Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Editor: Sapphire Không nghĩ rằng Lục Xuyến vốn đường đường là một nam nhân chính cống lại có ngày được xuyên không, “Ngươi giống cái này, so với giống cái yếu nhất trong bộ lạc chúng ta còn nhỏ gầy hơn! Ế? Ngươi tại sao còn lùn nữa?” Hùng nhân đổi bên móng vuốt vỗ vai của hắn, đập hắn chúi người xuống đất. “Ta lần đầu tiên thấy giống cái cũng sẽ có vật này.” Sư nhân nhìn chằm chằm JJ của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói. “Không sao, cho dù có cái này cũng sẽ không ảnh hưởng hứng thú của chúng ta đối với ngươi! Ngươi là giống cái giỏi nhất.” Một đám dã thú lưỡi chảy nước miếng vẻ mặt thèm thuồng nói. Lục Sướng không thể nhịn được nữa, nhìn trời điên cuồng hét lên:“Lão tử là giống đực…… Không đúng, lão tử là nam nhân!” Lúc này một Báo nhân giống cái xoa đầu của hắn:“Ta lần đầu tiên gặp giống cái mảnh mai như ngươi đó.” Lục Sướng ngửa đầu nhìn “Giống cái” cao gần hai mét, triệt để câm nín. Đờ heo, còn ai tin hắn thật sự là nam nhân a? Nội dung: Dị giới đại lục xuyên qua thời không ảo tưởng không gian Diễn viên: Lục Sướng ┃ phối hợp diễn: Leo, Rick, Mộ Liên, vv… ┃ khác: Dị giới đại lục, xuyên qua, 1×1 *** Vốn để ăn mừng lần thất tình thứ mười ba mà đi du lịch bộ lên núi, đang ở giữa sườn núi gặp mưa to tầm tã, muốn cũng không còn chỗ trốn, còn bi kịch thất lạc với đoàn lữ hành. Lục Sướng toàn thân ướt đẫm giơ lên ngón giữa với ông trời, rồi bị một đạo sấm sét đánh cho hôn mê. Khi hắn mở mắt ra, bắt đầu không ngừng phàn nàn ông trời quá xá nhỏ mọn, không phải chỉ là làm một cái thủ thế khá hùng hồn thôi sao? Có cần quăng hắn tới một vùng núi khắp nơi đều là đại thụ che trời không vậy? Tuy cảnh vật bốn phía không tệ, nhưng bây giờ Lục Sướng không có tâm tình ngắm cảnh, bởi vì hắn phát hiện mình có thể là gặp phải xuyên qua đâu đâu cũng có mất rồi. Cây cối xung quanh vô cùng cao lớn, cây trăm năm già nhất xưa nhất trước đây hắn gặp ở trong này cũng chỉ là độ cao trung bình, gốc đại thụ nào cũng thẳng tắp duỗi lên bầu trời, chặn hết ánh mặt trời chói mắt. Lục Sướng lấy điện thoại ra quơ quơ, không có gì bất ngờ, hoàn toàn không có tín hiệu, đừng nói nơi này có thể là thế giới khác, coi như là ở địa cầu, phỏng chừng cũng không có sóng của nhà đài nào có thể dạo chơi đến rừng rậm có phong cách nguyên thủy như vậy. Bất kể là rừng rậm thất lạc của thế giới khác hay là địa cầu, đầu tiên cần làm, nhất định là phân biệt rõ phương hướng, xem xét hoàn cảnh, nhìn xem nơi này an toàn không, có thức ăn không, có đường ra không. Hắn theo trong balo lấy ra la bàn cùng mã tấu Thụy Sĩ, khắc “SOS” trên trên cành một gốc cây thoạt nhìn trông thấp nhất, kỳ vọng các nhà khảo cổ học đến có thể thấy thông điệp hắn cầu cứu. Khắc xong dấu hiệu, Lục Sướng mở ra la bàn, lại phát hiện một chuyện làm hắn bi ai — kim la bàn đang không ngừng chuyển động, chính là không chịu dừng lại, chứng tỏ nơi này từ trường hỗn loạn, không thể dựa vào công cụ phân biệt rõ phương hướng. Hiện tượng này một lần nữa chứng minh nơi đây có thể không phải địa cầu, thậm chí không phải cái vũ trụ hắn