Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mỹ Nhân Ngây Thơ

Văn án:   Lúc Tạ Thiếu Ly còn trẻ ngông cuồng mà làm ra một chuyện sai lầm, khiến Lâm Tư Niệm vì hắn mà gãy một chân, từ đó nàng tuy vẫn kính trọng hắn nhưng lại không dám đến gần nữa.   Bảy năm sau, Tạ Thiếu Ly cưới Lâm Tư Niệm_ một người bị tàn tật ở chân.   Lâm Tư Niệm: “Hắn cưới ta chẳng qua là vì chuộc tội cho chuyện bảy năm trước, tiện thể từ chối kế hoạch bắt thông gia của thái tử, chỉ là hôn nhân vì lợi ích mà thôi, ta hiểu mà.”   Tạ Thiếu Ly: “Làm sao mới có thể khiến phu nhân hiểu được ta chính là thật sự yêu nàng đây...!”   Lâm Tư Niệm là một tiểu cô nương xinh đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời. Nàng thầm mến Thế tử Tạ Thiếu Ly mà không ngại làm cái đuôi nhỏ theo chàng khắp nơi. Những năm tháng ấy, nàng lúc nào cũng ngọt ngào vui vẻ gọi “Thiếu Ly ca ca”, từng tiếng ngân nga như chuông bạc. Nhưng cho dù bản thân nàng cố gắng đến nhường nào thì Tạ Thiếu Ly vẫn lạnh nhạt như cũ. Chàng vô tâm và chán ghét nàng.   Ở quãng thời gian tươi đẹp đó, tình yêu của nàng là sự thuần khiết và chấp niệm.    Cho dù có nhận biết bao nhiêu tổn thương thì nàng vẫn vui vẻ chạy theo chàng. Bởi nàng tin rằng, rồi một ngày nào đó, Thiếu Ly sẽ quay lại nhìn nàng, sẽ thôi không còn lạnh lùng băng giá như vậy nữa. Thiếu Ly, chàng thiếu niên ấy là ánh trăng cao vời vợi mà nàng muốn bắt lấy và cất dấu sâu trong tim mình   Đáng tiếc, những mộng mơ yêu thương chưa được dệt lên sắc màu hạnh phúc thì đã vội nhuốm lấy bi thương. Trong lần săn thú đó, Tạ Thiếu Ly đã gây ra một lỗi lầm nghiêm trọng khiến chàng sau này mỗi khi nhớ lại liền hối hận và đau đớn vô cùng.   Đêm ấy, chàng tìm thấy nàng nằm trên mặt đất, mỗi một tấc da thịt đều là vết thương hòa cùng máu đỏ. Nàng nằm ở nơi đó, hơi thở mỏng manh phai nhạt. Tạ Thiếu Ly cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Tiểu cô nương vẫn ngày ngày làm đuôi nhỏ theo chàng bây giờ cứ như thế, nằm yên trong bóng tối thăm thẳm. Nàng, sẽ chết…   Khoảnh khắc đó, như có hàng ngàn mũi dao đâm vào lồng ngực của Tạ Thiếu Ly. Là chàng đã gây nên kết quả bi kịch như ngày hôm nay. Là chàng, đã khiến máu nàng nhuộm lên ánh trăng hôm ấy. Là chàng, vô tâm cho rằng vĩnh viễn nàng vẫn như thế, vui vẻ cười đùa và bồi bên chàng đến mãi mãi về sau. Mà chàng nào đâu biết, sai lầm này là vết rạch thật sâu suýt nữa cắt đứt tất cả tơ duyên của họ.   Bảy năm sau.   Lâm Tư Niệm gặp lại Tạ Thiếu Ly vào một ngày trời thu se lạnh. GIữa họ là một tầng bi ai chưa kịp tháo gỡ, ai cũng vì những nghĩ suy trong lòng mà muộn phiền đau đớn. Trong một thoáng ánh mắt giao nhau, Lâm Tư Niệm biết rằng mình vẫn còn yêu Tạ Thiếu Ly nhiều lắm. Nhưng yêu thì như thế nào kia chứ? Năm xưa nàng không thể theo đuổi được chàng? Bây giờ với thân thể này lại càng không được? Nàng không dám hy vọng xa vời nữa. Tất cả hết thật rồi.   