Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vật Phát Sáng

Ai cũng nói Lục Phỉ thích Thư Nguyên, thích đến mức nhỏ bé như hạt bụi [*]. Ỷ vào tình yêu này, Thư Nguyên làm mình làm mẩy, hành hạ Lục Phỉ đến chết đi sống lại. Điều Thư Nguyên không ngờ là... Có một ngày, Lục Phỉ không cần cậu nữa. Gỡ mìn thêm: Giai đoạn đầu Thụ vô cùng ra vẻ, Công rất nhẫn nhịn, tôi tự có sắp xếp, sẽ không đổi nữa. Không thích phát triển của tình tiết hoặc không thích nhân vật xin nhấn "X", đừng mắng người cũng đừng đánh giá tiêu cực. Giới thiệu vắn tắt bằng một câu: Lục Phỉ không cần cậu nữa. Dàn ý: Những cách khác nhau để yêu. [*] Được trích từ câu văn viết phía sau bức ảnh chụp mà Trần Ái Linh gửi cho Hồ Lan Thành. Nguyên văn của câu này là: "Gặp được anh, cô ấy trở nên nhỏ bé vô cùng, nhỏ như hạt bụi. Nhưng lòng cô ấy thích điều này, từ trong hạt bụi nở một đóa hoa." *** "Lục Phỉ nói muốn chia tay với cậu hả?" Khi Ôn Nghi nghe đến đó thì khựng lại, cảm thấy hơi khó tin. Mấy giây sau, Ôn Nghi thử xác nhận: "Không phải cậu, mà là Lục Phỉ à?" Thư Nguyên ngồi trên chiếc sô pha màu trắng sữa mà cậu thích nhất ở nhà Ôn Nghi, bưng một tách cà phê nóng, đôi mắt ửng đỏ, nhìn thì biết là đã khóc. Nhưng con người cậu rất khó kiềm chế cảm xúc của mình, khóc, cười, nổi giận đều là chuyện có thể xảy ra trong một giây. Cậu khóc rồi mới chạy đến nhà Ôn Nghi, điều này không có nghĩa là cậu buồn đến cùng cực, chỉ có thể cho thấy là cậu rất tức giận, cảm xúc gần như là đang ở ranh giới của sự bùng nổ, mà Ôn Nghi là người duy nhất có thể dễ dàng bao dung cậu. Nghe câu hỏi của Ôn Nghi, Thư Nguyên chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó cầm điện thoại di động lên nhìn một lát, sau khi xác nhận không hề có tin nhắn nào thì gật đầu lần nữa: "Ừ." Sáng sớm, cậu và Lục Phỉ cãi nhau. Chỉ vì Lục Phỉ làm vỡ một cái chén. Thư Nguyên ngủ rất muộn, Lục Phỉ thì phải dậy sớm đi làm, bởi vậy mỗi lần Lục Phỉ dậy sớm làm bữa sáng đều sẽ chú ý không đánh thức cậu dậy. "Xoảng" một tiếng, âm thanh vỡ vụn vang lên khiến Thư Nguyên giật mình thức dậy, cậu nén giận đi tới phòng bếp, Lục Phỉ nói xin lỗi cậu: "Xin lỗi cục cưng, anh bị trượt tay, làm ồn em à?" "Em đã nói bao nhiêu lần rồi!" Thư Nguyên oán giận nói: "Tối em phải làm việc đến khuya, anh có thể yên tĩnh -" Giọng nói chợt im bặt. Những mảnh vỡ trên đật khiến Thư Nguyên trợn tròn mắt: "Lục Phỉ, anh làm vỡ cái chén tráng men của em hả?!" Lục Phỉ còn chưa kịp thay quần áo, trên người chỉ mặt một chiếc áo thun trắng, đang không biết bị dính nước chấm gì mà ướt một mảng. Anh như không phát hiện ra, điềm đạm bắt đầu thu dọn: "Nguyên Nguyên, cẩn thận đừng đạp trúng. Mấy bữa trước anh dọn kho tìm được nên muốn lấy ra dùng thử, không phải em thích nó lắm à?" Thư Nguyên nổi giận đùng đùng: "Anh còn biết em thích nó lắm à?! Lục Phỉ, có phải anh có bệnh không, đây là hàng thủ công mỹ nghệ, bao nhiêu chén anh không dùng lại dùng cái này?" Biết cậu có tính cáu kỉnh khi rời giường, Lục Phỉ đổ mảnh vỡ đi rồi sờ đầu cậu, dỗ dành: "Anh đền cho em được không?" Thư Nguyên đánh "chát" gạt tay anh ra, nói không suy nghĩ: "Anh đền? Anh lấy cái gì mà đền? Đền có thể giống được sao? Cái chén tráng men này là lần trước người nhà hai chúng ta cùng du lịch Istanbul mua, có ý nghĩa rất quan trọng, anh biết gì chứ?!" Cái gọi là người hai nhà cũng không phải là nhà họ Lục, Lục Phỉ không có nhà. Người hai nhà mà Thư Nguyên nói là nhà họ Thư và nhà chú Lâm, bạn thân của ba Thư. "Lần sau chúng ta đi chung rồi mua một bộ nữa." Lục Phỉ cúi đầu nhìn cậu. "Ai thèm!" Mắt Thư Nguyên đỏ lên: "Ai muốn đi với anh! Anh thế nào chứ? Anh biết thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hay là từng học lịch sử mỹ thuật? Đồ anh mua về đều thô kệch cả!" Thư Nguyên vọt về phòng, leo lên giường trùm chăn kín lại. Trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, có lẽ là Lục Phỉ đang rửa tay hay gì đó. Một lát sau, Thư Nguyên nghe tiếng bước chân của Lục Phỉ từ xa đến gần, đến phòng cất quần áo, có tiếng mở tủ, có thể là đang thay đồ. Khi đi làm Lục Phỉ luôn mặc đồng phục, anh có dáng chân dài vai rộng, mặc Âu phục vào như là biến thành người khác, Thư Nguyên thường để anh dùng dáng dấp cấm dục này để lên giường với mình. Nhưng hiện tại, trong đầu Thư Nguyên chỉ toàn là hình ảnh cái chén tráng men vỡ đầy đất kia. Cậu càng nghĩ càng giận, thậm chí cảm thấy Lục Phỉ cố ý, Lục Phỉ không muốn thấy bất kì thứ gì liên quan đến người kia cho nên mới dùng mánh khóe ấu trĩ này để đạt được mục đích. Lục Phỉ đi tới trước giường. Trong chiếc chăn mềm xõa tung trên giường, Thư Nguyên cuộn thành một khối, vì cách lớp chăn nên giọng nói có hơi buồn cười: "Anh biến đi, em không cần anh xin lỗi! Tối nay em muốn về nhà, họ sẽ không làm ồn em, em không quay lại nữa! Anh thích làm gì thì làm đó -" "Thư Nguyên." Giọng nói lạnh lùng của Lục Phỉ truyền đến. Thư Nguyên ngây người. Đã rất lâu rồi cậu chưa nghe Lục Phỉ gọi tên đầy đủ của mình. Sáu năm, hay là bảy năm? Giọng điệu này cũng khiến cậu cảm thấy bất an, giống như ngày trước khi đi học lén ăn vụng, hay là lén sửa điểm bài kiểm tra, mỗi lần Lục Phi phát hiện được đều nói hết sự thật cho ba Thư, sau đó Thư Nguyên sẽ bị đánh, bị trừ tiền tiêu vặt. Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Phỉ nói: "Chia tay đi." Thư Nguyên xốc chăn ngồi dậy, tựa như là nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, rõ ràng vẫn còn tức nhưng lại hơi mơ màng: "Anh nói gì?" Lục Phỉ đã thay xong đồ đi làm, bộ vest màu xám đậm được cắt may vừa vặn kèm cà vạt màu nâu đen, không giống nhân viên văn phòng mà lại giống như một người mẫu trong quảng cáo của Anh. Mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ nhìn người trên giường như trước. Có lẽ Lục Phi sợ Thư Nguyên không nghe rõ. Vậy nên Lục Phỉ nói lại lần nữa: "Chúng ta chia tay đi." Cuối cùng Thư Nguyên cũng có phản ứng lại, trong giây lát cậu khó mà tin được, lại cảm thấy mặt mình nóng rát: "Chia tay? Anh muốn chia tay với em?" Loại nhục nhã này khiến cậu không chịu nổi. Cậu