốn kỹ viện. Tôi, thân nô lệ phải theo họ của chủ nhân, từng có sáu cái tên: Lưu Hồng Chi, Khang Tiểu Muội, Tô Thu Chi, Điền Thanh Đệ, Mã Hương Ngọc, Thù Hương Ngọc. Trong sáu tên này, thời gian gọi tên Khang Tiểu Muội là dài nhất, vì lúc này tôi mười một tuổi tập võ học kịch, trưởng đoàn ban ân, cho tôi giả làm cháu của Khang Tử Lâm thuộc hàng thái sơn bắc đẩu của võ học Tứ Xuyên. Tôi từng tiếp khách là sĩ quan Mỹ, cũng từng tiếp qua nhân vật trọng yếu của Quốc Dân Đảng là Hồ Tông Nam, Mã Bộ Phương. Cuối cùng tôi theo Ngụy Sấu Bằng lớn hơn tôi ba mươi tám tuổi, là thư ký của tướng quân Phùng Ngọc Tường. Từ đó tôi thoát khỏi hầm chông sống đời hoàn lương. Tháng 8 năm 1949, Lan Châu giải phóng, tôi bước lên bến bờ mới, làm lại con người mới, cũng từ đây tôi chính thức có một cái tên công dân thuộc về mình, trong nước Trung Quốc mới – Khang Tố Trân. Nhớ lại chuyện cũ, những chị em trong thanh lâu đã tử nạn luôn sống trong lòng tôi. Tôi vừa học văn hóa, vừa tập luyện võ công, tôi muốn tra tìm hung phạm để báo thù cho chị em tử nạn, nhưng tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là viết một quyển sách, đem những chuyện bi thảm của chị em chúng tôi viết ra, truyền lại đời sau. Mùa xuân năm 1951, Sấu Bằng đi Tây An công tác, ông đưa tôi đến những nơi tôi từng chịu khổ: Bảo Kê, Thành Đô để khảo sát thực địa. Ở Tây An, tôi làm quen Điền Cửu Hồng là danh kỹ Tây An mà tôi gọi là cô cô. Cô cô giúp tôi tích lũy tài liệu phong phú hơn cho việc viết sách sau này. Năm 1957, tôi từ biệt Tây Bắc, theo người chồng đã về hưu trở lại quê hương làng Mộc Điếm, huyện Thúc Lộc (nay là thành phố Tân Tập) tỉnh Hà Bắc. Thoái ẩn điền viên, vốn muốn luyện võ viết sách, thay đổi nhanh chóng cuộc đời, tôi đến vùng đất công nghiệp Hải Hà, rèn luyện trong lao động gian khổ. Tôi dần mất đi hương thơm và dịu dàng của nữ tính, tay chân tôi trở nên thô kệch. Hàng ngày tôi cùng các dân công vật lộn trong con kênh mới đào, tôi có thể vật ngã hàng mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi khỏe mạnh. Ngày tháng sau này là thời kỳ khốn khó: lũ lụt dìm huyện Thúc Lộc, thiên tai vừa qua, lại gặp phải cách mạng văn hóa. Tôi và Sấu Bằng cùng chịu đả kích trở thành phản cách mạng, bị nhốt vào chuồng bò. Hơn một trăm ảnh của chị em mà tôi trân quí cất giấu gần như toàn bộ bị Hồng Vệ binh lục xét tịch thu, coi là văn hóa phẩm độc hại, thảy vào lửa đốt. Sấu Bằng bị đàn áp đến nhảy giếng tự tử. Tôi cũng ba lần cải giá, từ Mộc Điếm đến Hình Gia Trang đến Quách Tây. Tôi chịu khổ tận cùng bị chồng đánh đập tàn nhẫn. Sau đó, tôi kiên quyết ly hôn, may là cán bộ của Quách Tây cho tôi con đường sống, cho tôi làm cấp dưỡng của đội sản xuất, chuồng bò trở thành nhà chính thức của tôi... Mãi đến sau đại hội toàn Tam Trung, tôi mới được giải phóng lần thứ hai. Ngày giờ vừa thong thả, giấc mộng cao xa mà tôi chôn vùi bao năm nay dần dà sống lại trong lòng tôi. Đúng lúc này, tôi nghe người ta đồn rạp phim Tân Tập đang chiếu bộ phim “Vọng hương”, tả lại cuộc sống của kỹ nữ, thế là tôi xin nghỉ phép một ngày vào thành phố xem phim. Quyết tâm viết sách lại sôi sục như núi lửa phun trào, tôi nghĩ rằng chuyện của tôi và các chị em so với “Vọng hương” của Nhật Bản phong phú hơn nhiều lắm, màu sắc hơn nhiều lắm. Người ta có thể quay thành phim, tôi không thể viết một quyển sách sao? Sau khi về làng, tôi lập tức đến quầy hàng mua giấy bút. Nửa đêm ở trong chuồng bò, bên cạnh ánh đèn dầu leo lét và đám bò ngựa hiền hòa, tôi âm thầm viết lại cuộc đời mình: Tôi không biết viết tiểu thuyết, chuyện xưa theo máu và nước mắt của tôi và các chị em mà chảy ra, khóc khóc viết viết, viết viết khóc khóc. Mặc dù viết đầy chữ sai tôi cũng viết xong mấy quyển lớn. Tôi nhảy lên xe đạp, đạp cả hai mươi lăm cây số, giao bản thảo cho Phòng Văn hóa huyện. Sau đó tôi biết bản thảo ấy như muối liệng vào biển. Tôi lại lần nữa chết cả lòng... Tháng 5 năm 1985, Liên hiệp Văn hóa thành phố được thành lập (năm 1986 Tân Tập được nâng thành thành phố cấp huyện). Đảng và Chính phủ giúp tôi cầm lại bút. Cấp trên cử người giúp tôi chỉnh bản thảo thành tiểu thuyết. Sự tích tôi “viết sách” từng vang dội một thời và việc người khác chỉnh lý bản thảo giúp tôi biên tập thành tiểu thuyết cũng gây xôn xao mấy năm. Nhưng khi đó tôi không xác định được rốt cuộc ai có thể đem cuộc đời truyền kỳ của tôi viết thành một bộ toàn tập có phong cách thống nhất, chân thực, cảm động lòng người. Mãi đến năm 1995, tôi mới biết hai bộ “Thanh lâu hận” và “Thanh lâu hận tục tập” có ảnh hưởng tương đối lớn. Vương Diên Niên là tác giả chấp bút cho tôi hoàn thành bộ tiểu thuyết này. Tuy ông đã chuyển sang viết trường thiên tiểu thuyết khác nhưng tôi nghĩ mình không thể