Nào ngờ, buộc chặt vào họ là một cuộc hôn nhân với sự tác hợp của hai gia tộc. Có phải, chàng muốn chuộc lại lỗi lầm khi xưa với nàng? Có phải, nàng đang lần nữa đặt cược tình yêu của mình vào ván bài không cân sức này? Chỉ là, Tạ Thiếu Ly, chàng vẫn nhẫn tâm và đành lòng như lúc trước ư?   Nhưng Tư Niệm nàng biết không? Trong câu chuyện tình yêu này, nàng chưa bao giờ đứng một mình. Cho dù là lúc xưa hay bây giờ thì Tạ Thiếu Ly đều chỉ có mình nàng, yêu mình nàng mà thôi. Bảy năm xa cách này như con dao tàn nhẫn mỗi giây mỗi phút đều cứa nát lòng chàng. Ân hận, giày vò, đau đớn và nhớ nhung khôn nguôi…   Khi đó, tuổi trẻ cao ngạo khiến chàng không dám nói rõ lòng mình. Rõ ràng là quan tâm nàng, yêu nàng nhưng lại cứ vô tình gây ra thương tổn cho nàng. Biến cố lớn ấy khiến chàng suýt nữa thì giết chết nàng. Sau này, cho dù chàng có làm gì cho nàng thì vẫn không thể xóa hết vết thương ngày hôm ấy. Mà điều Tạ Thiếu Ly lo sợ hơn cả chính là nàng đã từ bỏ tình yêu với chàng rồi…? Nếu thế, Thiếu Ly chàng biết phải làm sao đây?   Cuộc hôn nhân của họ là những bước đi trên băng, mỗi một lần đặt chân là một lần hoài nghi và lo sợ. Chông chênh, mệt mỏi.   Nhưng khi Lâm Tư Niệm muốn buông bỏ những tình cảm trong lòng là khi nàng nhận ra một Thiếu Ly hoàn toàn khác.    Chàng sẽ vì nàng thích mà trồng một hàng hiên dài đầy dây nho rũ xuống. Chàng sẽ vì nàng chân có tật mà không để sót một viên sỏi trên lối đi. Chàng sẽ vì nàng mà hạ mình ngồi xuống bối nàng hết toàn bộ bậc thang dài. Chàng sẽ vì nàng mà bước thật chậm thật chậm chỉ để nàng có thể theo kịp. Chàng sẽ vì nàng mà vuốt nhẹ mái tóc, đặt lên đôi mắt một nụ hôn như cánh bướm lướt trên mặt hồ…    Tất cả những điều nhỏ nhặt ấy tựa hạt mưa rơi xuống trái tim mềm yếu của Lâm Tư Niệm. Có vui mừng, có chua xót cũng có cả đau lòng. Hóa ra, chàng đã luôn yêu nàng như thế, vẫn luôn như thế.    Tưởng chừng đoạn nhân duyên tốt đẹp này sẽ chỉ là những tháng ngày bình yên, bởi cả hai đều nhận ra tình cảm dành cho đối phương và trân trọng nó. Nào ngờ, chính lúc này giông bão bắt đầu kéo đến, cuốn tan đi tất cả mọi thứ và nhấn chìm xuống vực sâu.    Lâm Tư Niệm và mẫu thân bị bọn người xấu bắt cóc lên thuyền. Chúng phóng hỏa muốn giết cả hai, mẫu thân vì cứu nàng mà chìm trong biển lửa kia. Tạ Thiếu Ly vẫn là đến muộn một bước… Lâm Tư Niệm chịu đả kích lớn, trong lòng nàng tràn ngập thù hận và đau đớn.   Chưa bao giờ nàng cảm thấy hận bản thân đến vậy? Hận mình chân tàn tật không thể chạy nhanh đến bên mẫu thân, hận mình cơ thể nhu nhược không thể cứu được người, hận mình đã luôn chờ đợi và hy vọng Tạ Thiếu Ly đến kịp… Máu cùng nước mắt, tất cả đều là thuốc độc, mỗi ngày nghiền nát tâm can nàng.    