nện chiếc gối vào khuôn mặt đáng ghét của Lục Phỉ: "Chia thì chia! Anh nói đó! Đến lúc đó đừng có hối hận chạy tới khóc lóc cầu xin tôi!" Lục Phỉ vẫn không nhúc nhích, cuối cùng nói: "Được." Lục Phỉ đi rồi, Thư Nguyên nằm trên giường 20 phút. Sau đó cậu khóc một tiếng đồng hồ. Những lúc thế này Thư Nguyên không thể nào tiếp tục làm việc tại nhà, cũng không thể nào ở một mình được, cậu cứ mặc đồ ngủ như vậy mà chạy tới nhà Ôn Nghi. Khi đến nơi cậu mới nhận ra mình vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi của Lục Phỉ trên người, chiếc áo sơ mi quá khổ khiến cả người cậu trông nhỏ nhắn, tối hôm qua sau khi làm ở sô pha thì mặc vào, lúc ấy Lục Phỉ có hơi dữ dội, chân cậu mềm nhũn. Con mèo Ôn Nghi nuôi nhảy lên người Thư Nguyên muốn được vuốt ve, đây là một con mèo Anh lông ngắn, bình thường rõ ràng không thèm nhìn cậu, chỉ có Lục Phỉ mới không kiêng nể gì mà vuốt ve nó. Là vì mùi trên áo sơ mi của Lục Phỉ sao? Thư Nguyên không biết. Thư Nguyên tố cáo với Ôn Nghi: "Cậu tin không? Vậy mà Lục Phỉ chỉ vì một cái chén mà muốn chia tay với mình! Chẳng lẽ anh ấy không biết mình cáu khi mới dậy sao? Rõ ràng là lỗi của anh ấy, anh ấy làm sai mình nổi giận cũng không được à? Từ đó tới giờ không phải chỉ một lát là mình đã quên rồi sao? Có phải dạo này mình tốt với anh ấy quá rồi không?!" Ôn Nghi nói: "Nguyên Nguyên, không phải mình nói chứ, lần này cậu thật sự quá đáng." Thư Nguyên: "Cậu có phải bạn mình không vậy?" Ôn Nghi im lặng một lát, chậm rãi nói: "Mình hỏi cậu, Lục Phỉ ăn sáng chưa?" Thư Nguyên: "..." Lục Phỉ không có thói quen ăn sáng, chuyện này hình thành khi ở nước ngoài. Nghe nói khi ấy một ngày Lục Phỉ làm ba bốn việc, 5 giờ sáng phải đến làm ở nhà hàng trên phố người Hoa, căn bản không có thời gian ăn sáng. Sau khi hai người ở bên nhau, Lục Phỉ lại tập được thói quen làm bữa sáng cho cậu. "Gần đây công ty của Lục Phỉ sắp đưa ra thị trường, mình nghe nói bận đến mức chân không chạm đất, vậy mà tối nào cũng vội về với cậu, sáng còn dậy sớm chuẩn bị đồ ăn để cậu không bị chết đói." Ôn Nghi bình tĩnh nói: "Chỉ là đánh thức cậu dậy thôi. Vì một cái chén, cậu nói đúng, chỉ một cái chén thôi, cậu đã nổi nóng như vậy còn bảo người ta biến." Bị nói xong Thư Nguyên sửng sốt, hình như cậu... Có hơi quá đáng. Ôn Nghi nói: "Năm nay cậu 24 tuổi rồi, không phải 18 đâu, chẳng lẽ Lục Phỉ dỗ cậu suốt đời à? Thỉnh thoảng cậu cũng nên thông cảm cho người ta chút chứ." Thư Nguyên lầm bầm: "Tự anh ấy cam tâm tình nguyện..." Bây giờ Thư Nguyên đã hơi hối hận, nhưng mà vẫn tức. Dù thế nào đi nữa, Lục Phỉ cũng không nên có phản ứng lớn như vậy, cậu cảm nhận lần này vẫn là Lục Phỉ sai nhiều hơn. Đã mấy tiếng rồi, ngay cả một tin nhắn xin lỗi Lục Phỉ cũng chẳng thèm nhắn. Giao diện tin nhắn im ắng, dừng lại ở một lần hai người nói chuyện phiếm, Thư Nguyên nói bụng mình khó chịu, Lục Phủ bèn trả lời "Nửa tiếng". Nửa tiếng sau, Lục Phỉ còn đang họp đã cầm thuốc về. Ôn Nghi khuyên Thư Nguyên: "Vừa phải thôi, tối nay lúc anh ấy về cậu thể hiện