biết rõ kia, hết thảy thường thức sống của hắn ở trong này có lẽ đều là vô dụng. Hắn không cách nào phân biệt rõ thực vật xung quanh có độc hay không, không biết ở đây mặt trơi có mọc phía đông lặn phía tây không, không biết hoàn cảnh nơi này. Lục Sướng có chút vô lực co quắp ngồi trên cỏ, trong nội tâm hối hận hành vi bất kính với ông trời của mình lúc trước. Tuy luồng sét kia có thể chỉ là bất ngờ, không liên quan đến ông trời, nhưng dù sao cũng là sau khi mình bi phẫn khoa tay múa chân ra ngón giữa mới xảy ra, có lẽ thật sự chọc giận vị thần nào đó tương đối nhỏ mọn, rồi một cước đá hắn đến cái thế giới không biết tên này. Có lẽ cầu nguyện một chút sẽ được trở về, Lục Sướng lạc quan nghĩ, có lẽ vị thần kia chỉ là muốn giáo huấn hắn, thấy hắn thành tâm thành ý xin lỗi, có lẽ sẽ tha thứ hắn, lại phát một luồng sét đến đánh cho hắn trở về. Tuy hắn không có tín ngưỡng, nhưng tạm thời ôm chân phật còn hơn. Lục Sướng hai tay tạo thành chữ thập, trong miệng lẩm bẩm, cầu xin kim cổ nội ngoại từ Lão Tử đến Thích Ca Mâu Ni tới chúa Jesus chúa Cơ-Đốc cả mấy lần. Hắn không tin mình lại xui xẻo như vậy, thất tình gặp mưa lớn bất ngờ, rồi gặp sấm sét, sấm sét đánh cho xuyên qua. Lục Sướng cảm thấy, chỉ cần mình thành tâm, nhất định sẽ cứu vãn được. Một giờ… hai giờ… ba giờ trôi qua — Trong bụng đói meo làm phẫn nộ theo trong lòng hắn dâng theo, chó cùng rứt giậu. Lục Sướng phẫn nộ một lần nữa giơ lên ngón giữa với trời, vì vậy, chuyện càng bi thương đã xảy ra — Trong bụi cỏ rất cao cách hai mét sau lưng phát ra tiếng xột xoạt, như là có thứ gì đó đạp lên. Lục Sướng đang giơ ngón giữa cứng ngắc quay đầu, đối mặt với một đôi mắt màu vàng. Một con sư tử lớn màu vàng cao tới hai mét đang nhìn chằm chằm hắn, đầu lưỡi dài màu máu duỗi ra, liếm mép một vòng rồi thu trở về. Lục Sướng cảm thấy chân mềm nhũn, lưng rét run. Hắn đam mê du lịch đã từng làm nghiên cứu về các loại động vật, theo hắn biết, sư tử lớn nhất được phát hiện trên thế giới, cũng không quá 1.3 mét, nhưng con sư tử trước mắt này, rõ ràng tương đương khi hắn đứng thẳng lên. Bây giờ nên làm gì? Đánh nó? Lục Sướng nhìn hàm răng bén nhọn của sư tử, âm thầm chối bỏ ý nghĩ này, sẽ chỉ làm hắn chết nhanh hơn. Chạy sao? Ánh mắt phóng về phía vóc dáng to lớn của sư tử, tứ chi kiện tráng, Lục Sướng cảm thấy cho dù mình có mọc cánh bay cũng không thoát được con sư tử với tốc độ 100 m/s này nổi năm giây. Như vậy, cũng chỉ còn lại có một con đường — giả chết. Lục Sướng ngốc ngốc nằm trên mặt đất, hai tay mở rộng, ngừng thở. Sư tử nghiêng đầu, chậm rãi đi đến trước người hắn, cúi đầu xuống, hít hà mặt cùng tóc của hắn. Lục Sướng căng thẳng trong nội tâm, chỉ cảm thấy hơi thở nóng hầm hập xẹt qua mặt mình, cổ, trước ngực, bụng — sau đó, dừng ở cái nơi nào đó không nên ngừng kia. Dù cho làm người chết cũng không so được với bị sư tử biến thành thuốc bổ tráng dương nhá! Lục Sướng lập tức ngồi dậy, một quyền nện ở trên thân sư tử đang cúi đầu không ngừng ngửi. “Grào –” Sư tử ngẩng đầu rống lớn một tiếng, chân trước nâng lên, nhào tới hắn Lục Sướng cầm thật chặt mã tấu Thụy Sĩ trong