mất đi người này. Tôi kiên trì trong một tháng viết cho ông ba bức thư. Tôi muốn ông tiếp tục viết toàn tập cho tôi. Đáng tiếc, tôi khổ nhọc viết mười năm, gần hai trăm quyển viết tay của tôi thất lạc trong dân gian tìm lại không được. Mùa đông năm 1996, tôi u uất thành bệnh. Tôi dự cảm mình sắp làm “láng giềng” của Diêm vương rồi. Tối rất sợ một khi tôi xuôi tay nhắm mắt thì chuyện kể đầy lòng của tôi sẽ chui vào quan tài. Thời gian không cho phép chậm trễ, tôi lập tức nhờ chồng sau của tôi là Dã Hoài Khởi gửi thư cho Vương Diên Niên mời ông đến giường bệnh của tôi. Tôi đem một phần hình ảnh tư liệu quý giá cất giấu bấy lâu giao hết cho ông, ủy thác ông viết toàn tập cho tôi, tuy bản thảo viết tay thất lạc khó tìm lại được nhưng chuyện kể chân thật nhất nằm trong tim tôi. Đối diện với Vương Diên Niên cũng bằng như đối mặt với hàng ngàn hàng vạn độc giả trên xã hội, tôi muốn tố cáo với mọi người, muốn đem cả cuộc đời mình dùng chân tình, dùng nước mắt kể ra, khóc ra, ngâm ra, hát ra... Mở đầu của câu chuyện chính là năm đại tai nạn mà tôi ra đời. *** Năm 1931, huyện An Nhạc, tỉnh Tứ Xuyên lại hạn hán mất mùa. Đời sống của nông dân quá khó khăn, cha mẹ tôi phải rời quê nhà ở làng Hoàng Giác đi bộ đến Thành Đô, sống nhờ vào ông nội và bác tôi. Khi đó tôi còn nằm trong bụng mẹ. Ông nội và bác tôi bán đậu hủ ở Hậu Tể Môn, mua gánh bán bưng nên nuôi không nổi một nhà ba miệng ăn chúng tôi (sắp thành bốn miệng). Cha mẹ tôi lưu lạc đến kênh Đại Dương. Kênh Đại Dương là khu dân nghèo nổi tiếng ở Thành Đô, một con kênh nước đen hôi thối dài 1,5 cây số. Trên mặt nước đen lềnh bềnh rêu xanh. Suốt ba mùa xuân, hạ, thu ruồi muỗi ken dày. Có ba cây cầu ván bắc qua kênh. Hai bên bờ là những dãy nhà được dựng lên bằng cỏ sơ sài. Bảo trưởng Phan Điền Hải chuyên cho người nghèo chạy nạn thuê phòng, cũng chính mùa đông năm này mẹ sinh ra tôi trong một gian nhà cỏ. Vừa đến thế giới hắc ám, ác ôn, hôi thối này tôi liền nếm đủ mùi bần cùng đói rét khủng khiếp. Tôi chưa từng biết đường có vị ngọt, thịt là thơm. Mẹ tôi giặt quần áo cho Phan bảo trưởng, cha tôi thì kéo xe cho nhà Trần dinh trưởng. Cha mẹ làm việc quần quật nhưng chúng tôi vẫn thường chịu đói rách. Tôi nhớ lại, hưởng thụ lớn nhất là tết mỗi năm mẹ tôi bẻ mấy cây mía lau từ vùng ven về cho chúng tôi nhai nhóp nhép. Những ngày đông giá là những ngày tháng hành hạ chúng tôi khổ sở nhất, gió bấc lùa qua khe ùa vào nhà tranh, cả nhà bốn người đắp chung chiếc mền bông rách vá chằng vá đụp. Tôi lớn được năm sáu tuổi vẫn phải ở trần không có áo mặc. Ban ngày để lưng trần đen thui, cầm cái kẹp sắt nhỏ đi theo anh lùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm để bới rác, lượm thức ăn giống như hai con chó hoang nhỏ. Cuộc sống khốn khổ đã thế mà cha tôi lại lao vào hút thuốc phiện, tiền kéo xe kiếm được càng lúc càng ít đem về nhà. Về sau hiếm hoi ông mới về nhà, nếu có về thì cũng say bét nhè, vừa đặt chân vào cửa đã nổi cơn ghiền, bắt buộc mẹ đưa tiền. Mẹ khóc lóc chống đối thì bị cha đánh đập, cuối cùng ông cũng giật nốt chút xíu tiền trong nhà rồi bỏ đi. Trước nay tôi không nhớ cha quan tâm tôi như thế nào. Những năm tháng đó, chết chóc là chuyện bình thường, cái chết như hình bóng bám sát con người, đặc biệt là người nghèo. Lũ quỷ Nhật xâm chiếm hơn phân nửa Trung Quốc, móng vuốt ma quỷ của chúng tuy chưa thò đến Thành Đô nhưng máy bay của giặc Nhật thường quần đảo trên không, ném bom xuống Thành Đô. Tôi nhớ có một chiều thu, tôi theo anh đi đường Nam Phủ lượm rau vụn. Cảnh báo vang lên, đông đảo người đi đường nhốn nháo cuống cuồng như chim sợ ná. Chớp mắt, máy bay địch quần đảo giống như bầy diều hâu hung hăng thả bom xuống liên hồi. Tiếng nổ ầm đùng vang không ngớt, khói bụi mịt mù, đất đai rung chuyển, tường ngã nhà sập. Tôi và anh kinh sợ chui vào trong một cái hầm chờ chết, cảm thấy lục phủ ngũ tạng sắp bị xé toang ra. Sau oanh tạc, không gian yên tĩnh khoảnh khắc rồi khắp đường phố vang rân tiếng khóc la. Tôi và anh từ trong hầm bò lên, đường Nam Phủ đã hoàn toàn biến dạng. Trong hố bom chằng chịt là ngổn ngang thi thể không toàn vẹn, đầy máu, trên cây cháy nám treo lòng thòng ruột người, trên tường đổ nát dính máu thịt óc của người, thật thê thảm! Không lâu, chính phủ Quốc Dân phái người tới, hai chiếc xe hơi xuyên qua đám cảnh sát da vàng chạy đến hiện trường. Họ đào từ một hầm phòng không đã bị sập bịt kín, lôi ra từng xác chết ngộp, lột tiền bạc, đồng hồ, dây chuyền... những vật đáng tiền trên thi thể cho vào một bao tải ném lên xe rồi chạy mất. Giữa ranh giới của sự sống và cái chết đó, tôi lây lất đến bảy tuổi. Con gái phải có áo che chỗ xấu hổ. Một tối, mẹ tôi gương mặt tiều tụy ôm tôi vào lòng, vuốt lưng