ngoan ngoãn một chút, chưa tới một phút là anh ấy sẽ tha thứ cho cậu." Thư Nguyên cảm thấy không được tự nhiên lắm. Muốn cậu dỗ Lục Phỉ sao? Trừ phi hôm nay Lục Phỉ nhắn tin cho cậu trước, xem như cho cậu bậc thang đi xuống. ... Thư Nguyên ngây ngẩn ở nhà Ôn Nghi cả buổi sáng, ăn cơm xong mới quay về căn nhà cậu và Lục Phỉ mua. Những mảnh vỡ trong phòng bếp được Lục Phỉ dọn rất sạch, trên mặt bếp vẫn còn đặt một đĩa bánh quế chưa kịp bày ra, là Lục Phỉ làm hồi sáng. Thư Nguyên dùng ngón tay chọc chọc, nó đã mềm xèo rồi, sợ là không ngon nữa. Cậu không biết nên xử lý thế nào bèn thuận tay cho vào tủ lạnh, muốn chờ Lục Phỉ về làm. Thư Nguyên gõ chữ cả buổi chiều. Cậu đang là một blogger chuyên viết đánh giá cho các điểm du lịch lớn và những người nổi tiếng trên mạng, vì điều kiện gia đình tốt, vào thời internet chưa được phát triển như bây giờ cậu đã thường đăng các trải nghiệm du lịch ở các nước khác nhau, khi đó rất nổi. Hiện giờ cậu cũng không dựa vào chuyện này để kiếm sống, nhưng một năm qua, tiền quảng cáo, bán sản phẩm và khen thưởng trong lần hợp tác tùy tiện nào đó, cậu nghĩ nó còn nhiều hơn tiền Lục Phỉ vất vả kiếm được trong một năm. Thật ra Thư Nguyên không có khái niệm gì về tiền tài, nhưng mỗi khi có bạn bè cười nhạo Lục Phỉ ăn bám, cậu cũng sẽ nổi giận. Sau đó cậu không chơi với đám bạn kia nữa, cho nên mỗi khi muốn buông thả, lúc cảm thấy cô đơn, cậu sẽ cảm thấy Lục Phỉ khiến cho vòng giao thiệp của cậu trở nên hạn hẹp. Thư Nguyên làm xong ngẩng đầu lên, không ngờ trời đã tối rồi. Cổ cậu nhức mỏi, vô thức gọi một tiếng Lục Phỉ rồi mới nhớ chuyện bọn họ cãi nhau. Phòng khách và phòng bếp đều tối như mực, căn nhà to như vậy trở nên trống rỗng. Lục Phỉ không về. Thư Nguyên nhìn lại điện thoại lần nữa, Lục Phỉ không gửi tin nhắn, cũng không gọi điện thoại đến. Vốn dĩ đã quyết định nghe theo lời Ôn Nghi, tối nay thể hiện thật ngoan, quyết định phải hiểu chuyện một chút, trong phút chốc đều tan biến, Thư Nguyên còn tức hơn cả sáng nay. Cậu gọi điện nói chuyện này với Ôn Nghi. Ôn Nghi nói: "Lục Phỉ không về thì có thể đi đâu? Chắc là có chuyện gì đó làm chậm trễ?" Thư Nguyên không tiếp thu lời khuyên của bạn mình: "Chẳng có chuyện gì đâu, mình thấy anh ta chờ mình nhận lỗi trước, anh ta lên mặt với mình!" Ôn Nghi không ngờ hai người lại thật sự ầm ĩ thành như vậy, đau đâu fnois: "Vậy cậu gọi điện cho anh ấy?" Thư Nguyên nổi nóng: "Mình không thèm!" Cúp điện thoại, Thư Nguyên về phòng dọn máy tính và mấy thứ khác, một mạch lao xuống lầu, lái xe về nhà ba mẹ. Chờ Lục Phỉ về, anh sẽ biết ai mới là người nên nhận sai trước! Mời các bạn mượn đọc sách Vật Phát Sáng của tác giả Vi Phong Kỉ Hứa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một người cha và Ba người con - Phong Duy