tay, chỉ đợi sư tử cắn cổ hắn thì đâm nó cùng liều mạng. Nhưng sư tử không cắn cổ họng hắn, mà là dùng hai cái chân trước, ghim hai tay Lục Sướng trên mặt đất, đôi mắt to màu vàng nhìn vào hai mắt đầy sợ hãi của Lục Sướng. Nó cúi đầu xuống, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm trên mặt Lục Sướng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp. Lục Sướng trừng mắt nhìn con sư tử, phát hiện khóe miệng nó cong lên, như là nhoẻn ra một nụ cười, trong mắt chảy ra nét thỏa mãn. Hắn nhất định là điên rồi, sư tử biết cười, lại còn có biểu cảm nhân tính hóa như vậy? Lục Sướng cảm giác mình đang nằm mơ, dứt khoát nhắm mắt lại, chờ tỉnh dậy có lẽ sẽ phát hiện, mình căn bản cũng không xuyên, không ở trong núi, càng không bị bạn gái đá. Nhưng sư tử không cho hắn cơ hội hôn mê, nó há cái miệng rộng, cắn xé áo thun của hắn, da thịt Lục Sướng trắng noãn liền bạo lộ trong không khí. Sư tử bị màu da hiếm thấy này khiến cho ngây ngốc một chút, sau đó cúi đầu xuống, lại ngửi ngửi ngực hắn. Hơi thở cực nóng phun trên lồng ngực xích lõa của Lục Sướng, kích khởi làm hắn run rẩy một trận, hai điểm trước ngực không tự chủ được đứng thẳng dậy, trên da thịt trắng noãn hết sức mê người. Sư tử cười, duỗi đầu lưỡi ra, khẽ liếm trên hai điểm đỏ thẫm. Trên đầu lưỡi của nó có một điểm gồ, làm Lục Sướng cảm thấy tê tê, còn có chút đau đớn, hắn không khỏi “A” kêu đau một tiếng. Âm thanh không cao này kích thích sư tử, đồng tử nó hơi co lại, càng thêm chuyên chú liếm Lục Sướng, khiến hai điểm vốn đã đứng lên trở nên càng cứng rắn, tới mức có thể dùng đầu lưỡi liếm qua lại cảm nhận. Lục Sướng trợn mắt há hốc mồm, đây là sao? Hắn chẳng lẽ đang tại bị một con sư tử khổng lồ đùa giỡn? Hơn nữa con sư tử này thủ đoạn ve vãn cực kỳ cao minh, làm phía dưới hắn không khỏi có chút đứng lên. “Mẹ kiếp! Mày cái đồ hỗn đản này! Cái con sư tử háo sắc chết tiệt này, nhanh cút xuống cho tao!” Hắn vừa mắng, vừa liều mạng giãy dụa. Cơ mà hình thể cùng lực đạo lại không cùng một trục Ox, sư tử hoàn toàn không thèm để ý hắn giãy dụa, tiếp tục chuyên chú tiến hành sự nghiệp của mình. Lục Sướng rống lên một lát, cảm thấy toàn thân vô lực, nằm trên mặt đất há miệng thở dốc. Sư tử động chân trước, kéo hai tay hắn duỗi trên mặt đất xuống phía dưới, đồng thời cái đầu bự cũng trượt xuống, cuối cùng dừng ở bên hông Lục Sướng, mở ra miệng rộng cắn nát toàn bộ cái quần hắn, khiến cho hắn vô lực bày ra ở đáy mắt sư tử. Sư tử có chút nghiêng đầu, như là có chút bất ngờ, chần chừ cúi cái đầu lớn xuống. Xúc cảm tê dại làm cho Lục Sướng thật sự chịu đựng không nổi, liều mạng ngẩng đầu lên lớn tiếng chửi bậy, nhưng giọng của hắn giống như làm cho sư tử càng thêm hưng phấn, động tác lưỡi cũng nhanh hơn, chỉ chốc lát sau, liền khiến hắn hoàn toàn hưng phấn. Nếu như có thể huy động mã tấu trong tay, Lục Sướng tuyệt đối sẽ một phát cắt rơi đầu lưỡi của sư tử, sau đó trực tiếp cắt cổ tự sát, quả thực chính là xấu hổ muốn chết! Sư tử ngẩng đầu rống lên một tiếng, chân trước nâng lên, buông lỏng kiềm chế với Lục Sướng. Lục Sướng vừa được tự do, lập tức cầm lấy đao đâm về