Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Số 10 phố Yên Đại Tà - Kiếm Tẩu Thiên Phong

Ta là soái ca: Sóc bông của tôi có thai!! Tình yêu 123: Chúc mừng ^_^ Ta là soái ca: Phải làm sao đây? Tình yêu 123: Màu gì? Ta là soái ca: Màu xám tro tiêu chuẩn, cả hai con luôn! Tình yêu 123: Cậu mua ở chỗ tôi khi nào? Ta là soái ca: A? Tôi không phải mua của anh! Hàng Hàng nhìn màn hình, mồ hôi to như hạt đậu lăn tròn trên trán... Cái người 'Ta là soái ca' kia vẫn tiếp tục oanh tạc cửa hàng trên taobao. Người này làm sao vậy? Không phải mua của mình, lại muốn tìm mình giải quyết. *** Nói chuyện với cậu ta, hiểu biết về tình hình sóc bông của cậu ta, Hàng Hàng nghĩ thôi thì quản một chút đi. Nếu cậu ta đã tìm được mình cũng xem như duyên phận, hơn nữa, bản thân cũng rất yêu thích sóc bông. Xem vị này cẩu thả, chỉ sợ thật sự không đối phó được với lần mang thai đầu tiên. Đã lỡ bất hạnh vướng vào rồi, Hàng Hàng không biết thì không sao, biết rồi thì rất khó chịu. Hơn nữa, cũng là một vị khách hàng tự động tìm tới cửa, thức ăn cho sóc bông, đồ ăn vặt vân vân, rồi lại đồ dùng linh tinh, đều rất có lợi nhuận. Tôi cũng không tin cậu sau này không mua ở chỗ của tôi. Đối phương hỏi địa chỉ, nghe nói là số 10 phố Yên Đại Tà liền liên tục trầm trồ khen ngợi, cậu ta nói cậu ta ở ngay Quốc Tử Giám, rất gần. Hàng Hàng nhìn tên ngốc đấy đăng xuất, lại ngồi trước máy tính thêm một chút, hôm nay việc làm ăn trên taobao khá quạnh quẽ. Chuông gió treo ở cửa vang lên, Hàng Hàng ngẩng đầu, quả nhiên là Chu tiểu thư và chú chó Bobtail (2) 'Siêu Nhân' của cô... "HI~~ Tôi tới đây." "Hôm nay cũng rất sớm a, mời cô ngồi, có thể làm đẹp ngay lập tức." Hàng Hàng mang cho Chu tiểu thư một ly nước đá, Bobtail ngồi bên cạnh cô, vô cùng hiền lành. "Tôi có thói quen đến đây trước tiên." Chu tiểu thư lấy một cuốn tạp chí mới từ trong túi xách, lại lấy ra chậu thức ăn của 'Siêu Nhân' rồi thả cho nó chút thức ăn vặt. "Xin chào." Chuông gió lại vang, người đẩy cửa là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi. "Xin chào, cô cần gì?" "Tôi muốn xem thức ăn cho chó." "Được, muốn hiệu nào?" "Pedigree (3) bao nhiêu tiền một cân?" "Loại có nhân hay là bình thường?" "Có nhân." "8 đồng." "A! Vẫn còn rất rẻ." "Phải. Lấy bao nhiêu?" "Ưm... Lấy cho tôi bốn cân, nhiều hơn tôi cầm không nổi đâu." "Được, chờ một chút. Có khát không? Trong máy nước uống có nước đá, ly ở bên cạnh." "Tốt quá, tôi vừa mới dọn đến chỗ này, có cửa hàng thú cưng rất tiện lợi." Cô gái cầm lấy ly rót nước, "Hôm nay nóng quá đi." "Phải, mùa hè mà. Cô ở đâu đến vậy?" "Ở Trung Hí." "A, vậy là rất gần." "Đúng vậy, sau này sẽ thường xuyên đến." Hàng Hàng đem ra hai túi bốn cân thức ăn cho chó: "Đây, thức ăn cho chó." "Được, để tôi đưa tiền cho anh." Cô gái nói xong tiến đến trước quầy thu ngân, "Đúng rồi, làm đẹp cho thú cưng bao nhiêu tiền a?" "Loại gì?" "Schnauzer!" (4) "Nếu chỉ tỉa lông thì 40, trọn gói 120." "Cũng không đắt lắm, tắm rửa thì sao?" "50." "Được." "Đây là tiền thối lại, tôi cho cô danh thiếp, có việc cần thì tư vấn." "Cảm ơn!" Lúc cô gái rời đi rất vui vẻ, chẳng những cửa hàng thú cưng gần như vậy, ông chủ lại đẹp trai, giá cả cũng hợp lý! Chắc chắn đến thường xuyên~~ Chu tiểu thư xem xong một bài báo, Hải Hồng từ trong phòng chuẩn bị đi ra. "Chị Chu, lại đến sớm rồi." "Mang 'Siêu Nhân' của chị đi đi." "Vâng. Nào, Siêu Nhân, đi thôi! Cùng chị đi tắm rửa sạch sẽ~" Chu tiểu thư nhìn 'Siêu Nhân' đi vào, tiếp tục cầm lấy tạp chí. Hàng Hàng hoạt động bả vai một chút rồi quay lại trước máy tính. Đây là một ngày trong cuộc sống bình thường của hắn. Đúng vậy, cuộc sống mỗi ngày của Hàng Hàng cơ bản đều là như thế, hắn có một tiệm thú cưng quy mô vừa phải, cung cấp cho những người yêu thú cưng nhiều loại thức ăn và dịch vụ, có hai nhân viên làm thuê, gọi là Lâm Hải Hồng và Thôi Doanh Doanh, là hai cô gái hoạt bát đáng yêu, có giấy chứng nhận bác sĩ thú y, nhiệt tình yêu thương động vật. Tiệm thú cưng của Hàng Hàng nằm ở số 10 phố Yên Đại Tà, là một sân trong độc lập, nhà hai tầng to theo kiểu cũ, phần tầng một và sân đều được xây dựng thành tiệm thú cưng, tầng hai là chỗ ở cá nhân của hắn. Sân nhà này là do cha hắn mua từ rất lâu trước đây, ngoại trừ ngôi nhà này bọn họ còn có một chỗ ở khác tại An Môn, đáng tiếc lại bỏ trống, vì cha mẹ đều làm ngoại giao, thường cư trú tại nước ngoài. Hàng Hàng mỗi ngày 10h rời giường, tiệm thú cưng đúng 10h30 mở cửa, thời gian buôn bán mỗi ngày là từ 10h30 sáng đến 10h30 tối. Hải Hồng và Doanh Doanh mỗi ngày 4h thay ca. Họ ở đây làm việc đã gần hai năm, quan hệ với thú cưng của khách hàng đều phi thường tốt. Hàng Hàng không có yêu thích gì đặc biệt, chỉ là thú cưng và du lịch. Thú cưng yêu nhất chính là sóc bông Ca Ca, giống đực, năm nay đã gần 4 tuổi, quan hệ của bọn họ đặc biệt thân thiết. Theo lý thuyết, trong cuộc sống của Hàng Hàng, cái gì nên có cũng đã có, chỉ duy nhất thiếu một người bạn, con người, yêu cầu cũng là giống đực. ^_^ . "Đúng vậy, từ An Môn đi tới cửa hàng này, cứ đi như vậy." Lương Trạch ngồi ở ghế sau xe taxi, bên cạnh là hai con sóc bông màu xám của cậu, nhị vị hiện nay đã bị cách ly – do yêu cầu giống cái khi mang thai sẽ cự tuyệt giống đực, cho nên tóm lại cũng không thể không cách ly. Lương Trạch nhìn hai cục cưng yêu dấu của cậu, có chút lo lắng, sợ có cái gì sơ suất. Trước khi ra khỏi nhà cậu đã xác định trên người mình có hơn 700, hẳn là đủ dể giải quyết vấn đề. Đương nhiên, lúc phát hiện tiền trong túi chỉ có hơn 700 cậu vẫn rất ảo não, ngày hôm qua lại đi uống lớn, đó là đương nhiên, nếu không túi tiền sao lại trống rỗng. Cả nhóm hồ bằng cẩu hữu đều thích uống rượu với Lương Trạch, cậu uống