Tên ebook: Một Người cha và Ba Người con (full prc, pdf, epub) Tác giả: Phong Duy (NiuNiu)   Thể loại: Đam mỹ, Cổ trang,  Hài hước,  Nhất công nhất thụ, Văn học phương Đông Độ dài: 2 quyển, mỗi quyển 10 chương + 8 ngoại truyện. Nhân vật chính: Việt Lăng Khê, Tịch Viêm, Tịch Nguyện, Tịch Thiên… Chuyển ngữ: San San Chỉnh sửa ebook: Kayako Saeki Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa Một người cha và Ba người con - Phong Duy Văn án: Tịch gia ở Thành Đông, một nhà tứ khẩu tất cả đều là nam nhân. Hắn, đại lão gia Tịch gia, vị trí gia chủ đã nhường lại cho trưởng nam Tịch Viêm, quan phụ mẫu bản thành. Nhiệm vụ kiếm tiền nuôi sống cả nhà được giao hết cho thứ nam Tịch Nguyện. Kết quả của việc những đứa con trai quá ưu tú là một người cha có dung mạo như hoa như nguyệt thực tế mới ba mươi bảy tuổi đã có thể vui vẻ chơi đùa với tiểu nhi tử, hưởng thụ tuổi già nhàn hạ. Sở thích là nhận nuôi trẻ con và nghe những chuyện ngồi lê đôi mách trong thành. Thích nhất là đồ ngọt và du ngoạn. Dưới sự cưng chiều của những đứa con yêu, cuộc sống của đại lão gia vô cùng mỹ mãn như ý….. Tuy nhiên trên đời này vốn chẳng tồn tại đạo lý vạn sự mãi mãi không bao giờ thay đổi, những đứa con mà hắn đã vất vả nghịch ngợm đùa bỡn, à không, vất vả nuôi dưỡng thành người đã dần dần từng đứa một rời khỏi đôi cánh che chở của hắn. Trưởng nam Tịch Viêm tựa hồ đang ôm ấp một bí mật vô cùng to lớn. Phụ mẫu thân sinh của thứ nam Tịch Nguyện không ngờ lại chính là Nam An Vương gia đương triều. Còn tiểu nhi tử Tịch Thiên lại chấp nhận lời cầu hôn của một nam nhân? Trong lúc đó, bóng đen quá khứ mà hắn đã cố che giấu giờ lại chầm chậm xâm nhập vào cuộc sống bình yên của cả nhà……….   Mời các bạn đón đọc Một Người Cha và Ba Người con của tác giả Phong Duy.
Quỷ Hành Thiên Hạ - Nhĩ Nhã
Quỷ Hành Thiên Hạ Giới thiệu Tác giả: Nhĩ Nhã Thể loại: Đam mỹ, Cổ trang, Truyện ma, Tiên hiệp, Văn học phương Đông Nguồn: sưu tầm Chỉnh sửa: Kayako Saeki Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Nội dung Thể loại truyện kinh dị, truyện ma luôn là thể loại đem lại cho bạn đọc những hồi hộp và những bất ngờ phía trước. Có rất nhiều tác phẩm đã nhận được sự ủng hộ của đông đảo bạn đọc như Rạp Chiếu Phim Kinh Dị, Ma Thổi Đèn,... cũng thể loại này và truyện mới của tác giả Nhĩ Nhã đã và đang tiếp nối những tác phẩm  trên. Không quá màu mè cũng chẳng lạ lẫm gì, truyện được xây dưng với lối viết mộc mạc mà chẳng kém phần thu hút, đọc truyện để lạc bước vào không gian kì bí này. Thời điểm hỗn loạn, thiện ác bất phân. Đại ca của Triển Chiêu thất tung, manh mối duy nhất lưu lại cho hắn là một địa danh, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liên tục tìm kiếm, nhưng lại liên tiếp gặp được không ít án kiện khó lòng tin nổi… Thế gian này thật có yêu ma quỷ quái sao? Cổ pháp tiêu thất, chú ngữ vu thuật dân gian thuật lại có thật là tồn tại? Là dị thuật hay tâm ma, một mèo một chuột giúp ngươi vạch trần tầng tầng sương mù dày đặc. Liệu có bí mật gì ẩn chứa sau tất cả, nỗi lo sợ kinh hoàng những lo lắng khôn nguôi, hay tại ta quá yếu lòng hay chỉ là lời đồn thổi, sự việc ngã ngũ ra sao ? Là ảo giác hay là thực, liệu những gì trông thấy có thể xảy ra, rồi còn gì tiếp diễn nữa, mời bạn đón đọc truyện Quỷ Hành Thiên Hạ.