phía sư tử. Sự thật đã chứng minh, con thỏ cho dù có cầm khẩu AK47 cũng không cách nào làm tổn thương đến một sợi lông của diều hâu, theo tính chất bắc cầu, công kích của Lục Sướng không có nổi chút tác dụng nào với sư tử. Nó chỉ đảo đuôi qua, cột hai tay Lục Sướng vào cùng một chỗ, mã tấu không tiếng động rơi trên mặt đất. Sư tử đảo thân về phía sau, ngồi xổm trước ngực Lục Sướng, cái đuôi chăm chú trói lại hai tay của hắn, đầu đuôi còn đang nhẹ nhàng quét động trước ngực của hắn, như đang khiêu khích. (tư thế “^(“-không-nhấn-shift) Lục Sướng liều mạng giãy dụa, hai chân đá lung tung, bị sư tử đè lại, lần thứ hai bày ra không sót gì, sư tử gầm lên, lần nữa cúi đầu xuống. Trong tê dại mang một tia đau nhức làm cho Lục Sướng không cách nào thích ứng, chỉ có thể trầm thấp nức nở nghẹn ngào, tùy ý sư tử không ngừng phát động thế công với hắn. Dần dần, hắn cảm thấy có một chút không đúng, trước ngực giống như có thứ gì đó đang nóng lên biến cứng, đè trước ngực hắn. Sẽ không phải là…… Ngay lúc hắn liều mạng chối bỏ ý nghĩ này của mình thì, sư tử đứng dậy, cái đuôi khẽ nhúc nhích, nâng hai tay Lục Sướng lên, lướt qua đỉnh đầu, hai chân sau tách ra, vượt qua đứng ở chỗ trên đầu Lục Sướng, làm hắn tinh tường trông thấy thứ đang dần dần biến cứng kia. Lục Sướng nuốt nước miếng một cái, cái này…… không phải nó muốn — Rất không cho phép hắn nghĩ nhiều, sư tử thế công nhanh hơn, từng đợt khoái cảm truyền đến, làm hắn dần dần đạt tới đỉnh, cuối cùng rốt cục duy trì không được, một đạo nhiệt lưu từ trong cơ thể bắn ra. Lục Sướng chết lặng nằm trên mặt đất, chằm chằm nhìn vào sư tử hùng vĩ, nghĩ, để hắn chết nhanh chút đi mà. Chất lỏng mang theo một tia khí vị kích thích chảy ra, còn có một chút không cẩn thận tung tóe đến trong miệng sư tử, cái đầu to của sư tử không ngừng lay động, toàn thân kịch liệt run run, như là đang chịu đựng cái gì. Ngay sau đó, chuyện làm cho Lục Sướng càng giật mình đã xảy ra — thân thể sư tử dần dần thu nhỏ lại, cái đuôi biến mất, lông dài không ngừng co rút lại, cuối cùng hóa thành một nam tử cao lớn tóc vàng, vô lực ghé vào trên người Lục Sướng. Lục Sướng được tự do, lập tức bò lên, hung hăng cắn ngón giữa của mình một cái — cho dù không phải đang nằm mơ, cũng phải trừng phạt cái thứ thích gây họa này mới được! Mời các bạn đón đọc Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân của tác giả Thanh Sắc Vũ Dực.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thân Biên (Nhân Quỷ) - Miêu Oa
Vào một ngày giữa tháng 10,  Thân Đồ Thành phát hiện ra huyết ngọc điệp. Trong một trò chơi hắn thấy tay của Điệp tiên, cũng từ ngày đó, Điệp tiên luôn xuất hiện bên cạnh hắn một cách quỷ dị.  