Và thế là, bất chấp cái giá phải trả sẽ đắt như thế nào, Lâm Tư Niệm từng bước từng bước bán trái tim mình cho quỷ dữ. Nàng tâm đã nhập ma. Bởi nàng muốn nhuốm máu lên thế gian này để bồi tội với người đã khuất.    Nhưng mỗi lần đối diện với Tạ Thiếu Ly, nàng lại không đủ nhẫn tâm để cắt đứt mọi ràng buộc. Vì chàng luôn dùng tất cả sự dịu dàng yêu thương của cả đời người này dành cho nàng. Nhìn thấy chàng như vậy, nàng không nỡ, không nỡ rời xa. Nhưng con đường nhập ma này là nàng đã chọn lựa, không thể quay về nữa rồi. Tạ Thiếu Ly, thật xin lỗi phu quân…   Đứng trước thê tử đang từng bước hủy hoại thân xác và tâm hồn vì thù hận và đau đớn, Tạ Thiếu Ly đã đưa ra một quyết định quan trọng nhất đời chàng. Nếu an phận không tranh quyền đoạt vị không thể giúp chàng bảo vệ nàng, vậy thì chàng sẽ lấy toàn bộ quyền khuynh thiên hạ này, sẽ nhuộm máu lên khắp kinh thành này, sẽ đem thân xác chôn vùi kẻ muốn hại nàng.   Cứ ngỡ, tất cả những điều chàng làm sẽ cứu nàng thoát khỏi con đường ma đạo kia. Nào ngờ, một thế lực ẩn trong bóng tối đã đem nàng biến mất. Tất cả chỉ còn là điên cuồng, hỗn loạn… Tạ Thiếu Ly muốn lật tung thế gian này, hủy diệt mọi thứ để tìm nàng trở về. Bởi không có nàng, cuộc đời chàng chỉ còn lại thê lương.   Liệu người đứng đằng sau thao túng toàn bộ câu chuyện này là ai? Trong quá khứ đã từng xảy ra chuyện gì khiến hắn phải dày công sắp đặt toàn bộ ván bài hận thù này xoay quanh nàng? Và nàng còn có thể quay về bên cạnh Tạ Thiếu Ly được không khi tâm đã nhập ma và rời xa lâu như vậy?    Mời mọi người đón xem những chương cuối cùng của bộ truyện để giải đáp thắc mắc cho bản thân nhé. Mình đảm bảo sẽ bất ngờ lắm đấy ạ? Bởi suy cho cùng, tất cả đều là quân cờ trên ván bài sinh tử quyền lực này mà thôi.   * * *   “Mỹ nhân ngây thơ” là một bộ truyện khác của tác giả Bố Đinh Lưu Ly. Truyện mang màu sắc trầm lắng và sâu sắc hơn các bộ khác. Nội dung truyện là quá trình Tạ Thiếu Ly và Lâm Tư Niệm vượt qua mọi khó khăn, ngăn cách và thù hận để bên nhau. Ban đầu truyện có vẻ ngược nữ nhưng kì thật là ngược nam và sủng nữ vô cùng tận luôn ạ.    Bởi nam chính Tạ Thiếu Ly bên ngoài là một người lạnh nhạt vô tâm nhưng bên trong thì rất thâm tình. Tình cảm của chàng dành cho Lâm Tư Niệm là tình yêu suốt đời suốt kiếp, không phải là sự hối hận hay muốn chuộc lỗi gì cả. Vì yêu, nên tâm chàng đặt toàn bộ lên người nàng. Có thể nói những phân đoạn này tác giả viết và miêu tả rất hay. Mn khi đọc truyện sẽ cảm nhận được, mình đọc mà khóc muốn sưng cả con mắt luôn í :’( :’(   Nữ chính Lâm Tư Niệm là một cô nương hiểu chuyện và thông minh đến mức khiến người khác đau lòng. Nàng biết bản thân mình ở đâu và vị trí như thế nào nên luôn biết cách đối nhân xử thế. Tình yêu của nàng dành cho Tạ Thiếu Ly thật sự rất cảm động. Yêu nhưng lại không dám hy vọng. Chờ đợi nhưng lại sợ bị bỏ rơi. Nàng quá mức nhạy cảm. Sau này, vì thù hận nàng đem tâm hướng vào ma đạo nhưng trái tim vẫn giữ nguyên tình cảm ban sơ thuần khiết với Tạ Thiếu Ly.    