Cửu Thiên Liên Sinh - Vạn Diệt Chi Thương
Cửu Thiên Liên Sinh        Giới Thiệu: Tác giả: Vạn Diệt Chi Thương Thể loại: Xuyên việt, Đam mỹ, 18+, Cổ trang, Văn học phương Đông Edit: ilysm Dịch: QT ca ca Nguồn: sưu tầm Đăng: Đào Tiểu Vũ ebook - www.dtv-ebook.com Nội Dung: Người khác xuyên qua kia đều là tọa ủng thiên hạ, chỉ điểm giang sơn, mỹ nhân bạn trắc, võ công cái thế, hắn lại mỹ nữ không có một, ngược lại bị người đè xuống lại áp đi. Một quả ngọc bội, nhất trì liên hà, liên sinh cửu thiên, cửu thiên liên sinh. Thượng cả đời theo huyền nhai ngã xuống bị tổ truyền ngọc bội cứu, linh hồn xuyên qua đến thế giới khác thành hiện tại đích Lâm Cửu, trên trán ấn có thiển sắc liên hoa, vi có được cực thánh thân thể đích dấu hiệu, thân mình lực phòng ngự rất mạnh, không sợ nước lửa, không sợ trăm độc. Sau cùng đại ma đầu Diệt Thiên đồng tu chiếm được cực ma chi năng, hiểu biết hợp tu mang đến đích tác dụng phụ là cái gì, dã nhân này mới có thể tín nhiệm Diệt Thiên. Xuyên qua lúc sau đích Lâm Cửu vi theo đuổi thượng cả đời chưa từng có được đích thế gian chân tình mà đến, tuổi trẻ đích bề ngoài hạ là hai thế vi nhân đích thành thục nội tâm, tính cách sáng sủa lạc quan, thích ứng trong mọi tình cảnh, là một thế sự khó khăn, vi tình sở khốn, chu toàn vu mọi người chi gian mà khó có thể tự kềm chế. Kiếp trước kiếp này đích tình ái vướng mắc, luân hồi diệt thế cũng theo hắn.
Chính Xuân Phong - Sơn Cảnh Vương Tứ
 Chính xuân phong Chính Xuân Phong   Tên truyện:  Chính Xuân Phong Tác giả: Sơn cảnh vương tứ Thể loại: Hiện đại, 1×1, HE, 18+ Đam Mỹ, Văn học phương đông Nguồn: Sưu tầm     Nội Dung:     Tiểu thụ và tiểu công là bạn thân, công rất quan tâm chăm sóc thụ, hiểu thụ cực kỳ trừ việc thụ yêu mình. Thụ tìm quên trong trụy lạc và say sưa, nhưng ngày kia nhịn không được hôn công và thổ lộ tình cảm. Công không muốn mất tình bạn, ôn nhu bảo thụ cho công một thời gian suy nghĩ. Thụ chờ hoài nhịn không được, kêu người vô khách sạn chọc tức công, thế là ảnh nhịn không nổi nữa xin thụ cho làm bạn trai. Thụ hỏi mấy ngày nay ảnh nghĩ gì mà lâu vậy. Ảnh nói nếu yêu thụ rồi thì phải lo tương lai ra mắt cha mẹ, nhận con nuôi hay sinh trong ống nghiệm, làm cách nào cho thụ luôn hạnh phúc..v..v..(thật là tiểu công tốt) Vì công là xử nam, mà thụ thì lão luyện tình trường (cúc hoa chỉ dành công hái) Nên thụ bắt đầu nữ vương điều giáo, sau đó kết quả là ‘trò’ giỏi hơn ‘thầy’.