càng nhiều thì mọi người càng vui vẻ, bởi vì chỉ cần một khi cậu say, chuẩn là câu nói kia: "Ai tranh trả tiền với tôi là tôi cho người đó biết tay". Đối với Lương Trạch mà nói, lúc đó nhất định phải tranh trả tiền cho bằng được, nhưng mỗi khi tỉnh rượu cậu liền oán hận chính mình. Lương Trạch cảm thấy bản thân có thể là mê muội, như một quy định bất thành văn đã nhốt hắn vào tù: nhận tiền nhuận bút là mời mọi người uống rượu, hơn nữa mỗi lần uống đều tiêu hết tất cả tiền trong túi. = = Lương Trạch là một tác giả tự do, chủ yếu dựa vào văn kiếm tiền, thu nhập cố định mỗi tháng là viết bài cho tạp chí P, có chuyên mục của cậu, khoản thu vào này gần 1500 đồng, còn lại chính là viết bản thảo, cũng tương đối ổn định, ngoài ra cậu còn viết tiểu thuyết, năm trước phát hành một tiểu thuyết 'Manh' ở 'Cố sự', vinh quang nhận được một giải thưởng không nhỏ trong giới văn học, hiện nay đang cùng một nhà xuất bản nào đó ký hợp đồng, đang phấn đấu để phát hành bộ tiểu thuyết dài đầu tiên của cậu 'Hoa khai bất bại', đề tài được chọn là nói về ba người phụ nữ ở ba thời kỳ, cuộc đời của họ đã phải chứng kiến sự thịnh suy lên xuống của xã hội và gia tộc. Đúng vậy, Lương Trạch là một người nhìn thế nào cũng không giống tiểu thuyết gia văn học, nhưng lại là tiểu thuyết gia văn học... Tại sao lại nói cậu không giống? Dùng lời nói của bạn bè cậu – đầu óc của Lương Trạch bị giới hạn trong tác phẩm văn học của cậu. Phải, đây là lời nói thật. Cuộc sống của Lương Trạch rất lôi thôi, rất ngớ ngẩn, rất ngốc. Chúng tôi xin trình bày từng cái... Về lôi thôi... Lương Trạch sống một mình trong một căn hộ hai phòng ở Quốc Tử Giám, bởi vì lúc nhỏ cha mẹ bất ngờ qua đời, hơn nữa anh trai duy nhất cưới vợ sinh con, căn nhà chỉ còn lại một mình cậu. Phòng ngủ nhỏ được đổi thành phòng sách, đó là chỗ miễn cưỡng sạch sẽ duy nhất trong căn hộ. Phòng ngủ lớn quanh năm đều là chăn mền lộn xộn, quần áo tùy tiện thay, tiểu thuyết các quốc gia bừa bãi vân vân... Phòng khách lại vô cùng thê thảm, chất đầy các phế phẩm xa xỉ. Thật sự là phế phẩm, ví dụ như, có một cái gương, tên là: Ma gương Socrates, Lương Trạch dùng 7000 đồng (khoảng 25 triệu Đ) để mua nó, kỳ thực món đồ đó cái gì cũng không phải, đồ cổ còn không đúng, là một đại gia họ Phan lừa bán cho cậu; còn ví dụ như, trưng bày bên trên là một cái bình gốm màu đời Đường, nghe nói là từ trong cung thời nhà Thanh truyền ra, Lương Trạch mua 9000 (khoảng 32 triệu Đ), sau đó tìm người giám định: là sản phẩm năm 1999 ở trấn Cảnh Đức (một địa phương ở tỉnh Giang Tây nổi tiếng với nghề làm gốm); lại ví dụ như: gấu Teddy cao bằng nửa người, nghe nói là con gấu Teddy đầu tiên trên thế giới, Lương Trạch mua 5000 (khoảng 18 triệu Đ), theo khảo chứng thì là sản phẩm mô phỏng của Slovakia năm 95... Về ngớ ngẩn... Chuyện ngớ ngẩn của Lương Trạch nhiều lắm, thế nên bạn bè thân thiết đều gọi cậu là tên ngốc. Vài ví dụ. Một, về sóc bông. Lần đầu tiên Lương Trạch nhìn thấy sóc bông là đưa chị dâu đi cửa hàng thú cưng, lúc ấy chị dâu mang em chó Bắc Kinh (5)của cô đi tỉa lông, giữa rất nhiều động vật Lương Trạch đã nhìn thấy sóc bông. Khi đó Lương Trạch không biết rốt cuộc sóc bông là cái gì, cậu chỉ thấy một cục tròn vo béo lùn có hơi giống thỏ đang ngồi xổm quay mông về phía mình. Lương Trạch thò tay vào lồng sắt, không nói hai lời đã bị gặm một ngụm. Lương Trạch kêu to: Đây là cái gì vậy! Chủ tiệm nói: Sóc bông. Lương Trạch hỏi: Tại sao nó lại cắn tôi? Chủ tiệm nói: Bởi vì nó đang ăn. Lương Trạch hỏi: Khi nào thì nó không ăn. Chủ tiệm nói: Lúc nào cũng ăn. Sóc bông lúc này xoay mình một cái, Lương Trạch vừa thấy liền thích ngay. Cuối cùng hai bên thống nhất hai con sóc bông giá 5000 đồng. Chị dâu và chó Bắc Kinh đi ra hận không thể dùng ánh mắt giết chết chủ tiệm. Kỳ thật hai con kia giá trị chỉ khoảng 2000, vậy vẫn còn mắc. Hai, về được giải thưởng. Khi tiểu thuyết 'Manh' của Lương Trạch nhận được giải thưởng, biên tập của tạp chí 'Cố sự' thông báo trước cho cậu, khi đó Lương Trạch còn chưa tỉnh ngủ, tiếp điện thoại biết được tin này, cậu nói: A, được giải thưởng sao? Giỏi quá, tôi đã nói tôi là thiên tài! Một chút khiêm tốn cũng không biết, lão biên tập nắm điện thoại hận không thể bẻ cổ cậu. Ba, về bạn gái. Lương Trạch chỉ có một người thân, đó chính là anh trai cậu, anh trai yêu thương em trai là đương nhiên, nhưng em trai ngớ ngẩn thế thì anh trai phải nói ra: Em trai à, em đừng quen bạn gái, đừng quen nữa! Tại sao? Chậc, nói là việc lớn thì cũng không lớn, cứ cho là việc nhỏ đi... Bạn gái thứ nhất lừa Lương Trạch không ít tiền, bạn gái thứ hai lấy chuyện có thai buộc cậu kết hôn, kết quả phát hiện đứa bé không phải của cậu, người thứ ba, người thứ ba cũng được, chỉ là không phúc hậu cùng người khác bỏ trốn... Về ngốc... Tổng hợp hai điểm bên trên, cậu ngốc là chuyện tự nhiên không cần nhiều lời... Lương Trạch rất tịch mịch, chỉ có lúc viết văn là không tịch mịch, nhưng cuộc sống của cậu chung quy lại không có nhiều thời điểm viết văn. Sự tịch mịch của Lương Trạch chỉ có bọn nó có thể làm giảm – sóc bông. Đây là nguyên nhân cậu đấu đá lung tung cũng quyết tâm chạy đến số 10 phố Yên Đại Tà. Bọn nó không thể có chuyện, bọn nó có chuyện, cuộc sống của Lương Trạch cũng có chuyện theo... Nói về tìm được Hàng Hàng thật sự là ngẫu nhiên, chính là đêm hôm qua đã xảy ra đại chiến, con đực bị cắn đến không lành, Lương Trạch lên baidu, phát hiện có thể con cái mang thai. Chuyện này là đại hỉ sự a, lại có thêm một người bạn mới! Sau đó cậu vội vàng liên hệ tiệm thú cưng đã bán cho cậu, kết quả khi có người nghe máy, sáng sớm đã muốn giết người, cậu phát hiện chỗ đó đã đổi thành một quán ăn. Lương Trạch