trần của tôi, nói: — Tiểu Muội, con ráng lượm ve chai nhiều nghe, bán có tiền mẹ mua cho con một cái áo đầm bông. Tôi mừng nhảy tưng tưng như gặp chuyện vui nhất trong đời. Tôi muốn có áo đầm bông mới để mặc, thế là tôi cố sức lượm ve chai, tôi thức dậy sớm hơn cả anh mình. Chạng vạng hôm đó tôi vác một bao tải hí hửng đi về nhà. Đến kênh nước thối, xa xa nhìn thấy cửa nhà đông người chen chúc, tôi đoán trong nhà đã xảy ra chuyện lớn vội xoải bàn chân đen thui loạng choạng chạy vào nhà cỏ. Mẹ nằm trên giường, gương mặt trắng nhợt, mắt nhắm nghiền, miệng rên nho nhỏ, thân dưới của bà máu tuôn dầm dề. Anh đang ở bên cạnh mẹ khóc nức nở. Hàng xóm tốt bụng đứng chung quanh chắt lưỡi hít hà. Tôi ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì. Thì ra cha tôi lại về nhà, cha và mẹ gây một trận um sùm rồi cha gom đi hết hai đồng cuối cùng của mẹ. Mẹ không trả được tiền nhà tháng này cho Phan bảo trưởng. Phan bảo trưởng mang đôi giầy bốt màu đen, đội nón sa đen, giắt bên mình cây côn màu đen, đến nhà đòi nợ. Mẹ tôi nhỏ nhẹ xin khất. Phan bảo trưởng nổi lòng tà dâm, thô bỉ trêu chọc, mó máy tay chân nhưng mẹ tôi hết sức phản kháng. Phan bảo trưởng thẹn quá hóa giận giơ chân mang đôi giầy bốt đá vào bụng hơi nhô lên của mẹ khiến mẹ ngất xỉu tại chỗ, hạ bộ chảy đầy máu. Nhìn thấy mẹ gặp thảm cảnh như vậy nhưng tôi không khóc cũng không bi thương vì tôi cho rằng mẹ sẽ mau chóng mở mắt ra gọi tên tôi, mẹ đã hứa mua áo đầm mới cho tôi mà! Lúc này người tôi hận nhất chính là cha, chính cha đã gây nên đại nạn như vậy cho cả nhà, không biết cha lại chui vào tiệm hút nào nữa rồi? Mẹ rên rỉ hấp hối đến nửa đêm thì chết thật! Trong chiếc quần tuôn đầy máu, còn đẻ non một bé gái mới thành hình, nó là em gái của tôi. Khi tôi biết mẹ thật sự bỏ chúng tôi đi rồi, tôi mới bật gào khóc, thạm chí phát điên! Hôm sau, ông nội, bác trai, bác gái tôi đều đến. Ông nội và bác muốn tìm Phan bảo trưởng nói lý lẽ, muốn thưa kiện tên ác ôn này. Hàng xóm vừa nghe có thưa kiện ai nấy len lén tản đi, ngay cả thím Lưu nhân chứng cũng không thấy bóng dáng. Bác gái khẽ giật chéo áo bác trai ngăn cản: — Ôi, có bầu trời không có mặt trời, cáo trạng, nha môn chỉ mở ra cho kẻ có tiền! Chỉ nội hai con chó lông vàng to như trâu của nhà họ Phan thôi, anh cũng đừng mơ bước được vào cửa, trước mắt lo chuyện chôn người kìa! Bác trai thở dài ai oán, ông nội trợn mắt nhìn trời, miệng run run phún máu tươi. Ông nội kéo tôi và anh dập đầu với những chòm xóm nghèo xin giúp đỡ. Làng xóm giúp chúng tôi chôn mẹ trên một bãi tha ma phía tây bắc kênh nước thối. Gió thu hiu hắt thổi mấy tờ giấy tiền bị đốt bay lên trời. Tôi mơ hồ nhớ năm đó mẹ khoảng hai mươi tám tuổi, đôi má đầy đặn đôi mắt to vô cùng xinh đẹp. Tôi và anh từ đó thành cô nhi. Cùng lúc này chú họ từ quê hương chạy nạn cũng đến Thành Đô, vừa thấy tình cảnh trước mắt chú họ quyết định đến Trùng Khánh, đồng ý mang anh theo. Tôi bảy tuổi chỉ còn nước theo nội và bác. Bác gái mặt không vui, giật mạnh vạt áo bác trai một cái đề nghị cho tôi cùng đi Trùng Khánh, nhưng ông nội giữ tôi lại, ông đưa bàn tay thô ráp như cây táo già ôm tấm lưng trần của tôi, hai mắt đầy nước mắt, kiên quyết nói: — Cháu ngoan, cháu sẽ chẳng đi đâu, có gì ăn ông cháu ta cùng ăn. Anh ôm tôi khóc lóc đau khổ một hồi rồi thiểu não đi Trùng Khánh. Tôi theo ông nội, lần đầu giống một con người, mặc được bộ đồ vải thô mà ông mua cho tôi trong tiệm cầm đồ, chân cũng được mang đôi giày cỏ. Nhà ông nội lại thêm một miệng ăn, chân mày bác gái rõ ràng càng nhíu chặt. Bác gái là một phụ nữ thấp bé, chân nhỏ nhanh nhẹn, trên gương mặt nhỏ trắng trẻo suốt ngày giống như phủ lớp băng, trong đôi mắt to khá đẹp giống như có băng tuyết lấp lánh. Cứ nhìn sắc mặt và ánh mắt của bác gái là tôi liền luống cuống. Từ khi có tôi, ngày ngày cứ nửa đêm là đã nghe giọng nói lanh lảnh của bác gái dội vào cái ổ nhỏ của tôi: — Thức dậy! Thức dậy làm đậu hủ! Đông người ăn cơm như vậy ông trời không có rớt bánh, xuống đâu. Tôi đang mơ mơ màng màng vội dụi hai mắt, mặc đồ vào đi giúp ông nội, bác trai nấu đậu hủ. Bận rộn cho đến khi nấu đậu hủ thành hai sọt lớn, thừa lúc còn nóng ông nội và bác trai mỗi người gánh một gánh, trời còn tờ mờ phải đến được đại lộ Hậu Tể Môn, gõ thanh tre rao bán. Còn tôi ư, cũng bắt đầu đi lượm rau cải vụn, lượm ve chai. Con không mẹ muốn đáng thương cỡ nào thì có đáng thương cỡ đó, bác gái keo kiệt rất ghét tôi. Bà thường giấu đồ ăn chỉ cho tôi một ít nước rau, lại hay dùng ánh mắt sắc lạnh lườm nguýt tôi, riết róng: — Trong bụng mầy bộ có máy xay hả? Nhỏ mà không làm chỉ có nước ăn xin! Bác trai tốt bụng nhưng không dám hó hé với bác gái, có thể thương yêu tôi chỉ có ông nội. Tôi thường