Đầu tháng 12, nữ sinh Bạch Lộ của đại học Z ly kỳ tử vong, thi thể không thấy bóng dáng, có người chứng kiến trên xác chết có một cái huyết ngọc điệp. Ngay sau đó, phòng 308 trong ký túc xá xảy ra hiện tượng dây chuyền, mỗi khi có một người nhìn thấy người đã chết thì người đó cuối cùng cũng chết đi. Thân Đồ Thành cũng bị liên lụy, nhưng người xuất hiện trong giấc mơ kia rốt cuộc là ai? Là Điệp tiên? Hay là người hắn đã từng yêu? Bạn biết không? Internet kì thật rất nguy hiểm. Những nam sinh từng tham gia trò chơi chiêu quỷ lúc ấy, từng người một lần lượt chết đi, nguyên nhân đưa bọn họ tới họa sát thân rốt cuộc là Internet hay vẫn là Điệp tiên? Thân Đồ Thành nhìn bạn thân lần lượt tử vong, hắn quyết tâm tìm ra đáp án. Nhưng cuối cùng Điệp tiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đến tột cùng là người lương thiện mà hắn yêu, hay là ác quỷ mà hắn hận? *** Khu Lão Thành nằm ở phía Bắc thành phố Z có rất nhiều con hẻm nhỏ cổ xưa tĩnh mịch, chúng nó đan xen khắp nơi, dấu vết thời gian khắc sâu trên phiến đá xanh, khi bước vào bên trong phảng phất như có thể nhìn thấy màu sắc của năm tháng. Sớm tinh mơ, Thân Đồ Thành mang theo hai phần điểm tâm trở về nhà, Cố Phán Hảo đã thức dậy, cậu đang tưới hoa trên ban công. “Đồ ăn đặc sản của thành phố Z đây, cơm nóng cộng thêm sữa đậu nành”. Thân Đồ Thành giơ cái túi trong tay vẫy vẫy về phía Cố Phán Hảo, “Còn nóng hổi”. Cố Phán Hảo đáp một tiếng, đặt bình tưới xuống rồi đi vào phòng khách. Cậu đang mặc T-shirt của Thân Đồ Thành, nó rộng hơn so với vóc người của cậu, vì vậy để lộ một khoảng lớn da thịt trên vai. Cậu đi đến gần, hương thơm hoa sen như có như không cũng theo đó bay đến, Thân Đồ Thành gãi đầu mũi, nói: “Chốc nữa theo anh ra ngoài mua quần áo”. Lúc này, hai người đã trở về từ núi Ngưu được một tháng, từ khi Cố Phán Hảo ăn vào liên nhục tự tay Thân Đồ Thành đưa đến thì hình dáng mờ ảo ngày càng rõ ràng, đến hiện tại, cơ thể của cậu đã không khác gì với người thường. Chỉ là phiền não cũng theo đó mà đến, đầu tiên chính là vấn đề thức ăn______từ nghìn năm trước, Cố Phán Hảo vẫn sống dưới dạng “hồn phách”, mọi người đều biết hồn phách không cần ăn uống, vì thế từ lâu Cố Phán Hảo đã quên sạch khái niệm “ăn”, nên từ lúc bắt đầu có thân thể, cần suy nghĩ đến việc dùng thức ăn để duy trì chức năng hoạt động của cơ thể. Có một lần, Thân Đồ Thành được cha gọi về gấp, hắn buộc phải trở về nhà một chuyến, ba ngày sau hắn trở lại, vừa mở cửa thì liền nhìn thấy Cố Phán Hảo sắc mặt tái mét nằm trên ghế sô pha, dọa đến hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí. Hắn run rẩy ôm lấy Cố Phán Hảo rồi chạy như bay đến bệnh viện, mà kết quả kiểm tra lại khiến hắn dở khóc dở cười, hóa ra trong ba ngày hắn rời đi, cậu không ăn chút cơm nào. ... Mời các bạn đón đọc Thân Biên (Nhân Quỷ) của tác giả Miêu Oa.
Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) - Quỷ Sách
Mẹ gọi điện thoại kêu Ngụy Ninh về nhà,bất ngờ khi vừa về tới nhà thì hắn đã bị mẹ ép phải kết hôn, Nhưng càng không ngờ tới đối tượng mà mẹ hắn bắt kết hôn là  một bài vị — đó là một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi *** Biên tập đánh giá: Gần đây Ngụy Ninh không gặp may, không chỉ bị cô bạn gái hẹn hò nhiều năm đá mà còn bị gặp chuyện đen như mực. Buồn bực vì xui xẻo, hắn bị một cuộc điện thoại của mẹ gọi về ngôi nhà đã rời đi nhiều năm Không nghĩ đến thứ đang đợi Ngụy Ninh chính là một cuộc âm hôn. Hoang đường hơn nữa chính là hắn là đàn ông mà lại kết hôn với