thật sự luống cuống, cậu làm sao đỡ đẻ cho sóc bông đây? Dưới tình thế cấp bách, cậu nhớ tới taobao, chọn đại một tiệm thú cưng, lại chính là của Hàng Hàng... . Chuông gió lại vang lên, Hàng Hàng quay đầu lại, là một chàng trai cao lớn, tuổi thoạt nhìn cũng xấp xỉ mình, cậu ta ôm một cái lồng to đựng sóc bông, dùng cả người ủi cửa mở ra y như lợn. Không cần phải nói, đây khẳng định chính là vị 'Ta là soái ca'. Hàng Hàng hứng thú đánh giá, dám xưng 'Ta là soái ca' bình thường có hai loại người: vừa mập vừa xấu, hoặc là bệnh tâm thần tự kỷ. Vị này diện mạo rất tốt, ngoại hình không tồi, hiển nhiên thuộc loại phía sau... "'Ta là soái ca'?" Hàng Hàng đứng dậy mỉm cười... Lương Trạch sửng sốt, trong lòng tự nói người này làm sao vậy a, anh đẹp trai, rất đẹp trai, tôi là đàn ông cũng phải thừa nhận anh đẹp trai, nhưng anh cũng không nên bắt tôi khen anh đẹp trai chứ? Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Trạch ngoài miệng cũng không dám nói như vậy, được rồi, đây cũng không muốn đắc tội một người như anh ta làm gì, vì sóc bông của cậu và vì cục cưng sóc bông sắp ra đời... Nhịn! "Đẹp trai, anh rất là đẹp trai!" Lương Trạch thành khẩn gật đầu... "A?" Hàng Hàng suýt nữa thì hỏng mất. Tôi biết tôi rất đẹp trai, cũng biết căn nhà số 10 phố Yên Đại Tà này rất dễ bị người khác hiểu lầm, chính là... Khụ! Hàng Hàng trong lòng đảo ngược, hiểu rồi, cậu ta là hiểu lầm câu hỏi anh hỏi cậu ta có phải 'Ta là soái ca' không. "Anh hết sức đẹp trai, Brad Pitt (6) cũng không đẹp trai bằng anh, thiệt đó. Anh mau xem sóc bông dùm tôi đi, anh đẹp trai!" Lương Trạch đem lồng sắt đặt lên trên quầy thu ngân, thành khẩn khen ngợi Hàng Hàng... "Cậu em," Hàng Hàng thở dài một hơi, "Cậu không cần khen tôi đẹp trai, tôi chỉ là muốn xác định với cậu một chút, cậu có phải là 'Ta là soái ca' trên taobao kia không." "A! À! Ặc! Phải." Chỉ là một cái tên thuận cmn tay đặt ra, không có cách a, nhất định phải đăng ký, lúc đấy cũng không suy nghĩ gì nhiều, càng không nghĩ đến sau này mình lại trở thành sát thủ taobao. Lương Trạch có một cảm xúc cá nhất, đó chính là – yêu quý sinh mệnh, phải rời xa taobao thôi. = = "Chính là tôi! Anh mau xem giúp tôi, đây là mang thai bao lâu rồi?" "Tôi xem thế nào đây?" "Xem mạch." Cái mũi Hàng Hàng cũng muốn lệch sang một bên, từng nghe qua bác sĩ Đông y xem mạch cho phụ nữ, chưa từng nghe qua bác sĩ thú y xem mạch cho sóc bông... "Có cảm giác nó mang thai từ lúc nào?" Hàng Hàng như cũ duy trì nụ cười chuyên nghiệp. "Tối hôm qua." "..." Hàng Hàng hoàn toàn không nói gì. "Cậu thấy chúng nó xx?" "Không có." "Vậy... Làm sao cậu kết luận như thế?" "Này, anh đó, rất không chuyên nghiệp, tôi đã nhìn ra, mà anh còn xem không được?" "Xin lỗi tôi ngu dốt, cậu nhắc nhở một chút đi?" "Anh không thấy hai con tôi mang đến sao! Con đực bị con cái cắn bị thương." Hàng Hàng đương nhiên không muốn nghe cậu ta nói xằng, mở lồng sắt, dùng miếng khoai lang dụ một con đến. "Đó là con đực!" "Để tôi xem lỗ tai nó." Hàng Hàng nâng niu sóc bông trong lòng bàn tay, quan sát một chút vết thương không nghiêm trọng lắm. Sóc bông không quá thân quen với hắn, ăn hết miếng khoai lang thì quay lưng muốn trở lại lồng sắt, trong phút chốc đó, phần bụng quét qua trước mắt, Hàng Hàng xác nhận đó là con cái. "Đây là con cái a." "Không thể nào!" Hàng Hàng thả con đó xuống, lại lấy một con khác ra, xem xét xong – cũng là con cái. "Sóc bông của cậu tuyệt đối sẽ không mang thai." Hàng Hàng vui sướng nhìn Lương Trạch. "Làm sao có chuyện đó, không phải con cái đã cắn con đực sao?" "Hai con này – đều là con cái." "A?" "Là thật." "Không thể nào, người bán cho tôi nói đây là một đôi, một đực một cái!" Hầy! Người này quá thành thật. Hàng Hàng không hề nổi nóng, lật cái bụng sóc bông, chỉ cho Lương Trạch. "Nhìn này?" "Ờ." Lại lấy thêm con khác. "Thấy chưa?" "Ờ." "Cảm thấy có khác nhau không?" "Này... Bọn nó cũng không khác nhau mấy." "Xong!" Thật đúng là không gặp tường thành không quay đầu lại. "Cậu theo tôi lại đây," Hàng Hàng nói xong tiến đến chỗ Ca Ca. "Ca Ca, lại đây!" Lương Trạch nhìn Hàng Hàng tóm lấy một con sóc bông khác, lật cái bụng. "Lần này thì không giống." Phụt... Nước đá Lương Trạch vừa uống đến miệng toàn bộ văng ra. "Này này này..." "Cho nên ngài yên tâm, sẽ không mang thai. Bất quá đề nghị ngài tách ra nuôi, đây nếu là hai con đực, đã cắn nhau chết rồi." "Ặc..." Trao đổi với Hàng Hàng một lúc lâu, Lương Trạch cuối cùng cũng chịu đối mặt với hiện thực. Cậu nói muốn mua lồng sắt mới, Hàng Hàng giới thiệu cho vài loại. Lương Trạch cảm thấy lồng sắt của Hàng Hàng so với cái của mình tốt hơn như thế nào đấy, mọi người nói xem nếu chỉ mua một cái cho một con, con còn lại sẽ... Nghiến răng, mua hai cái! Không thể phân biệt đối xử. Cuối cùng giao dịch thành công – hai cái lồng xa hoa có trang bị bên trong, tặng thêm hai gói khoai lang vụn, hai gói cát tắm, hai gói đồ ăn, 750 đồng. Lương Trạch đem tất cả tiền trong túi đưa cho Hàng Hàng. Hàng Hàng thực thích vị khách hàng này nha, quả là chịu chi mạnh tay! Trước khi Lương Trạch đi, hai người trao đổi số điện thoại, Hàng Hàng nói với Lương Trạch có việc gì cần cứ gọi điện thoại, không tiện đến lấy có thể giao đến nhà. Đúng lúc này, cô giao cơm mang theo hai phần cơm đi vào, trực tiếp đặt ở trên quầy thu ngân. "Đến giờ cơm hả?" Lương Trạch vô hại cười. "Đúng vậy." "Cơm hộp?" "Ừ." Hàng Hàng gật đầu. "Nghe mùi rất thơm..." "Cậu đói bụng?" "A, vâng, ngày hôm qua uống nhiều rượu nên cả đêm đã nôn ra sạch sẽ." "Vậy nếu không... Cậu cũng ăn chút đi? Giờ này có thể kẹt xe..." Hàng Hàng thấy Lương Trạch đức hạnh như vậy, cảm thấy nếu hắn không nói như này thì hắn rất không tốt, vị kia rõ ràng nước miếng đều muốn dũng mãnh phun trào. = = "Được! Anh thât tốt!" "..." Đấy! Quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa, thật là một con người... không... khách... khí. ... Mời các bạn đón đọc Số 10 phố Yên Đại Tà của tác giả Kiếm Tẩu Thiên Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Địa Chủ