thấy đói, ông nội mò trong ngực áo lấy ra khi củ khoai lang, khi cái bánh nướng nóng mua trên chợ mang về lén lút giấm giúi vào tay tôi. Chưa bao lâu, một tai nạn lại rơi vào gia đình này cướp đi người thân duy nhất của tôi. Ông nội bị người ta đánh! Hai cảnh sát của Hậu Tể Môn lấy mấy miếng đậu hủ của ông nội mà không trả tiền. Chúng dùng báng súng đập ông một trận tàn nhẫn. Ông nội hơn bảy mươi tuổi được người ta cõng về nhà, nằm sóng soài trên giường. Ông vừa tức vừa giận thổ ra máu tươi, không mấy chốc ông nhắm mắt từ bỏ thế giới bất công này. Không có ông nội việc mua bán đậu hủ càng sa sút, bệ rạc. Bác gái đối với tôi càng thêm vô tình. Chúng tôi chịu đựng qua mùa đông khắc nghiệt. Đến năm sau, mùa xuân ấm áp hoa nở có người tìm được công việc lao công trong phi trường cho bác trai, bác gái, thế là tôi đi theo bác trai, bác gái dời đến một nơi gọi là Sa Hà Phố. Nơi đó có một khoảng rừng trúc nhỏ, trong rừng trúc có mấy căn nhà tranh. Đến hoàn cảnh mới, bác gái giỏi tính toán tuyệt đối không nuôi tôi ăn cơm suông, bảo bác trai làm một cái chuồng thỏ đặt chỗ râm mát trong vườn, mang về hai mươi thỏ con, tiếp theo ném cho tôi một cái liềm nhỏ, sầm mặt ra lệnh: — Cắt cỏ đi, hai mươi con thỏ này giao mầy nuôi. Thỏ no thì mầy no, đừng có làm biếng! Thân thể gầy gò của tôi vác cái sọt tre to đùng đi ra vùng ven trong ngày xuân. Trước kia, cắt rau dại chỉ cần dùng cái dao nhỏ, cắt cỏ phải dùng liềm. Đây là lần đầu tôi sử dụng liềm. Tôi cắt xuống dưới, cái liềm cắm vào trong đất giật lên trên, lưỡi liềm lướt trên rễ ngọn cỏ mà không cắm xuống dưới nên cứa vào ngón tay tôi, máu tươi chảy tuôn ra. Tôi đau quá gọi: — Mẹ ơi! Tôi xé một miếng vạt áo quấn ngón tay. Ngón tay bị thương làm việc không tiện, đến trưa về nhà chỉ cắt được một lớp cỏ. Bác gái thấy thế, miệng ngoác ra cười mỉa mai, oang oang nói: — Ồ, giỏi quá nhỉ! cắt thật không ít, đủ nuôi cào cào rồi. Ra công không chịu ra sức, mầy nói bữa cơm này mầy ăn thế nào đây? Tôi nín thinh gục đầu ôm ngón tay bị đứt, nước mắt rơi lộp độp. Bác trai ra mặt giải vây cho tôi: — Được rồi, được rồi, nó mới tám tuổi, lại chưa làm qua chuyện này, vào nhà ăn cơm, chiều cắt thêm. Vì để không bị mắng, vì để được ăn cơm no, tôi gắng sức tìm kiếm khắp nơi để cắt cỏ, cỏ cắt càng lúc càng nhiều nhưng tôi vẫn thường bị đói. Bác gái bủn xỉn luôn luôn tiếc không cho nhiều cơm. Tôi ăn cơm bằng một chén gỗ nhỏ, không chờ tôi ăn xong một chén bác gái đã giật lấy bới thêm cơm, cơm còn lại trong nồi thì vét hết cho bác trai, khi tôi muốn ăn thêm trong nồi chỉ còn một lớp nước cơm. Từ từ tôi tìm được một cách, lần đầu tôi chỉ bới nửa chén, ăn nhanh cho xong rồi mới bới đầy chén, chỉ có ăn cơm no mới có đủ sức cắt cỏ nhiều. Sáng hôm nay, tôi cắt được đầy một sọt cỏ non xanh mướt, lưng đẫm mồ hôi vác nó về nhà. Nhưng chờ đón tôi là hai cánh cửa tre đan mắt cáo đã đóng chặt, được khóa bằng ống khóa lớn. Lúc này tôi mới hay trời đã quá trưa, bác gái chắc đi đưa quần áo cho phi trường rồi. Không có chìa khóa tôi không vào nhà được, bụng đói cồn cào, thế là tôi quyết định nhấc cánh cửa lên. Tôi đặt sọt xuống, nhấc trục cánh cửa lên, quả nhiên mở được một cánh. Tôi vào nhà, trước tiên chạy đến chuồng thỏ, hai mươi con thỏ như nước lũ tràn ra giành ăn cỏ xanh tôi đổ xuống. Tôi không màng rửa tay chạy ngay vào nhà bếp giở nắp nồi lên. Tôi chưng hửng, trong nồi trông trơn không còn một hột cơm. Tôi bất giác tức uất đến ngực đập thình thịch, bác gái nhẫn tâm không chừa cho tôi một chút cơm. Sục sạo khắp nơi cũng không tìm được chút thức ăn, cuối cùng tôi lôi ra được một cái khạp nhỏ cạnh bàn, bên trong còn phân nửa gạo trắng. Người đói khát cái gì cũng ăn được, tôi bốc gạo sống trong khạp nhét vào miệng giống như súc vật nhai nhóp nhép. Chạng vạng bác gái phát hiện trong khạp mất gạo, bà dằn mạnh nắp khạp, rít giọng: — Ồ... hay quá nhỉ... Gạo trong khạp đãi chuột rồi, một con chuột to! Bác trai nghe vậy hỏi thẳng tôi: — Cháu à, là cháu làm à? Tôi cũng tình thực kể buổi trưa tôi không có cơm ăn. Lần này chọc giận bác gái, đôi chân nhỏ của bác từ trong ngạch cửa nhảy phóc một cái xông tới mặt tôi xỉa xói: — Mầy là đứa mất dạy chết mẹ. Mầy dám nói dóc nói láo, nói tao không cho mầy ăn cơm, mầy ói đồ ăn ra đây xem, mầy ói ra đây cho mau! Bác gái gầm lên, ánh mắt lạnh băng, thuận tay chụp cây sào bên cửa đuổi đánh tôi, vừa đánh vừa rít: — Mầy ăn không ăn ói ra cho tao coi... Bác trai chạy qua giật lấy “hung khí” của bác gái, hét vào bộ mặt giận dữ của bác gái: — Bà không được đánh nó. Nó là đứa con mất mẹ. Bác gái lại nghiến răng ken két nói: — Không mẹ nhưng nó có cha, bảo nó đi tìm cha nó đi! Bác trai xuống giọng: — Thôi dừng gây nữa, không sợ người ngoài cười