Thật may khi cuối cùng nàng cũng có được kết thúc tốt đẹp với chàng. Nếu không, chắc trái tim bé nhỏ của mình tan nát mất thôi.   Nói chung là đối với đứa yêu thích những truyện có chút nữ truy, nam nữ chính thâm tình, âm mưu quyền lực tranh đấu và biến cố bất ngờ đến tận phút cuối thì bộ truyện vô cùng thích hợp để đọc những ngày cuối tuần. Bởi truyện không quá dài nhưng lại đầy đủ các yếu tố thu hút người đọc theo từng con chữ. Đặc biệt, mình rất thích cách tác giả miêu tả những hành động yêu thương của nam chính dành cho nữ chính. Thật sự thì tình yêu chính là đơn giản như vậy, chỉ muốn cùng nàng đi hết con đường dài vào ngày tuyết rơi mà thôi.   Truyện hay và có những phân đoạn vô cùng xúc động luôn á. Mình không phải người nhạy cảm nhưng thật sự rơi nước mắt rất nhiều. Nếu bạn muốn biết điều gì khiến một đứa vô tâm vô tình như mình chịu kích thích thế thì nhảy hố nhé. Truyện đã được edit hoàn và post full public tại LustAveland rồi đó ạ. Mn ghe đọc nhaaa.   _____________    “ “: Trích từ truyện   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tạ Duẫn đã chết. Lúc này Tạ phủ bạch màn tung bay, giấy hôi tràn ngập, viết ‘ điện ’ tự giấy trắng đèn lồng ở bóng đêm hạ phá lệ chói mắt. Trát vải bố trắng điều thị vệ sừng sững phủ môn, ai cũng không có chú ý tới một cái hắc ảnh cắt qua bầu trời đêm, phiêu nhiên rơi xuống ở Tạ phủ không kịp quét tuyết đình viện. Cái kia màu đen quần áo nữ nhân cứ như vậy từ nùng mặc bát thành trong bóng đêm đi tới, nàng tóc đen nửa búi, vạt áo không gió tự động, một đường không tiếng động vô ảnh, ở to như vậy trong vương phủ như vào chỗ không người, phảng phất phiêu đãng với hỗn độn trung không chỗ để đi một mạt du hồn. Nàng nhẹ nhàng tránh đi tuần tra thị vệ, đi hướng đỗ màu đen quan tài linh đường. Mãn đường ánh nến leo lắt, màu đen bóng ma một tấc một tấc từ trên người nàng rút đi, đầu tiên là lộ ra một đôi mặt mày thon dài mị nhãn, tiếp theo là tái nhợt như tuyết da thịt, lại sau đó đó là tươi đẹp ướt át đan môi, áo đen tung bay gian, giống như ban đêm tinh mị, lãnh diễm lãnh tình. Linh đường trống rỗng lắc lư, chỉ có một người quỳ gối quan tài trước. Nhìn thấy kia quen thuộc bóng dáng, nữ nhân cầm lòng không đậu dừng bước. Người nam nhân này là nàng trên danh nghĩa trượng phu —— định tây vương thế tử, Tạ Thiếu Ly. Hắn từng giao cho nàng niên thiếu khi khó có thể quên được đau, cũng cho nàng thế gian ngọt ngào nhất ái. Hiện giờ tái kiến, lại là cảnh còn người mất. Làm như cảm giác được nàng đã đến, nam nhân quay mặt đi tới xem nàng, kia trương luôn là lãnh ngạo