Thể loại: Xuyên không, cổ trang, ấm áp, tranh đấu, sảng văn 1×1, HE Edit: Bạch Truật (Bachlongcac: C1-C93), Holy (C94 – C140), Himeko (C141 - hết) Trích đoạn ngắn: “ Không hay không hay rồi đại thiếu gia, tiểu thư đã bỏ trốn chỉ để lại dư thư" “ Hình như trong nhà vẫn còn nữ nhi của Tam nương và Nhị nương còn chưa lập gia đình” “ Không được a đại thiếu gia, lúc trước người nọ cùng lão thái gia ước định đối tượng tương thân chỉ có thể là Đại phu nhân sinh, Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư không được.” An Tử Nhiên ánh mắt nhất thời chuyển qua trên người đệ đệ mới được bốn tháng, một lúc lâu mới nói:” Nam có thể chứ?” Quản gia:”…” An Tử Nhiên không nghĩ tới chính mình một câu thành tiên tri, nam đích thực là có thể, chẳng qua cùng hắn nghĩ có điểm không giống. ***   Nguồn: Review đam mỹ Tên truyện: Đại địa chủ Tác giả: Doãn Gia Thể loại: Xuyên qua, cổ đại, trạch đấu, thương nghiệp, quốc phòng, sảng văn, cường công cường thụ. Độ dài: 2275 trang word Nội dung: Thụ là bộ đội đặc chủng, hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, sau đó vinh quang xuyên qua. An thiếu gia là người thừa kế của một gia đình phú thương có tiếng trong vùng, nghe nói rất được cha mẹ yêu thương. Thế nhưng thụ xuyên qua, chưa được hưởng phúc một ngày, lại đối mặt với tình cảnh hết sức bi thảm: cha mẹ trên đường về quê thăm ông bà ngoại bị kiếp phỉ sát hại; bản thân nguyên chủ không biết trúng kế của ai, ốm nặng không qua khỏi; trong nhà còn một thân muội ích kỷ, một thân đệ mới vài tháng tuổi và hai di nương, hai thứ muội lòng đầy quỷ kế; bên ngoài thì phải đối mặt gia đình bác ruột đang hăm he chiếm đoạt gia sản. Trước tình cảnh nguy cơ bốn phía, thụ đành chống thân thể béo ú của An Tử Nhiên đi gánh vác An gia. Nghe nói trưởng bối nhà mình từng sắp đặt một hôn sự rất tốt cho muội muội, An thiếu gia bèn mang gia nhân lên kinh thành tìm đến Phó vương phủ bàn chuyện hôn nhân. Chỉ cần có thể gả muội muội cho Phó vương gia quyền khuynh triều dã, An thiếu gia có thể yên tâm vào chỗ dựa vững chắc, buông tay đối phó thù trong giặc ngoài, phát triển An gia. Cứ tưởng rằng khó khăn lớn nhất là vương phủ không coi trọng An gia thấp cổ bé hỏng, không ngờ Phó gia cực kỳ giữ chữ tín, hôn sự dễ dàng thông qua. Bát tự đã thông, sính lễ đã nhận, An tiểu muội lại không nói một tiếng, lẳng lặng biến mất. An gia tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy người, thứ nữ lại không thể gả vào vương phủ, cho nên An thiếu gia đành hy sinh thân mình... Văn phòng khá tốt, dù truyện rất dài nhưng vẫn giữ được sự lôi cuốn. Truyện có khá nhiều nhân vật, nhiều chi tiết, nhưng được sắp đặt khá tốt, hợp lý. Trạch đấu chỉ là phần đầu, về sau đa số là thương nghiệp, quốc phòng, một chút cung đấu. Điểm tốt là công thụ tính cách đều rất mạnh mẽ, thú vị, nhiều nhân vật phụ có cá tính và câu chuyện riêng hay ho. Tuy nhiên nhược điểm cũng khá rõ là cốt truyện quá dàn trải, tác giả khá tham khi ôm đồm quá nhiều. Mặc dù được xử lý ổn, không quá rối rắm, nhưng nhiều quá nên đọc cũng hơi mệt. Bên cạnh đó thì thụ quá toàn năng, từ kinh doanh, chính trị, vũ khí, chế tạo máy móc... cái gì cũng biết, cá nhân mình thấy điêu quá :)))), còn may là ẻm thuộc dạng ham tiền tư lợi, chứ mà hốt luôn thuộc tính thánh mẫu thì thua. Công cũng rất mạnh mẽ, rất phúc hắc, hơi vô lại, đáng tiếc đây là truyện chủ thụ nên đất diễn của thụ vẫn nhiều hơn. Tình cảm công thụ cũng không nhiều (so với độ dài của truyện). Hợp với những bạn thích chủng điền (dạng xây dựng sự nghiệp), thích âm mưu quỷ kế xen lẫn chút phiêu lưu mạo hiểm. 2. Nguồn: Phù Anh Các An Tử Nhiên là bộ đội đặc chủng, trong một lần làm nhiệm vụ thì gặp bom, xuyên đến nước Đại Á. Vì gia tộc không rơi vào tay kẻ khác mà mang theo muội muội đến kinh thành tìm đến Phó vương phủ yêu cầu thực hiện việc hôn ước hai nhà đã định từ chục năm trước. Lúc đầu thì cô em gái gật đầu đồng ý, ai dè giữa chừng nghe tin đồn anh công là người xấu xí nên đào hôn. Anh công lại coi trọng An Tử Nhiên, nên thuận thế ép em gả cho anh. Lúc đầu anh hứa hẹn không hợp thì sẽ để em đi, ai dè ăn xong em rồi thì trở mặt nói không biết có chuyện đó, quyết giữ em bên mình. Anh công là một Vương gia, có tài, có ngoại hình, tính cách bá đạo, nói chung là một hình ảnh công toàn mỹ. Em thụ theo mô típ bình thường của truyện xuyên không, quay về quá khứ nhờ kiến thức ở tương lai gây dựng sự nghiệp, chế tạo bom, súng, áo giáp giúp anh công đề sách lược phòng địch trong địch ngoài vân vân. Theo mình thì tác giả xây dựng hình ảnh nhân vật thụ này quá toàn tài. Em thụ là một bộ đội đặc chủng thì đánh nhau giỏi, chế tạo được bom áo giáp thì không nói gì, nhưng mà kinh thương cũng giỏi, chính trị cũng giỏi thì thật sự không có khuyết điểm nào để chê cả. Mình không thích thụ kiểu này lắm (⊙︿⊙)   3. Nguồn: Thanh Thạch Tác giả: Doãn Gia Tuỳ người thì tên tác giả có thể thành Duẫn Gia. Hồi trước đọc Sủng thê chi đạo của tác giả này thích lắm, giờ đọc được truyện này là kết luôn. Có vẻ tác giả chuyên văn ấm áp sủng nịch. :3 Đầu tiên phải nói là truyện rất dài! Cái Thứ tử quy lai đã thấy dài lắm rồi mà cái này dài hơn nhiều!! Chuyện này nói là trạch đấu thì không đúng lắm vì chả có mấy, mình thấy chủ yếu là thương nghiệp với quốc phòng. Kiếp trước của thụ không được tả ở đầu mà dần dần hé lộ xuyên suốt câu chuyện, thậm chí đến gần cuối mới biết thụ làm nghề gì mà siêu vậy, cái gì cũng biết :v Thụ xuyên qua làm con trai trưởng nhà họ An, là một công tử bột, vừa béo vừa ngang ngạnh, không quá xấu xa nhưng cũng xưng bá một vùng. Thụ xuyên qua lúc cha mẹ thân thể này vừa mất, người này cũng bị ám hại mà tèo. Thụ khi nhìn thấy thân thể này quá béo thì quyết chí giảm cân, trở thành phiêu phiêu công tử. Trong nhà ngoài mẹ thụ là chính thê thì còn 3 thiếp thất. Cha thụ mất rồi, phu tử tòng tử nên thụ trở thành chủ gia đình. Thế nên là trạch đấu chả có mấy, quyền hành nằm hết trong tay rồi, 3 mụ kia có muốn làm gì cũng chịu. Chẳng qua thụ muốn điều tra người hại thân thể này mà không tìm thấy dấu vết. Trong nhà thì không sao nhưng bác thụ cũng nhăm nhe tài sản. Đấu qua đấu lại, tất nhiên là lão kia thua nhưng lại cấu kết đến tận quan trên, thời này thương hộ nằm bét, còn bị khinh thường hơn cả nông dân nên thụ đành phải dựa vào hôn ước từ nhỏ, mang theo em gái ruột lên kinh nhờ trợ giúp, người ấy chính là công :D. Lúc đầu nghe nói công là tướng quân uy phong thì cô em gái rất đồng ý, thụ cũng coi trọng tự nguyện nên hỏi lên hỏi xuống mới dám đến cửa nhà người ta xin kết làm thông gia. Ai dè cô em gái đi dạo ngoài phố nghe đồn đại rằng công lãnh huyết vô tình, lại còn rất xấu (vì công ít lộ mặt ra ngoài nên chả ai biết sự thật, đồn tứ lung tung), về nhà sợ quá lại không dám nói với thụ. Rốt cuộc trước ngày thành thân thì đào hôn. Thụ không biết thế nào đến hỏi công, công lúc này có hứng thú với thụ vì lần đầu tiên hai người gặp nhau, công đang xử lý tội nhân, máu be bét mà thụ nhìn thấy lại không thất sắc, thành ra công quyết định cưới thụ. Thụ vì gia đình cắn răng gả qua. Phải cái công rất vô lại, ban đầu hứa là sau một thời gian sẽ thả, thụ cũng nghĩ thế. Nhưng rồi công dần động tâm, nơi chốn ôn nhu, thụ siêu lòng rồi nhưng vẫn băn khoăn, công bảo đấy là nói dối đấy, còn lâu mới thả thụ. Thế là hai người tiến tới. Nói chung là tình cảm trong truyện diễn tiến khá nhanh và cũng chiếm thứ yếu, làm nền cho sự nghiệp của hai người. Thụ phát triển sự nghiệp từ sòng bài, quán ăn, rồi sau này mở cả khu công nghiệp chế tạo vũ khí, trợ giúp cho công rất nhiều. Sau này mấy nước đánh nhau, có vua 1 nước hùng mạnh biết được thụ giỏi, muốn cướp thụ từ tay công, bày mưu bắt cóc thụ. Nhưng thụ rất cường, tự cứu, chờ công đến đón. Đây là lần duy nhất thất thủ của hai người bởi tác giả miêu tả hai người quá cường, dường như luôn đứng trên đỉnh thiên hạ vậy, bá vương cường giả. Túm lại thì sự nghiệp để các bạn tự đọc tự cảm nhận, tình yêu làm gia vị ngọt ngọt ngào ngào. Công nhận là bái phục tác giả về khoản kiến thức liên quan đến bài bạc và vũ khí! Mời các bạn đón đọc Đại Địa Chủ của tác giả Doãn Gia.
Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Biên tập: Tiểu Vô Lại   Thể loại: đam mỹ, cường cường, tiên hiệp tu chân, song trọng sinh, ngụy huynh đệ, hệ thống, xuyên thư   Tình trạng raw: hoàn 108 chương Ở tu chân giới Thẩm Trì là một ma tôn có thể nói là ai gặp cũng phải sợ, nhưng cuối cùng lại bại trong tay đối thủ một mất một còn, đáng ra nên hồn phi phách tán nhưng khi mở mắt ra lại thấy mình trong diện mạo còn bé. Lập tức có một thứ tự xưng là hệ thống nhân vật phản diện nói cho hắn biết, hắn là nhân vật phản diện trong một cuốn sách, mà kẻ thù không đội trời chung với hắn chính là nhân vật nam chính. Lần thứ hai bước vào tu chân giới, Thẩm Trì phát hiện, không chỉ riêng nam chính, dường như tất cả mọi người đều điên rồi. Thẩm Trì: Vì sao đãi ngộ kiếp trước và kiếp này lại khác nhau? Hệ thống: Có thể vì kiếp trước khuôn mặt của ngươi bị hủy. Chú ý: 1. Chủ thụ, song trọng sinh, ngụy huynh đệ 2. Trong nóng ngoài lạnh hắc hóa si hán nam chính x không hiểu sao biến thành nhân vật phản diện vạn người mê thụ, sue sue sue! 3. Truyện này cũng có tên 《Nhìn vào diện mạo của tu chân giới 》 4. Tui nói đây là chính kịch mấy người tin không? Nội dung tag: Cường cường tiên hiệp tu chân Tag tìm kiếm: Nhân vật chính: Thẩm Trì | Vai phụ: Thẩm Vô Hoặc | Cái khác: Hệ thống, nhân vật phản diện, nhân vật chính, tu tiên, cường cường, xuyên thư. [Review tác phẩm] Thân làm Ma tôn, Thẩm Trì ở tu chân giới có thể nói người gặp người sợ, cuối cùng bại trong tay đối thủ một mất một còn, vốn nên hồn phi phách tán, mở mắt ra lại trở về lúc còn bé. Lập tức có một thứ tự xưng là hệ thống nhân vật phản diện nói cho hắn biết, hắn là nhân vật phản diện trong một cuốn sách, mà kẻ thù không đội trời chung của hắn chính là nhân vật nam chính. Lần thứ hai bước vào tu chân giới, Thẩm Trì phát hiện, không chỉ riêng nam chính, dường như tất cả mọi người đều điên rồi. Thẩm Trì: Vì sao đãi ngộ kiếp trước và kiếp này lại khác nhau? Hệ thống: Có thể vì kiếp trước khuôn mặt của ngươi bị hủy. Đây là một thế giới coi trọng nhan sắc. Truyện này là song trọng sinh thăng cấp lưu sảng văn, bắt đầu viết từ Ma Tôn trọng sinh, nam chính có nhan sắc nghịch thiên nhưng vẫn luôn khăng khăng chỉ coi trọng thực lực, thường xuyên tự làm mất mặt mà không biết, khiến người ta cười lăn lộn. Tác phẩm hành văn lưu loát, nội dung diễn biến thoải mái, có sức hấp dẫn, đáng để đọc. *** Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, Tiên hiệp tu chân, Song trọng sinh, Ngụy huynh đệ, Hệ thống, Xuyên thư, Trong nóng ngoài lạnh hắc hóa si hán nam chính cường công x Không hiểu sao biến thành nhân vật phản diện vạn nhân mê cường thụ, 1x1 - HE Trạng thái: Đã Hoàn - 108 chương Couple chính: Thẩm Vô Hoặc X Thẩm Trì Văn án: Ở tu chân giới Thẩm Trì là một ma tôn có thể nói là ai gặp cũng phải sợ, nhưng cuối cùng lại bại trong tay đối thủ một mất một còn, đáng ra nên hồn phi phách tán nhưng khi