sao? Bác gái càng rống lên tru tréo: — Cười hả? Đứa nào cười đứa đó là con hà mã. Hỏi trời này, hỏi đất này, hỏi lương tâm của nó, hồi mẹ nó còn nó có được mặc áo không? Nó có được một ngày ăn ba bữa cơm không? ông thử thịt trên người nó là mập hay ốm? Được, tôi không thèm quản nữa, máu thịt họ Khang ông thì ông thương đi tôi không quản nữa. Bác gái quay ngoắt người phe phẩy đi ra trước cửa nhà ngồi phịch trên ngạch cửa, bù lu bù loa kể lể. Bảc trai vừa gấp vừa giận vừa bó tay đi loanh quanh hai vòng, cố gắng dằn cơn giận, lựa lời khuyên giải bác gái. Tôi âm thầm chảy nước mắt, căm hận người cha hút thuốc phiện của tôi. Vì để nuôi được bản thân, tôi chỉ đành nhẫn nhịn đi cắt cỏ nuôi thỏ. Có một ngày vì đói quá tôi cắt cỏ không nhiều về đến nhà ánh mắt lạnh băng của bác gái chiếu vào sọt tre của tôi mấy lượt, hừ một tiếng, cố ý không nói, liếc bác trai ra dấu xử lý tôi. Bác trai đang ngồi hút thuốc trước cửa sổ quả nhiên lên tiếng: — Cháu à, sao cắt ít cỏ vậy, ham chơi phải không? Tôi không dám nói đói, mím miệng cúi gục đầu. Bác gái trái lại giả làm người tốt: — Bỏ đi, ngày mai cắt nhiều một chút, chắc đã đói rồi mau ăn cơm thôi. Cháu nè, bưng cơm trên lò ra bàn đi. Tôi vừa nghe bác gái nói, nhất thời có vẻ được thương yêu mà hết hồn vội chạy thẳng vào lò mà bưng cơm. Cơm trong nồi đất chỉ là cơm cháy mà bác gái đem từ nhà ăn phi trường về, thêm nước nấu thành một nồi lớn. Tôi dùng sức bưng mép nồi đi ra ngoài bàn, chợt phát giác nồi cháo quá nóng giống như bưng phải sắt nung đỏ, tôi mau chân bước, cháo trong nồi sóng sánh trào ra hai lưng bàn tay đau như bị đốt, tôi giật mình “Cảng” nồi cháo rớt xuống đất bể tan tành thành đông vụn. Lần này bác gái nhảy nhổm lên: — Coi kìa, coi kìa, mầy làm chút việc cũng hư hỏng! Tụi tao hôm nay ngán đến tận cổ rồi. Bác trai lần đầu nổi giận, mặt hầm hầm xông vào tôi quát: — Làm gì vậy hả? Mầy thật không nên thân! Bác gái ở bên cạnh “đổ thêm dầu vào lửa” nói: — Hôm nay rớt nồi, ngày mai đập nồi. Tao có được cơm này dễ lắm hả? Tao phải dày mặt gọi người ta bằng ông bằng bà mới xin về đó... Mời các bạn đón đọc Thanh Lâu - Tập 1 của tác giả Vương Diên Niên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hung Thần và Đam mê - Amanda Quick
Tên eBook: Hung Thần và Đam mê (full prc, pdf, epub) Tác giả: Amanda Quick Thể loại: Lãng mạn, Lịch sử,  Tiểu thuyết, Văn học phương Tây   Dịch giả: Thư Trang Nhà xuất bản: Văn Học Đơn vị phát hành: Amak Ngày phát hành: 31-08-2012 Chụp sách: Quảng Hằng Lê Type: Lazycat Nguyen Đánhboss Xongmới Ngủngon Anabelle Tran, Cơn Gió Lạ, Voi Còi Huyền Nguyễn Thị, Jo-jinn Tiểu-Dương Beta: Trần Ngọc Tuyền, Dung Nguyen Tạo prc: Devil Nguồn: Hội chăm chỉ làm ebook free   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Hung Thần và Đam Mê     Giới thiệu Một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng nhưng không kém phần lôi cuốn và đắm say. Một chàng hiệp sỹ dũng mãnh, khoác tấm áo giáp bạc và cưỡi trên mình con ngựa mang màu của những tia sét và bão tố với danh tiếng mà chỉ nghe thôi cũng đủ khiến mọi người phải khiếp sợ và thán phục, Hung thần xứ Wyckmere. Một nữ lãnh chúa xinh đẹp cùng một trí tuệ đầy sắc bén và thông minh của hòn đảo Ước mơ - nơi đã ướp hương cho những lọ nước hoa được yêu chuộng nhất trong giới quý tộc ở Luân Đôn. Tưởng chừng như giữa hai con người ấy không có nổi một sợi dây liên kết, nhưng với bàn tay của định mệnh, một công thức chọn Mr.Right vốn chuyên dành để đặt trong những câu chuyện cổ tích cũng có thể làm nên điều thần kỳ. Tại sao lại không ? Cho dù anh là một hiệp sỹ luôn lấy mệnh lệnh và nguyên tắc để bắt đầu mọi cảm xúc và cô là một nữ lãnh chúa vốn chỉ quen đưa ra mệnh lệnh và yêu cầu thì tình yêu là thứ duy nhất cả hai người không thể khống chế. Nếu chàng đặt cược hạnh phúc và ước vọng của chàng khi dâng tặng thanh gươm vốn tượng trưng cho thanh danh và một nửa cuộc đời mình thì nàng gửi tâm tư và nguyện vọng của trái tim vào những cánh hoa anh thảo. Một khi cánh hoa cuối cùng rớt xuống cũng là lúc đám cưới đã được quyết định. Sẽ có ai đó cảm thán rằng sự may rủi không thể là cánh cửa dẫn đến hạnh phúc, nhưng không ai biết rằng đằng sau sự liều lĩnh, chàng đã rung động trước người phụ nữ ấy trong cái liếc mắt đầu tiên và nàng đã chọn cái tên của người mà dù lí trí vẫn phản đối nhưng trái tim vốn đã đầu hàng ngay khi cánh hoa anh thảo đầu tiên rơi xuống. Tuy không phải từ tiếng sét ái tình mãnh liệt mà bắt đầu nhưng tình yêu giữa hai người lại kết thúc trong khắc cốt ghi tâm. Tiếng sét ái tình rồi sẽ tan rất nhanh nhưng ngọn lửa tình yêu một khi được đốt lên bởi niềm tin, sự tôn trọng và cả đam mê nữa đang từng ngày được tiếp mãi thêm thì sẽ không bao giờ tàn