một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi! Nhiều năm qua vẫn thấy hổ thẹn với cậu thiếu niên đã chết Ngụy Ninh bất đắc dĩ đành đồng ý… Từ đây về sau bắt đầu những ngày sống chung với quỷ Lối suy nghĩ của tác giả độc đáo, xây dựng bầu không khí tốt, miêu tả cảnh quỷ thần sắc sảo, giật gân nhưng không dọa người. Cái gọi là bát vị tương hợp, thiên tác chi mỹ, đại khái chính là nhân duyên giữa ngụy an và A tích. Mặc kệ sinh tử, bỏ qua giới tính, trốn cũng không thoát được. Một loại hương vị của số mệnh tràn ngập. Hãm sâu trong đó không chỉ là Ngụy Ninh làm vợ của quỷ, còn kéo thêm người bạn tốt Ngụy Thời và người ngoài Trần Dương. Tình cảm nam nam chưa dứt của quỷ tình này nên phát triển như thế nào? *** Tác giả: Tác phẩm này chia ra thành ba cố sự độc lập, từng cố sự đều có liên quan một chút với nhau, do một đầu mối xuyên qua tạo thành tác phẩm hoàn chỉnh, cuối cùng kết thúc công việc. mùa hè quá nóng, trời nắng chang chang, viết thử một câu chuyện của quỷ hẳn là không kinh khủng, chủ yếu vấn là xu hướng ấm áp =.= *** Trong phòng im ắng, Ngụy Ninh không nói lời nào, “Ngụy Tích” cũng duy trì trầm mặc, dường như có một loại không khí giằng co giữa hai bên. Ngụy Ninh vươn tay đẩy “Ngụy Tích” vẫn cứ đè trên người mình: “Cậu nói cái này vô ích, giả vờ không hiểu cũng vô dụng, cậu không ngốc như vậy, ý của anh cậu rất rõ ràng.” Ngụy Ninh một lời nói thẳng “Ngụy Tích” không khờ dại, cũng không phải không hiểu sự đời như vẻ ngoài của cậu. “Ngụy Tích” vẫn cúi đầu không chút kháng cự, tùy anh đẩy cậu sang một bên, cậu ngồi trên giường nhìn xuống, Ngụy Ninh đứng trên vũng nước bẩn, trên gương mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười: “Anh biết rõ vậy, nhưng thế thì sao?” “Ngụy Tích” lắc đầu, dường như không đồng tình với việc Ngụy Ninh vẫn ngoan cố như vậy: “A Ninh, anh biết rõ em là quỷ nên đừng nghĩ đến việc có thể thuyết phục em. Chẳng lẽ Ngụy Thời không nói với anh cái này, hay anh quên rồi?” Ngụy Thời có nói không cần nói lý với quỷ, nhất là với những đứa oán khí nặng, chấp niệm sâu, nói cũng vô ích. Bọn chúng cầu không được, quên không xong, yêu không được, hận cũng không đành, sau khi chết hóa thành chấp niệm. Do đó mấy người âm hồn bất tán là do khi sống họ kiên định ở một mặt nào đó, hoặc là người vô cùng chấp nhất, sau khi chết rồi liền đi ngăn cản việc mà người sống muốn làm, chặn những thứ mà họ muốn, cứ ở lại như vậy, tồn tại như vậy. Lúc Ngụy Thời nói đến đấy thì hỏi Ngụy Ninh: “Anh Ninh, anh nghĩ xem chuyện này đáng sợ thế nào?” ... Mời các bạn đón đọc Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) của tác giả Quỷ Sách.
Tuyệt Đối Khế Hợp - Y Đình Mạt Đồng