mở mắt ra lại thấy mình trong diện mạo còn bé. Lập tức có một thứ tự xưng là hệ thống nhân vật phản diện nói cho hắn biết, hắn là nhân vật phản diện trong một cuốn sách, mà kẻ thù không đội trời chung với hắn chính là nhân vật nam chính. Lần thứ hai bước vào tu chân giới, Thẩm Trì phát hiện, không chỉ riêng nam chính, dường như tất cả mọi người đều điên rồi. Thẩm Trì: Vì sao đãi ngộ kiếp trước và kiếp này lại khác nhau? Hệ thống: Có thể vì kiếp trước khuôn mặt của ngươi bị hủy. Chú ý: 1. Chủ thụ, song trọng sinh, ngụy huynh đệ 2. Trong nóng ngoài lạnh hắc hóa si hán nam chính x không hiểu sao biến thành nhân vật phản diện vạn người mê thụ, sue sue sue! 3. Truyện này cũng có tên 《Nhìn vào diện mạo của tu chân giới 》 4. Tui nói đây là chính kịch mấy người tin không? Nội dung tag: Cường cường tiên hiệp tu chân Tag tìm kiếm: Nhân vật chính: Thẩm Trì | Vai phụ: Thẩm Vô Hoặc | Cái khác: Hệ thống, nhân vật phản diện, nhân vật chính, tu tiên, cường cường, xuyên thư. [Review tác phẩm] Thân làm Ma tôn, Thẩm Trì ở tu chân giới có thể nói người gặp người sợ, cuối cùng bại trong tay đối thủ một mất một còn, vốn nên hồn phi phách tán, mở mắt ra lại trở về lúc còn bé. Lập tức có một thứ tự xưng là hệ thống nhân vật phản diện nói cho hắn biết, hắn là nhân vật phản diện trong một cuốn sách, mà kẻ thù không đội trời chung của hắn chính là nhân vật nam chính. Lần thứ hai bước vào tu chân giới, Thẩm Trì phát hiện, không chỉ riêng nam chính, dường như tất cả mọi người đều điên rồi. Thẩm Trì: Vì sao đãi ngộ kiếp trước và kiếp này lại khác nhau? Hệ thống: Có thể vì kiếp trước khuôn mặt của ngươi bị hủy. Đây là một thế giới coi trọng nhan sắc. Truyện này là song trọng sinh thăng cấp lưu sảng văn, bắt đầu viết từ Ma Tôn trọng sinh, nam chính có nhan sắc nghịch thiên nhưng vẫn luôn khăng khăng chỉ coi trọng thực lực, thường xuyên tự làm mất mặt mà không biết, khiến người ta cười lăn lộn. Tác phẩm hành văn lưu loát, nội dung diễn biến thoải mái, có sức hấp dẫn, đáng để đọc. Lảm nhảm: Thích bạn thụ trong bộ này cực kỳ, đúng gout thụ tui thích luôn ấy ????. Kiếp trước, Thẩm Trì với Thẩm Vô Hoặc là huynh đệ, nhưng đãi ngộ khác biệt, hắn từ nhỏ bị ức hiếp, bị huynh lớn hủy dung. Theo như trong truyện miêu tả thì nhan sắc của Thẩm Trì thì phải nói là cmn đẹp cực luôn mà bị hủy dung ????, Thẩm Trì vì linh căn phế tài nên không tu tiên được nên cuối cùng hắn nhập ma tu trở thành Ma tôn. Thẩm Vô Hoặc là thiên tài, tu vi cực kỳ cao. Một bên là Ma tôn tội ác tày trời, một bên là Tiên quân đệ nhất thiên tông, hai người chống chọi gay gắt suốt bao nhiêu năm, cuối cùng ma tôn Thẩm Trì thua trong tay Thẩm Vô Hoặc, cuối cùng tự bạo mà chết. Sau đó Thẩm Trì trọng sinh, sống lại lúc còn bé 6-7 tuổi gì đấy, có một hệ thống nhân vật phản diện muốn trợ giúp hắn, cơ mà hắn là ai chứ, là Ma tôn một thời thế nên hắn rất không tin tưởng vào cái hệ thống, luôn cảnh giác nó. Thẩm Trì sống lại, trong thân thể nhỏ bé đó là một Ma tôn tà ác, lần này hắn sẽ không để im mặc người khác ăn hiếp mình, hắn trả thù huynh lớn đã từng hủy dung hắn, thê thảm lắm luôn cả khuôn mặt người kia đều bị thẩm trì hủy hết, máu me bê bết, sau đó cả gia tộc nhà Thẩm Trì bị diệt môn. Thẩm Trì lưu lạc, hệ thống giúp Thẩm Trì tẩy tủy để hắn có thể tu tiên, trên đường đi hắn gặp lại huynh trưởng –Thẩm Vô Hoặc, thật ra cả Thẩm Trì và Thẩm Vô Hoặc đều không phải con ruột của Thẩm gia, thế nên cũng không có quan hệ huyết thống gì. Thẩm Trì thì còn hận Thẩm Vô Hoặc mối thù kiếp trước y đã đánh hắn thảm hại và phá hủy di vật cuối cùng mà mẹ để lại cho hắn, nhưng Thẩm Trì cũng phải công nhận là Thẩm Vô Hoặc rất mạnh. Sau khi gặp lại Thẩm Vô Hoặc hứa là sẽ chăm sóc Thẩm Trì, thế nhưng Thẩm Trì làm sao lại chịu yên ổn, hắn giăng trận pháp trốn khỏi Thẩm Vô Hoặc, còn hạ chú xui xẻo lên người y nữa. Thẩm Trì lên đường đi tham gia tuyển đồ đệ ở núi gì đó, nhưng do hắn là phế linh căn nên phải làm đệ tử ngoại môn, nhưng hắn được sư phụ của thẩm vô hoặc ở kiếp trước chọn làm đồ đệ. Sau đó Thẩm Vô Hoặc cũng nhập môn bái sư cùng với Thẩm Trì, âm thầm giúp đỡ lén lút nhìn hắn. Thẩm Vô Hoặc giống Thẩm Trì, y cũng trọng sinh, y có kí ức của 2 kiếp trước, tình yêu của y đối với Thẩm Trì vô cùng điên cuồng, khắc sâu đến tận xương tủy. Thẩm Trì không biết Thẩm Vô Hoặc ôm tình cảm như vậy với hắn, mãi tới sau này khi chân tướng mọi việc được hé lộ thì Thẩm Trì mới nhận ra. Mọi chuyện ở kiếp trước và kiếp trước nữa, tại sao Thẩm Trì có hệ thống rồi tại sao Thẩm Vô Hoặc hại thảm Thẩm Trì, y yêu hắn từ bao giờ đều được hé lộ... Bật mí nhe, Thẩm Vô Hoặc bị khống chế nên mới gϊếŧ chết Thẩm Trì, sau khi lấy lại thần trí Thẩm Vô Hoặc đã phát điên rồi tự hủy hoại mình, hệ thống là thứ không tốt đẹp, qua 2 kiếp trước tình yêu của y dành cho thẩm trì đã biến thành điên cuồng khắc sâu vào máu thịt, không thể từ bỏ cũng không nỡ từ bỏ hắn. Thẩm Vô Hoặc thì đẹp khỏi bàn rồi, mạnh thì vô cùng mạnh, tính cách lạnh lùng mặt than ít nói, chỉ có ánh mắt nhìn Thẩm Trì là đong đầy tình cảm, nhưng y rất giỏi che giấu nên cho dù Thẩm Trì nhạy bén cỡ nào cũng không nhận ra được tình cảm của y, Thẩm Vô Hoặc vì Thẩm Trì mà có thể làm tất cả kể cả tự hủy hoại mình. Thẩm Trì đẹp vô cùng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của tu chân giới, đi tới đâu cũng khiến người ta phải suýt xoa bởi vì quá đẹp, mạnh vô cùng cũng không thua kém gì Thẩm Vô Hoặc, tính cách khá lãnh tĩnh, trầm, theo tui nghĩ là khá phúc hắc nha, cực kỳ thông minh luôn đừng hòng tính kế được hắn... Nói chung là hay vô cùng nên đọc nha.   Mời các bạn đón đọc Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới của tác giả Tử Dạ Nguyệt.