được. Nhưng những bí mật ẩn giấu sau những trang sách cổ và câu chuyện thật bên dưới những lời tình ca lãng mạn rồi sẽ dội những phong ba gì cho ngọn lửa tình yêu giữa Gareth và Clare? Tình yêu có muôn vàn cách thức để bắt đầu và kết thúc. Nó cũng có muôn vàn diện mạo và mùi vị. Có nồng nàn, đắm say, có dịu nhẹ, ngất ngay và cũng có cả gay gắt, khó chịu. Tất cả sẽ được quyết định bởi những nguyên liệu mà bạn muốn thêm vào lọ nước hoa tình yêu của chính mình. Sẽ có người muốn thêm thật nhiều ngọt ngào và cảm thông, nhưng cũng có người sẽ muốn trộn một ít ghen tuông và giận hờn để hương lưu lại lâu phai hơn. Chính vì thế mà trên thế giới này , mỗi giây mỗi phút, có hàng ngàn những lọ nước hoa tình yêu ra đời mà không lọ nào lại mang mùi thơm giống lọ nào. nước hoa tình yêu giữa nữ lãnh chúa và chàng hiệp sỹ mang áo giáp bạc của Amanda Quick liệu sẽ mang mùi hương gì? Liệu nó có thể tạo ra một mùi hương đủ sức làm đắm say lòng người hay đổi lại chỉ mang đến những cơn dị ứng khó chịu? Tất cả còn ẩn chứa bên trong “Desire” – một lọ nước hoa bí ẩn đang chờ Tác giả Tác giả Jayne Ann Krentz Jayne Ann Krentz là nhà văn trinh thám - lãng mạn rất được yêu mến tại Mỹ, là tác giả của vô số tiểu thuyết bán chạy nhất theo xếp hạng của tờ New York Times. Sáng tác ở ba thể loại văn chương với ba bút danh khác nhau - Jayne Castle (tên khai sinh) cho thể loại tiểu thuyết vị lai, Jayne Ann Krentz (tên sau khi kết hôn) cho tiểu thuyết hiện đại và Amanda Quick chỉ dùng để viết tiểu thuyết lãng mạn lịch sử - bà đã cho ra đời một gia tài đồ sộ với 122 tác phẩm và 35 triệu bản in trên toàn thế giới, trong đó phải kể đến Chỉ dòng sông biết (tải eBook)- tác phẩm đã đưa Amanda Quick trở thành người đầu tiên được nhận giải thưởng Jane Austen của tạp chí Romantic Times, mang lại “vinh dự cho cộng đồng các nhà văn theo đuổi thể loại tiểu thuyết lãng mạn”.   Mời các bạn đón đọc Hung thần và Đam mê của tác giả Amanda Quick.
Vườn cam trong điện Versailles & Mùi hương sát nhân - Annie Pietri
Tên ebook: Vườn cam trong điện Versailles & Mùi hương sát nhân (full prc, pdf, epub) Tác giả: Annie Pietri Thể loại: Cổ đại, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây   Người dịch: Lê Hưng   Số trang: 189    Ngày xuất bản: 07/2013   Công ty phát hành: Phương Nam Book   Nhà xuất bản: NXB Văn Hóa – Văn Nghệ   Nguồn sách, Beta, Copier & Tạ prc: CoCo   Nguồn: Hội chăm chỉ làm ebook free   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com  Bìa sách Vườn cam trong điện Versailles & Mùi hương sát nhân GIỚI THIỆU Vườn Cam trong điện Versailles Marion, con gái của một bác làm vườn trong cung điện Versailles, được chọn để phục vụ ái nương của Vua-Mặt Trời, phu nhân de Montespan. Bà hầu tước này rất khó tính và thất thường; thật khó làm vừa lòng bà. May mắn là Marion có một năng khiếu hiếm có: cô biết sáng tạo ra những mùi nước hoa diệu kỳ mà bà chủ của cô rất thích. Nhưng quý bà Montespan còn lắm trò xấu xa hơn nữa. Marion mau chóng khám phá ra một âm mưu khủng khiếp được dựng nên để ám hại hoàng hậu... Mùi hương sát nhân Ở tuổi mười tám, Marion đã được phong là người làm nước hoa chính thức của hoàng hậu. Từ đó, cô thực hành nghệ thuật của mình tại một căn nhà nhỏ trong ngự viên của điện Versailles, mà vua Louis XIV đã đích thân ban cho cô. Tuy nhiên, ái nương của nhà vua, phu nhân de Montespan, lại nổi giận vì Marion không còn làm công việc phục vụ bà ta nữa. Hơn nữa, tiểu thư Angélique de Fontanges, trẻ trung và xinh đẹp, đang đe dọa thay thế bà trong trái tim nhà vua. Bà Montespan quyết định hành động, bằng cách lại một lần nữa nhờ đến sự phục vụ của mụ La Voisin, phù thủy và chuyên gia đánh thuốc độc đáng sợ. Và dù không trông đợi, Marion đã trở thành nạn nhân của một âm mưu mới... THÔNG TIN TÁC GIẢ Tác giả Annie Pietri   Annie Pietri sinh ở Paris và sống trong vùng Paris. Sau khi do dự xem mình có nên trở thành bác sĩ hay không, bà đã nhận bằng chuyên viên chỉnh phát âm và về sống ở vùng Bourgogne, nơi bà trở thành người dẫn chương trình phát thanh! Trở lại Paris, bà hành nghề chuyên viên chỉnh phát âm tự do... Tại đây, sau khi cùng với bệnh nhân của mình đọc những cuốn sách dành cho thanh thiếu niên, bà đã nên duyên với văn chương. Năm 1995, bà lao hẳn vào nghiệp văn chương và phát hành những cuốn sách-trò chơi rất thành công, trong đó người đọc trở thành nhân vật chính. Cuốn Vườn cam trong điện Versailles, là thành công lớn đầu tiên của bà. Từ nhiều năm nay, độc giả của bà yêu cầu phần tiếp theo của nó: với Mùi hương sát nhân, họ đã thỏa lòng. Còn Annie Pietri thì đâu có chịu ngừng lại ở đó! Và sau đó là Vì trái tim nhà vua (tải eBook). Mời các bạn đón đọc 2 tác phẩm này của tác giả Annie Pietri.