tuấn nhan thượng che kín mỏi mệt. Thê tử nhập ma khổ, song thân qua đời đau, vận mệnh trắc trở đánh sập hắn sở hữu kiêu ngạo. Đã từng cái kia tiên y nộ mã kiêu căng thiếu niên, đã từng cái kia ngây thơ hồn nhiên Lâm gia cô nương, đều chết ở nhiều tai nạn hồi ức, lại không còn nữa tồn tại. Một nam một nữ, một đen một trắng, cứ như vậy cách yên tĩnh không tiếng động phong tuyết lẳng lặng ngóng nhìn, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt. “Ngươi gầy thật nhiều.” Lâm Tư Niệm dẫn đầu đã mở miệng, không chút để ý mà nhìn hắn cười. Nửa ngày, Tạ Thiếu Ly hầu kết mấy phen run rẩy, cánh tay giật giật, tựa hồ muốn đụng vào nàng: “Tầm tã……” Nghe thấy cái này quen thuộc mà thân mật tên, Lâm Tư Niệm có một cái chớp mắt chinh lăng, ngay sau đó thực mau phục hồi tinh thần lại, cưỡng chế trụ trong lòng chua xót, đạm nhiên xua tay, ngừng nam nhân đề tài: “Thế tử không cần khẩn trương, ta tới gặp cha mẹ chồng cuối cùng một mặt, sau đó liền đi.” Dừng một chút, nàng lại nhẹ nhàng ‘ a ’ một tiếng, đồ có sơn móng tay tay nhẹ nhàng ấn ở trên môi, “Ta nhưng thật ra đã quên, hiện nay nên đổi giọng gọi ngươi Vương gia.” Nàng câu lấy môi đỏ, ý cười lại chưa từng tới đáy mắt. Cặp kia vô luận trải qua nhiều ít mưa gió cũng vẫn xán nếu nắng gắt con ngươi, chung quy biến thành một mảnh tiều tụy vắng lặng. Kia phiến hắn hôn qua trăm ngàn biến, luôn là thân mật gọi hắn ‘ phu quân ’ cánh môi, cũng phảng phất bị rất nhiều cực khổ áp cong, dương thành mỉa mai độ cung. Nàng tựa như một con con nhím, dựng thẳng lên cả người gai nhọn tới bảo hộ chính mình. Tạ Thiếu Ly trong lòng bi thương càng sâu, hắn nắm chặt nắm tay. Lâm Tư Niệm thấy Tạ Thiếu Ly hai mắt đỏ đậm, khuôn mặt mảnh khảnh, liền không hề kích thích hắn, chỉ bước uyển chuyển nhẹ nhàng nện bước chậm rãi đi đến hai tòa đen nhánh quan tài trước, chăm chú nhìn chấp hương dập đầu, nhẹ giọng nói: “Công danh lợi lộc, cũng bất quá là sau khi chết một nắm đất vàng. Nguyện ngài nhị lão, dưới suối vàng đi hảo.” Dứt lời, nàng tam dập đầu. Tạ Thiếu Ly tầm mắt dừng ở nàng chân trái thượng, nhẹ giọng hỏi: “Chân của ngươi, nhưng hảo?” “Đúng vậy.” Lâm Tư Niệm nghịch bóng đêm nhẹ nhàng bâng quơ mà cười cười, tiêm chỉ vô ý thức vòng quanh bên mái rũ xuống sợi tóc, hai tròng mắt mị thành một cái phùng, lười biếng mà dựa nghiêng ở cửa sơn trụ thượng: “Hoa Cung chủ thay ta đem chân trái gõ đoạn, ma đi cốt vảy một lần nữa tĩnh dưỡng, cuối cùng là trị hết chân què.” Như vậy trùy tâm tận xương đau, nàng lại nhẹ đạm đến phảng phất là đang nói người khác chuyện xưa. Mời các bạn đón đọc Mỹ Nhân Ngây Thơ của tác giả Bố Đinh Lưu Ly.