Hạ Tử Thần chơi nhân vật nữ vốn là muốn giúp người mình thích chắn hoa đào, nhưng cậu cũng không phải nữ, cuối cùng lại bại bởi một cô gái. Tính hướng khiến cậu cầm được cũng buông được, cũng học được sự nhẫn nại cùng biết buông tha. Một cơ hội ngẫu nhiên, Hạ Tử Thần gặp Tàn Mặc Vô Ngân. Hai người yên lặng mà ăn ý phối hợp khiến Hạ Tử Thần hưởng thụ niềm vui cùng thoải mái trong game Chờ đợi cốc cacao nóng, cuối cùng hai người trong hiện thực cũng đã cùng xuất hiện. Cố Hủ cẩn thận quan tâm Hạ Tử Thần khiến cậu cảm thấy ám áp cùng tự tin. Thân ảnh màu trắng kia tựa như một trang giấy trắng, một lần nữa viết lên cảm tình cùng cuộc sống của Hạ Tử Thần….. Yêu, thật ra cũng không khó như vậy….. – tuyệt đối phù hợp. *** Nghỉ ngơi một tuần, Hạ Tử Thần chính thức quay về công ty đi làm, cuộc sống trôi qua như trước. Sau khi Hạ Ngự Trạch đến Cố thị làm việc, nơi đó cách công ty của Cố Hủ gần hơn rất nhiều, vậy nên buổi tối nếu rảnh, Hạ Tử Thần và Cố Hủ sẽ cùng ăn cơm với Hạ Ngự Trạch, có đôi khi Cố Diễm cũng sẽ gia nhập, đều là người cùng một nhà nên càng hòa hợp hơn. Tình hình hiện tại của Lôi gia không quá khả quan, nghe nói hai anh em tranh giành gia sản rất gay gắt, hai người đều muốn có nhiều hơn chừng nào hay chừng đó, Lôi lão gia ở bệnh viện nghe nói hai hạng mục đầu tư trước đó đã thua lỗ, tức giận đến phát bệnh tim, cơ thể vốn đã không ổn lại càng bệnh hơn, hiện giờ đã hôn mê thì nhiều mà thanh tỉnh thì ít. Sau khi tin tức Lôi lão gia tình trạng không ổn truyền ra, đối tác trước đó cũng bất động thanh sắc mà rút lui, những người trước đó có ý định hợp tác cũng dần dần xa lánh, thậm chí biến mất. Lôi Thành và Lôi Tín vẫn tự nghĩ bản thân không tệ, nhưng chỉ cần là người có đầu óc, đều nhìn ra không có Lôi lão gia thì tất cả sẽ kết thúc. Mà hiện giờ những thương nhân có thể ra mặt có mấy người là kẻ ngốc? Tất nhiên là chạy thật xa rồi. Còn Trầm gia và Phạm gia đã bị cuốn vào trong, có muốn thoát ra cũng không được. Sau khi Hạ Ngự Trạch vào Cố thị, ông không gặp lại Lôi Tín nữa. Hạ Tử Thần đang nghỉ học, mỗi ngày đi làm cùng Cố Hủ cũng không có gặp ông ta. Đây là chuyện không thể tốt hơn với hai cha con cậu, cuộc sống của bọn họ liền khôi phục sự yên bình trước kia. Chỉ là bọn họ không biết Lôi Tín có đến Thịnh Thần tìm Hạ Tử Thần. Cố thị ông ta không dám xông vào, chỉ cần Hạ Ngự Trạch không muốn gặp ông ta, bảo vệ dưới tầng sẽ rất có trách nhiệm đuổi người đi, cho nên ông ta chọn đi đến Thịnh Thần có cảm giác tốt hơn. Chẳng qua Cố Hủ cũng đã sớm chuẩn bị, khi Hạ Tử Thần nghỉ ngơi đã sắp xếp nhân viên bảo vệ thỏa đáng, trong đó còn có bảo vệ chuyên nghiệp tham gia vào, tầng của phòng tài vụ lại đặc biệt tăng thêm bảo vệ. Vì không để nhân viên nghi hoặc, Cố Hủ giải thích là: cuối năm nên xã hội khá rối loạn, tăng mạnh bảo an của công ty cũng là vì muốn mọi người yên tâm công tác. ... Mời các bạn đón đọc Tuyệt Đối Khế Hợp của tác giả Y Đình Mạt Đồng.
Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Tiếu Lang, đầu óc tế bào đơn giản. Năm đầu tiên bước vào trung học, gặp gỡ bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Mân. Vương Mân, tính cách chín chắn lại thâm tàng bất lộ, trường kỳ tiếp xúc khiến cậu phát giác cậu bạn Tiếu Lang này, đôi lúc ngớ ngẩn đôi lúc động kinh, bản tính có chút khờ dại nhưng lại rất đáng yêu. Bắt đầu chỉ là những hành động săn sóc chiếu cố trong vô ý thức, lại dần dần phát triển thành một loại dục vọng muốn giữ lấy cho riêng mình, tình cảm của Vương Mân sẽ biến hóa như thế nào? Khi yêu phá kiển mà ra, thiếu niên nho nhỏ sẽ phải làm thế nào để nắm lấy tay người trong lòng mình. Người ta bảo rằng, quen bạn bất cẩn, có đôi khi sẽ vướng vào cửu tử nhất sinh. Lại bảo, đời này có được một người bạn tốt, chết cũng không hối hận! Nếu nhắc đến trung học, mọi người sẽ nhớ đến điều gì? Thời còn đi học, phần lớn đều mang theo loại cảm giác “thống hận” những đống bài tập chất đống như núi, những tiết học căng thẳng hay những đề bài khó nhằn… Nhưng mà, đến lúc tốt nghiệp rồi, còn lại chỉ là hoài niệm. Quên đi những kỳ thi căng thẳng đầy hồi hộp, quên đi những khóa học nối tiếp khóa học, quên đi những việc xấu hổ cùng với không như ý muốn. Chỉ còn sót lại những cảm xúc mông lung mơ hồ của một thời tình yêu học trò đầy lén lút, những nhiệt tình đầy đơn thuần khờ dại, những giọt mồ hôi nóng cháy ngày hè, những tiếng cười vô tư vô lự. Thuở đến trường vẫn xanh biếc trong miền ký ức, theo thời gian lặng lẽ trôi đi vẫn mãi tươi mát như thuở nào. Bạn có muốn, một lần nữa trở lại tuổi mười lăm không? Để rồi, thể nghiệm lại một chút, cảm giác tim đập đến khó có thể kềm nén… *** Buổi gặp mặt này ước chừng có khoảng năm mươi mấy người tham dự, nhà trường đặt sẵn ba gian phòng lớn ở khách sạn khu trung tâm thương mại Hoa Hải, cả đám học sinh tụ thành từng nhóm làm quen tán gẫu, náo nhiệt vô cùng. Tiếu Lang, Vương Mân cùng với vài nam sinh cùng niên khóa ngồi chung một bàn, mà các nữ sinh thì lại ngồi ở bàn khác. Bàn này chỉ có mỗi Phùng Hoằng Khải cùng với hai người họ là thuộc về lớp bình thường, những người còn lại cơ hồ đều là học sinh lớp ưu tú với thực nghiệm. Một vị đàn chị khoa kinh tế học bước lại chào hỏi bắt chuyện cùng đám nam sinh bên này, cô nàng này vài năm trước chính là thủ khoa của ban tự nhiên, vốn dĩ đích thân đi sang chào hỏi là muốn lôi kéo đám đàn em chú ý tới mình, nhưng nói một lúc mới phát giác có hai tên nam sinh không thèm bận tâm đến mình, châu đầu kề tai thì thầm cùng nhau cái gì đó ở một góc, đến chú ý cũng không thèm chú ý một cái. Lúc nãy cả đám người đều tự giới thiệu lẫn nhau, cũng biết được tên của hai nam sinh nọ, nhưng mà thưc sự không ngờ hai tên nam sinh mà quan hệ lại thân thiết tới mức như vậy, cả hai người đều vô cùng tự nhiên không thèm kiêng nể ai, thoải mái cười đùa thân mật, giống như không ai có thể chen vào giữa bọn họ được. Nữ sinh như cô nàng trước giờ vẫn luôn được kính nể, tâm cao khí ngạo, lúc này lại bị người khác không thèm nhìn tới, cảm thấy có chút phiền muộn, liền dứt khoát chỉ mặt gọi tên hai người “Nè hai đứa bên kia, Vương Mân Tiếu Lang đúng không?” Hai nam sinh sửng sốt, quay đầu lại nhìn. Nữ sinh nói “Tên tôi là Cố Thước Di, sinh viên khoa kinh tế Kinh Đại, là người liên hệ giữa các đồng hương J tỉnh lần này.” Thấy hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Cố Thước Di lại nói tiếp “Vương Mân có di động chứ, đọc để tôi lưu lại cái, có gì cũng thuận lợi liên hệ hơn, Tiếu Lang, cậu sang bàn bên kia tìm một người tên Trịnh Phàm, tên đó xem như đứng đầu trong đám đồng hương chúng ta ở Khoa Đại.” ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Long Nữ Bất Nữ của tác giả Hi Hòa Thanh Linh.