Vì trái tim Nhà vua
Tên eBook: Vì trái tim Nhà vua (full prc, pdf, epub) Tác giả: Annie Pietri   Thể loại: Cổ đại, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây   Người dịch: Lê Hưng   Số trang: 189   Ngày xuất bản: 21/07/2013   Công ty phát hành: Phương Nam Book   Nhà xuất bản: NXB Văn Hóa – Văn Nghệ   Nguồn sách, Beta, Copier & Tạ prc: CoCo   Nguồn: Hội chăm chỉ làm ebook free   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Vì trái tim Nhà vua GIỚI THIỆU Versailles, ngày 13 tháng Ba năm 1679 Vào lúc màn đêm buông xuống. Tôi tên là Marie Dutilleul. Năm nay 18 tuổi. Tối hôm qua, sau ba ngày sống trong bầu không khí ghê tởm của thế giới phù thủy, với lòng sung sướng vô tận tôi trở lại căn phòng của mình, nằm ngay bên trên ngự phòng của Ngài Hoàng, hoàng hậu Marie-Thérèse...” “Làm sao tin được những điều vừa nghe? Tôi không phải là người mê bói toán. Thường thì tôi vô cảm trước những lời tiên đoán. Nhưng những lời này có cái gì đó gây lo ngại. Dù sao trong đó có cả vấn đề cái chết của nhà vua! Một mối nguy gần kề đang đe dọa ngài chăng? Một chứng bệnh nào đó?” Một bức tranh lịch sử trong đó những chuyển biến bất ngờ nối tiếp nhau, trên nền những bí mật gia đình và... tình yêu. Bộ ba tiểu thuyết của nhà văn Annie Pietri Khung cảnh cung điện Versailles vào thời kỳ rực rỡ nhất, cộng với những tập tục và nghi thức hoàng gia trong triều của ông vua vĩ đại nhất trong lịch sử Pháp, ông Vua Mặt Trời, Louis XIV, là bối cảnh cho câu chuyện phiêu lưu của cô gái có tên Marion, với cái mũi trời cho, cái mũi của người làm nước hoa chuyên nghiệp. Chính nhờ Cái Mũi (viết hoa) này mà cô bé đã thoát hiểm thần kỳ sau những trò đố kỵ và âm mưu nham hiểm không thiếu trong nội cung của vị quân vương nước Pháp. Mượn một vụ án có thật dưới triều đại Louis XIV, Vụ Án Thuốc Độc, tác giả đã xây dựng nên một câu chuyện đầy những tình huống bất ngờ, dẫn chúng ta qua những phòng ốc tráng lệ của cung điện Versailles, kể cả những cái mùi không được thơm tho trong cuộc sống vương giả, để giúp chúng ta thưởng thức bằng... trí tưởng tượng những món ăn sang trọng của nội cung vua Pháp cùng những nghi vệ triều đình v.v... Nhưng trên tất cả nhân vật Marion đã cho thấy một tấm gương sáng về nghị lực khi bất chấp những rào cản về thân phận tôi đòi, cô đã dùng chính những hiểu biết của mình cộng với cái mũi thiên phú phá tan âm mưu đen tối của bà ái phi, Phu Nhân De Montespan, và đồng lõa là mụ phù thủy La Voisin gian ác, để rồi cuối cùng được nhà vua coi như con gái nuôi dù không chính thức. Nhưng câu chuyện chưa chấm dứt ở đó, hơn hai trăm năm sau, do sự tình cờ và duyên phận mà một cô gái sống dưới triều đại vua Louis XVIII, đã tìm thấy cuốn nhật ký riêng tư của Marion, được chôn dấu suốt thời Cách Mạng Pháp từ 1789. Qua cuốn nhật ký này, một cuộc phiêu lưu khác không kém ly kỳ như chính câu chuyện cuộc đời Marion lại diễn ra, nhắc chúng ta câu triết lý muôn thủa: mọi việc cứ lập lập lại mãi, như câu chuyện tình diễm lệ và đau khổ của Marion sẽ còn lập lại ở đời con đời cháu. Câu chuyện cuối cùng này giống như một truyện trinh thám với cuộc điều tra tỉ mỉ của hai cha con cô gái Amélie. Tuy nhiên, nữ tác giả đã lồng vào đấy một câu chuyện tình rất cảm động cho thấy sự đau khổ khi đôi lứa bị chia lìa. Độc giả, nhất là nhưng ai ở lứa tuổi trăng tròn chắc chắn sẽ rất thú vị với bộ ba tiểu thuyết đây tình tiết và tình huống bất ngờ này. Qua đây, độc giả còn biết được nhiều thông tin về một triều đại huy hoàng vào bậc nhất của nước Pháp ở thế kỷ thứ 17 và 18. THÔNG TIN TÁC GIẢ Tác giả Annie Pietri   Annie Pietri sinh ở Paris và sống trong vùng Paris. Sau khi do dự xem mình có nên trở thành bác sĩ hay không, bà đã nhận bằng chuyên viên chỉnh phát âm và về sống ở vùng Bourgogne, nơi bà trở thành người dẫn chương trình phát thanh! Trở lại Paris, bà hành nghề chuyên viên chỉnh phát âm tự do... Tại đây, sau khi cùng với bệnh nhân của mình đọc những cuốn sách dành cho thanh thiếu niên, bà đã nên duyên với văn chương. Năm 1995, bà lao hẳn vào nghiệp văn chương và phát hành những cuốn sách-trò chơi rất thành công, trong đó người đọc trở thành nhân vật chính. Cuốn Vườn cam trong điện Versailles (tải eBook), là thành công lớn đầu tiên của bà. Từ nhiều năm nay, độc giả của bà yêu cầu phần tiếp theo của nó: với Mùi hương sát nhân (tải eBook), họ đã thỏa lòng. Còn Annie Pietri thì đâu có chịu ngừng lại ở đó! Và sau đó là Vì trái tim nhà vua. Mời các bạn đón đọc tác phẩm này của tác giả Annie Pietri.