Thị Vệ Sinh Bánh Bao
Editor: Yin Thể loại: ảnh vệ, sinh tử, ngọt ngào, chủ công Phù Phong Phái vốn là nữ nhi nhưng bị nam nhân phụ tình sinh ra hận cũng quyết tâm luyện  sinh tử dược mà đan dược này người khác uống vào giúp họ mang thai sinh con. Cô cầm theo lọ thuốc đi khoe với khắp mọi người về thành tựu của mình. Khắp nơi mọi người xôn xao.  bàn tán: “Có thật không? Trước đây từng có chưa?”Không biết nữ nhân vật nền nghĩ tới thứ gì, mặt đột nhiên trầm xuống, chỉ về một góc, mọi người nhìn theo. Thập Thất ngẩng đầu không hiểu: “Nhưng mà ta là nam?” Mọi người, nín lặng… Nói tóm lại, đây là một câu chuyện vui vẻ hạnh phúc về một vị bảo chủ dẫn theo ảnh vệ đang mang thai bánh bao đi lại trên giang hồ, vừa chăm bánh bao, vừa nhân tiện khanh khanh ta ta… *** Truyện này rất vui nè đây là một câu truyện mà mình hoàn toàn tích từ đầu tới cuối lun mình ko có điểm nào để chê truyện này cả . Anh công trong này thì tất nhiên là chủ tử và ảnh là  1 trong những anh công mình thích nhất: anh ấy bá đạo thật nhưng cũng thật là đáng iu a…Cái gì cũng nghĩ cho vợ trước cả . Tức  cười nhất cái khúc anh giật quả lê trong miệng Kha thiếu cho vợ anh ăn Kha thiếu xém tí nữa là ăn dược rồi. Còn vợ anh đáng iu ko thể tả lun. Tức cười lúc em mang bầu mà trong lòng bực tức mún đánh người mà ko dám đánh ghê! Hai người này được 1 ưu điểm mà mình thích nhất là: Anh thì luôn cao ngạo nhưng chỉ duy đối với em là yêu chiều sủng nịch mà thôi! Còn em là ảnh vệ ngoại trừ dối với các anh em  ảnh vệ ra và anh là đặc biệt thì còn lại mặt em nó lạnh như tiền ah….. Còn cái phiên ngoại cũng thích wá lun thích hết mấy phiên ngoại lun ” dễ xương ” mún chết ah! Thích anh Ân Giới và anh Thất ah! Nhưng mà đứt ruột lúc anh Giới hy sinh tấm thân làm công mang bầu mà em Thất lại chưa tha thứ cho ảnh. Tội ghê! Anh mang bầu mà hổng ai chăm sóc rồi lấy em bé ra bằng cách mổ nữa chứ! Nhưng mà cuối cùng anh ấy vẫn có thể chiếm lại tiện nghi của em Thất rồi nên cũng được! Còn vui nhất là phiên ngoại về mấy đứa con của các anh! ( ước gì có truyện về mấy đứa con của các anh) Nói chung là rất hay khuyến cáo nên đọc ah….!!!! *** Trước đây, chắc lâu lắm rồi, mình cứ nghĩ sinh tử văn là sống chết văn, ngu không tả được. =))) Sau này, chắc cũng lâu rồi, mới biết sinh tử nghĩa là sinh con, mình được khai sáng từ đây. =))) Ok, vào vấn đề chính luôn nào. Mình có tham gia một vài nhóm yêu thích đam mỹ trên FB, các bạn đề cử bộ này rất nhiều, thế nên mình chỉ nghe tên thôi chứ không đọc. Cho đến một ngày, mình vào wordpress của bạn dịch bộ Ảnh đế như thồn đường mình đã review ấy, thấy bộ này nên mình quất ngay trong đêm. Và huhu, lại chết ngập trong đống mật. Truyện ngược không? Không ngược đâu ai sợ ngược cứ yên tâm mà nhảy hố đi, nông lắm, chưa đến trăm chương đâu. =))) Truyện thuộc thể loại sinh tử văn, tên truyện cũng nói luôn nội dung rồi. Anh công là bảo chủ võ công cao cường, thụ là ảnh vệ thứ 17, một đêm chẳng ai nhớ rõ anh làm bạn thụ có thai, xong rồi dưỡng thai, xong rồi sinh con, xong rồi thành hôn ở bên nhau tới già. Nói ngắn gọn câu chuyện là quá trình anh công từ hứng thú biến thành yêu sâu đậm, còn bạn thụ ngốc nghếch đáng yêu từ ảnh vệ trở thành bảo chủ phu nhân. Truyện còn có hai cặp phụ nữa, cũng đáng yêu, có ngược thân ngược tâm nhưng yên tâm là cuối cùng HE cả. =))) Thị vệ sinh bánh bao lấy bối cảnh giang hồ làm mình nhớ đến Giang hồ hệ liệt của Tô Du Bính, nói thật thì mình thích truyện của Tô Du Bính hơn. Hỏi mình truyện này có hay không? Có. Mình có thích không? Bình thường. Đối với mình đọc giải trí ổn vì truyện rất ngọt ngào, còn để phát cuồng và nhớ thật lâu thì không, mọi người cứ đọc đi biết đâu lại nghĩ khác mình. =)))   Mời các bạn đón đọc Thị Vệ Sinh Bánh Bao của tác giả Côi Tự.
Nhặt Được Đại Thúc
Trên thế giới này, ngoài tiền, cám dỗ, tâm cơ và a dua nịnh bợ thì còn lại những gì? Hắn đã chịu đựng quá đủ rồi. Hắn muốn đào thoát khỏi cái nhà ngục kia. Nhưng khi thoát rồi hắn lại thấy trước mắt là một mảnh tối mịt. Một chiếc ô đưa ra, một cánh tay vươn tới, cản đi không ít mưa, cũng đồng thời giảm bớt sự rát buốt của những hạt mưa táp vào da thịt… Nam tử mê man nhìn lên, lại bị nước mưa khiến cho không cách nào nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhận ra… đó là một người thiếu niên! *** Trên thế giới này, ngoại trừ tiền, cám dỗ, tâm cơ, a dua nịnh bợ, còn lại cái gì chứ? Nam tử hồn phi phách lạc bước trên đường lớn, trong lòng, trong đầu, tất cả đều là nghi vấn này. Hắn không hiểu… Không hiểu thế giới này, còn có cái gì là ngay thẳng. Nữ nhân vì tiền, có thể không tiếc hy sinh thân thể tiếp cận hắn. Những người trong hội đồng quản trị vì hoàn thành công việc, bắt buộc hắn phải tiếp nhận một nữ nhân hắn không hề yêu thương. Mỗi chủ quản các bộ phận, vì quyền thế mà nịnh nọt hắn, tâng bốc hắn. Sau ngày phụ thân qua đời, mẫu thân cũng nhẫn tâm bỏ mặc, hắn đã một mình sống trong cái thế giới đầy rẫy những kẻ xảo trá. Từ nhỏ, hắn đã phải tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, muốn hắn không được tùy ý lộ ra bên ngoài cảm xúc bản thân. Nhưng bọn họ không biết, hắn muốn khóc thì sẽ mặc sức mà khóc, muốn cười thì sẽ bật cười thành tiếng, hắn không muốn kiềm chế. Nền giáo dục tinh anh ấy còn muốn hắn ở trên thương trường học cách khinh mạn người khác, dùng khí thế vương giả sẵn có của công ty gia đình mà hô phong hoán vũ. Nhưng bọn họ không biết, hắn chỉ thầm mong ước có được một cuộc sống thanh bạch mà thôi. Tất cả những thứ ấy từ xưa đã khiến cho người ta ao ước được như hắn, ngưỡng mộ hắn, đem hắn sùng bái như một vị thần, dùng mọi khả năng tiếp cận hắn. Nhưng không có ai hiểu rõ khát vọng từ sâu trong đáy lòng hắn cả. Bọn họ chỉ muốn biến hắn thành cỗ máy kiếm tiền, mỗi ngày đều thôi miên hắn rằng phải khiến công ty phát dương quang đại, không ngừng nhấn mạnh đây là thiên hạ do phụ thân hắn vất vả chiếm được, tuyệt đối không thể mất vào tay hắn. Kỳ thực… Hắn chính là vẫn luôn hâm mộ những người khác… Hắn chịu đủ rồi! Chịu đủ mỗi ngày nhìn thấy bọn người đó, luôn chủ động treo trên môi nụ cười giả dối. Chịu đủ mỗi ngày cướp đoạt sinh mạng kẻ khác, nhẫn tâm thôn tính công ty do người ta một tay vất vả tạo dựng nên. Hắn đã phải chịu đựng mọi thứ quá đủ rồi! Cho nên, lúc này đây hắn không cần để ý cái gì