Giết Người Đưa Thư - Tami Hoag
Tên eBook: Giết Người Đưa Thư (full prc, pdf, epub) Tác giả: Tami Hoag Thể loại: Best seller, Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học phương Tây   Công ty phát hành: Chibooks   Nhà xuất bản: NXB Văn Hoá Sài Gòn   Trọng lượng vận chuyển: 480 g   Kích thước: 14x20.5 cm   Dịch giả: Di Li   Số trang: 502   Ngày xuất bản: 12/2009   Nguồn: waka.vn   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Giết Người Đưa Thư Giới thiệu:   Giết Người Đưa Thư sẽ được bổ sung vào danh sách những tác phẩm đỉnh cao khác của Hoag, đây là một tác phẩm trinh thám hay, lôi cuốn, hấp dẫn, gay cấn. Cậu nhân viên đưa thư bằng xe đạp Jace Damon đã thực hiện chuyến giao hàng cuối cùng sau một ngày làm việc dài. Đó là một gói hàng do một trong những luật sư nhếch nhác nhất Los Angeles nhờ chuyển hộ, Lenny Lowell. Và khi Jace đang trên đường giao gói hàng đó, cậu đã bị rượt đuổi, bị bắn và cuối cùng đã thoát thân cùng với gói hàng. Cùng lúc đó, Lenny Lowell đã bị giết hại và Jace trở thành kẻ tình nghi số một. Thám tử điều tra Kev Parker nhảy vào cuộc… Ở một thành phố mà tiền bạc, sự nổi tiếng, xì căng đan là thứ đáng để gây chú ý thì một kẻ nằm dưới đáy như Lowell chẳng gây sự quan tâm của bất kỳ ai. Nên khi có rất nhiều quan chức quan tâm đến vụ này thì thám tử điều tra Kev Parker rất muốn tìm hiểu nguyên nhân. Parker bắt đầu tìm kiếm những câu trả lời mà hoặc sẽ dẫn anh tìm đến chỗ kẻ giết người, hoặc sẽ khiến anh sớm kết thúc sự nghiệp. Parker đã có một bài học từ nhiều năm trước, đó là trong một thành phố mà mọi thứ đều được xây dựng từ danh tiếng và những huyền thoại, kẻ cung cấp sự thật có thể sẽ không bảo toàn được tính mạng. Báo Chí Giới Thiệu Lời khen tặng: “Hoàn mỹ và rùng rợn” – Cosmopolitan “Sống động và ly kỳ” – Entertainment Weekly “Tami Hoag là nữ hoàng của tiểu thuyết trinh thám hình sự” - New York Post “Giọng văn tốc độ và những tình tiết nghẹt thở đã làm tăng thêm tính hồi hộp… rất đáng thưởng thức” –Chicago Tribune “Đóng chặt tất cả các cánh cửa và cửa sổ, bật tất cả các ngọn đèn trong nhà… Những câu chuyện làm bạn phải nổi gai ốc” – New Woman “Chứa đầy hấp dẫn, tráng lệ và mưu mẹo… Lôi cuốn… một chiến thắng về phong cách… Một cuốn sách li kỳ có cấu trúc chặt chẽ Hoag là bậc thầy về tiểu thuyết trinh thám hình sự” – Publishers Weekly “Cuốn sách này lại một lần nữa chứng minh lý do vì sao Tami Hoag lại thành công” – San FranciscoChronicle “Hoag đã tạo dựng được danh tiếng của mình trở thành một trong các nhà văn thể loại ly kỳđược yêu thích nhất nhờ cuốn sách này. Đó không chỉ là sự pha trộn giữa các tình tiết bí ẩn, hồi hộp nhiều tầng lớp mà còn ở lối xây dựng tính cách nhân vật tuyệt vời… một cuốn sách đầy kỹ thuật công phu dành thú vị không thể bỏ lỡ.” – Curled Up with a Good Book “Giết người đưa thư sẽ được bổ sung vào danh sách những tác phẩm đỉnh cao khác của Hoag. Đây là một cuốn sách li kỳ với những tình tiết và những nhân vật tuyệt vời. Danh tính của kẻ giết người thực sự là một bất ngờ lớn”. - Somerset (PA) Daily American “Mọi tình tiết đều diễn biến như thật, từ những câu bông đùa của cảnh sát, văn hóa của những người làm nghề đưa thư sống ngoài lề xã hội cho đến những mâu thuẫn tột cùng về tiền bạc, quyền lực và chính trường ở Hollywood.” – Minneapolis Star Tribune “Hoag không kể chuyện một cách ồn ào, huyên náo nhưng cô có khả năng khiến độc giả phải ấn tượng với những chiến thắng trong chính những nhân vật của mình.”- Fort Lauderdale Sun-Sentinel “Một cuốn sách hoàn hảo. Nó được viết rất tốt và có tất cả những gì mà độc giả trông đợi… Không thể bỏ cuốn sách xuống giữa chừng… Đừng bỏ lỡ cuốn này.” – Kingston (MA) Observer “Cực kỳ hồi hộp… Những dữ kiện không ngừng chuyển động với tốc độ nghẹt thở khiến người đọc căng thẳng từ đầu đến cuối…”- Romance Reviews Today “Những độc giả trung thành của Hoag và người hâm mộ thể loại tiểu thuyết điều tra hình sự chắc chắn sẽ yêu mến nó.” – Booklist Tác giả: Tami Hoag (sinh ngày 20 tháng Giêng, 1959 tại Cresco, Iowa) là một nhà văn Mỹ, được biết đến với các tác phẩm thuộc dòng văn học lãng mạn và hình sự. Sách của bà đã bán được hơn 22 triệu bản trên toàn thế giới. Sinh ra ở Tami Mikkelson, Iowa, Tami Hoag lớn lên ở một thành phố nhỏ thuộc bang Minnesota.  Do anh chị em của bà lớn hơn bà 10 tuổi và không có nhiều trẻ em để chơi cùng, Hoag đã tưởng tượng, tạo ra nhiều câu truyện để giúp tự giải trí. Vào năm 1977, bà cưới người yêu thời trung học là Daniel Hoag, ngay trước khi ông tốt nghiệp đại học. Bản thân bà lại không có cơ hội để theo học đại học, khi họ chuyển đến sống ở một thành phố mà việc theo học cao hơn rất khó khăn. Không lâu sau, hai vợ chồng bà đã ly dị. Trước khi xuất bản cuốn sách đầu tiên, Hoag đã trải qua nhiều ngành nghề, từ trợ lý nhiếp ảnh đến huấn luyện ngựa biểu diễn, phát hành báo, thậm chí nhân viên sales đồ trang trí trong phòng tắm. Bà bắt đầu sáng tác vào năm 1988 với thể loại lãng mạn cho Bantam Books Loveswept Line. Sau một vài năm thành công với thể loại lãng mạn, Hoag đã chuyển hướng sang thể loại tiểu thuyết hình sự. 13 tiểu thuyết của bà liên tục có tên trong danh sách sách bán chạy của tờ New York Times, trong đó có 5 cuốn đứng đầu trong danh sách bán chạy suốt 20 tháng. Cuốn tiểu thuyết Night Sins của bà được chuyển thể thành series truyền hình với các diễn viên chính là Valerie Bertinelli và Harry Hamlin.  Hoag cũng đã được mời đến tham dự buổi đọc sách tại một trong những hoạt động văn học của Barbara Bush, sau đó ăn trưa cùng với Cựu Tổng thống George H.W. Bush và Bà Bush tại nhà riêng. Hoag và ba nhà văn khác, những người chuyển từ thể loại tiểu thuyết lãng mạn sang thể loại tiểu thuyết kinh dị cùng một lúc (Eileen Dreyer, Elizabeth Grayson và Kimberly Cates) đã lập nên nhóm Divas. Những người trong nhóm hỗ trợ và khuyến khích lẫn nhau, và Hoag thường cám ơn họ trong mục Lời Cảm tạ trong các cuốn sách của mình.  Hoag sở hữu các chú ngựa và thường cưỡi ngựa khi muốn có ý tưởng cho các cuốn sách của mình. Bà đã từng tham gia cuộc đua ngựa mang tầm quốc gia, nhưng đã ngừng việc đó sau khi 5 xương cột sống của bà bị gãy khi đang huấn luyện ngựa cho một người bạn. Hoag đã nhanh chóng hồi phục lại sau chấn thương, và quay trở lại với giải đua. Bà hiện đang sống ở Malibu, California.  Các tác phẩm của nhà văn Tami Hoag đã được Chibooks mua bản quyền tiếng Việt là: Kill The Messenger Prior Bad Acts Ashes To Ashes Dust To Dust Dark Horse Mời các bạn đón đọc Giết người đưa thư của tác giả Tami Hoag.