gọi là phát triển công ty nữa. Hắn phải thoát khỏi nơi ngục tù áp bức khiến cho hắn cơ hồ không thở nổi. Nhưng mà… Rời đi thế giới ấy, hắn mới nhận ra trước mắt là khoảng không mờ mịt. “Uy, ngươi muốn chết sao?” Một chiếc ô đưa tới, một cánh tay vươn ra, vì nam tử mà ngăn cản không ít mưa, cũng giảm bớt sự rát buốt do nước mưa táp sâu vào da thịt. Nam tử mê man nhìn lên, lại bị nước mưa làm cho không cách nào nhìn rõ, chỉ lờ mờ nhận ra đó là một thiếu niên. “Ngươi dầm mưa như vậy sẽ bị ung thư phổi đó.” Thiếu niên ngồi xổm xuống, một gương mặt thanh tú hiện ra như muốn hù dọa nam tử. Nhìn gương mặt trước mắt, trong nội tâm nam tử tràn đầy dấu chấm hỏi. “Lạnh quá nên không nói được ư?” Trong cơn mưa tầm tã, giọng nói thiếu niên có vẻ thật mờ ảo, nhưng vẫn là truyền vào tai nam tử không sót chữ nào. “Nói cái gì?” Nam tử thật thà hỏi, hắn nên nói cái gì đây? Vừa mở miệng, chỉ thấy vẻ mặt thiếu niên đầy ngạc nhiên. “Hóa ra ngươi không phải kẻ câm điếc.” Thiếu niên khoa trương kêu to lên, sau đó mới kề sát vào mặt hắn một chút. “Ngươi trông rất tuấn tú a!” Không có chút nào là đang làm bộ khen ngợi, lời nói của thiếu niên khiến cho nam tử đột nhiên bật cười thành tiếng. “Cười gì hả? Lời ta nói hình như không có chỗ nào mắc cười hết.” Bộ dáng thiếu niên cứ như người bị bệnh thần kinh, không có chút nào tâm cơ, không có chút nào che dấu, không có chút nào làm ra vẻ, không có chút nào mục đích. Hết thảy sự đơn thuần của thiếu niên đã hoàn toàn chiếm được hảo cảm của nam tử. “Ta cũng không biết.” Nam tử lắc đầu, thành thật trả lời. Nhìn thiếu niên, không hiểu vì sao hắn muốn mỉm cười. Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ. “Đúng là quái nhân mà.” Lần này, đổi thành thiếu niên vừa cười vừa mắng. Thiếu niên khi cười rộ lên rất đáng yêu, gương mặt ửng hồng kèm theo hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên má, ngũ quan thanh tú. Khi cau mày, từng sợi tóc đen nhánh sẽ rủ xuống hai bên, khả ái vô cùng… Cứ như thế, trong một khoảnh khắc, nam tử đã nghĩ đến thiên sứ. Khi thiếu niên đứng lên theo hắn, hắn lúc này mới phát hiện ra rằng thân người cả hai cách nhau khá nhiều. Đầu của thiếu niên chỉ đến bờ vai hắn mà thôi. Nam tử xoay người, giống như muốn bỏ đi. Thiếu niên vội vã đuổi theo. “Uy, ngươi đi đâu?” Nam tử cúi đầu nhìn thiếu niên, “Ta cũng không biết.” Dù sao… Trừ cái ngục tù kia, những nơi khác đối với hắn mà nói đều tốt hơn nhiều… Gì chứ? Sau vài giây suy nghĩ, thiếu niên kịp thời lấy lại tinh thần, nhưng nam tử chẳng biết từ khi nào đã rời khỏi cái ô của y. Thiếu niên lại mau chóng rượt theo. “Ngươi lạnh cóng thế này rồi còn muốn đi đâu?” Thiếu niên nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc. “…Ta cũng không biết.” Rủ mắt xuống, nam tử tịch mịch co rụt cổ lại, liên tục chà xát hai cánh tay lạnh như băng. Từ góc độ của thiếu niên, có thể nhìn rõ ánh mắt của hắn như là đang hồi tưởng lại một sự tình gì đó quá mức chịu đựng. “Uy, đại thúc, nếu như ngươi không biết, vậy đến nhà ta đi.” Thiếu niên đưa cho nam tử một sự lựa chọn mà y tự tin rằng rất tốt. Sau đó, không đợi nam tử mở miệng, y liền chủ động nắm lấy bàn tay nam tử, chạy về phía trước. Nhà trọ của thiếu niên rất nhỏ. Bất quá trong mắt nam tử, nó lại rất ấm áp. Vừa vào nhà, hắn liền bị thiếu niên nửa đẩy nửa kéo vào phòng tắm, rồi lại bị thiếu niên đầy bá đạo ra lệnh phải tắm rửa. Cuối cùng, thiếu niên còn đưa cho hắn áo choàng tắm. “Ta tên Thần Hi, còn ngươi?” Thần Hi cười, ôm lấy thân thể nam tử vừa tắm rửa sạch sẽ, thỉnh thoảng lại lấy tay sờ lên mái tóc ướt sũng của hắn. “…Ta không biết.” Nam tử quay đầu đi, hiển nhiên là đang tận lực né tránh câu hỏi của Thần Hi. Né tránh… Nếu phải nói là né tránh, chi bằng nói rằng hắn đang trốn tránh. Hoặc là, còn trộn lẫn cảm giác chán ghét. Hắn chán ghét tên gọi của chính mình. Từ ánh mắt của hắn, Thần Hi có thể nhận ra điều đó dễ dàng. “Ta xin ngươi đó, đại thúc. Ngươi không nói tên của mình ra, vậy sau này ta làm sao xưng hô với ngươi?” “…” Nam tử có chút trầm tư, câu hỏi của thiếu niên rất đúng. Một lúc sau, hắn mới dùng giọng điệu nghiêm túc đề nghị: “Ngươi cứ gọi ta là đại thúc thì được rồi…” “Đại thúc… Ngươi kiên quyết như thế thật à? Nói tên ra một chút thì có chết ai đâu.” Tuy ngoài miệng phàn nàn bất mãn nhưng Thần Hi càng thêm thân thiết mà ôm chặt nam tử, thậm chí y còn vùi mặt mình vào ***g ngực ấm áp của hắn. “Đúng rồi, đại thúc. Ta cứ một mực gọi ngươi là đại thúc, nhưng ta còn chưa biết ngươi bao nhiêu tuổi.” “…Hai mươi tám.” “Ta vừa tròn hai mươi. Đại thúc hai mươi tám a? Quả nhiên là phù hợp với tuổi của đại thúc.” Thần Hi chuyển sang đùa nghịch với phần dưới cổ của nam tử, vừa nghịch vừa hỏi: “Đại thúc, vậy ngươi ở đâu?” “Không biết.” Lần này, nam tử cúi đầu xuống thật thấp, trong giọng nói lộ ra rõ ràng hắn đang bài xích bối cảnh của chính mình. Phi thường phi thường bài xích…. “Đại thúc, ngươi thật là… Cái gì cũng không nói, ta đây không thể đưa ngươi về được đâu.” Thiếu niên ngoài miệng phàn nàn nhưng khuôn mặt càng thêm vùi sâu vào ***g ngực ôn hòa của nam tử, “Đại thúc, ngươi không bị AIDS chứ?” “Không có.” Nam tử thành thật trả lời, trên mặt hiện rõ rất nhiều dấu chấm hỏi, “Sao lại hỏi như thế?” “À không, chẳng qua nếu đại thúc ở lại nhà trọ của ta thì ta ít nhất cũng phải xác định xem ngươi có mắc bệnh nan y hay không.” “Tại sao muốn ta ở lại nhà trọ của ngươi?” Nam tử vừa dứt câu hỏi, lập tức đổi lấy ánh mắt khinh thường của thiếu niên, “Đại thúc, câu hỏi của ngươi rất ngu a! Ta hỏi ngươi, ngươi bộ dáng nghèo nàn cổ hủ như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể đi đâu?” Nam tử nghiêng đầu suy nghĩ, phát giác thiếu niên nói rất đúng. Ngoài trừ ngục tù kia, hắn hình như không hề mua cho bản thân mình một nơi ở nào khác… “Được rồi, đại thúc, đừng hỏi mấy chuyện này nữa. Ta muốn ngủ.” Thiếu niên ôm sát lấy nam tử, giống như đang ôm một con gấu bông. Vài giây sau, tiếng hít thở vững vàng của Thần Hi từ trước ngực nam tử không nặng không nhẹ mà truyền đến. Nam tử vốn không định đi ngủ, nhưng bên tai nghe được tiếng hít thở của Thần Hi, mí mắt không khỏi dần dần cảm thấy nặng nề. Lần đầu tiên, hắn không cần dùng thuốc ngủ đã có thể tự nhiên chìm vào trong mộng… Mời các bạn đón đọc Nhặt Được Đại Thúc của tác giả Si Nhân Mộng.