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ninh Phi - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Ninh Phi bỏ phu quân, rời phủ. Cùng Tô Hy Tuần tổ chức đám cưới linh đình trước mặt phu quân cũ. Nương tựa vào nam nhân thì còn yêu đương cái gì, chỉ có bình đẳng mới lâu dài được thôi. *** Diệp Vân Thanh nổi tiếng ở bẩn. Nghe nói Tô Hy Tuần từng thấy cả mộc nhĩ hay cây nấm gì đấy ở trong phòng hắn. Còn nghe đâu nếu lật cái gối hắn đang dùng lên thì mặt trái mọc đầy nấm mốc đủ màu, đủ loại. Đừng bị ánh mắt nhiều lúc rất sắc bén của hắn lừa, hành động của hắn đôi khi rất ra dáng hiệp khách, nhưng sự lười nhác trong xương cốt của hắn có thể che hết tất cả các ưu điểm kia. Ban đầu sơn trại cũng không biết vì sao hắn lại bẩn như vậy, sau khi thân phận hắn bị bại lộ thì mọi người mới chợt hiểu ra. Hóa ra là vậy, hóa ra là cành vàng lá ngọc lớn lên trong thâm cung, biết ngay rằng hắn có cung nữ chăm lo cái ăn cái mặc từ nhỏ, quần áo thì giơ tay ra mặc, cơm đến thì chỉ việc há mồm. Đến khi bản thân quyết định sống cuộc sống độc lập thì không còn ai lo tới những chuyện nhỏ nhặt đó nữa, thế là trở thành người như ngày hôm nay. Dù phòng của Diệp Vân Thanh có tiếng là vùng đất của nấm mốc nhưng người chủ phòng là Diệp Vân Thanh đây vẫn làm theo ý mình như trước, ngày ngày sống tiêu diêu tự tại. Nhưng gần đây rõ ràng hắn đã lâm vào tình cảnh khó khăn, trong cuộc đời Diệp Vân Thanh có thêm một người phụ nữ, chính là người phụ nữ của Tô Hy Tuần! ... Mời các bạn đón đọc ​Ninh Phi của tác giả Cuồng Ngôn Thiên Tiếu.
Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! - Minh Nguyệt Ngọc Anh
Nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình sủng có tựa đề Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh là Băng Tuyết Nhi và Hiên Viên Lãnh. Người chị em thân thiết nhất lại vì sự đố kỵ mà hãm hại cô. Cô vì thành toàn cho người đó mà nhảy xuống vách núi nhưng may mắn không chết. Cô xuyên không qua trở thành đứa trẻ bị mọi người coi là phế vật. Cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao? Cô sẽ làm gì để thích ứng với hoàn cảnh nơi này? *** Băng Tuyết Nhi nhìn qua Lão, Mị, Ảnh, Dạ, Thiên, Minh Mai, Minh Trúc, MInh Lan, Lục Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lão, môi anh đào khẽ mở: “Thúc Thúc, Tuyết Nhi về rồi.” Lão nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt. “Trở về là tốt rồi.” Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.. “Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lục Địch U nhìn Hiên Viên Lãnh và Minh Trúc đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên. “Vương Phi, chúng ta cũng muốn.” Ảnh cùng 3 thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé. “Không được tranh với ta.” Lục Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại. “Vì sao lại không thể?” “……” Mời các bạn đón đọc Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh.
Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiểu Ngốc
Phúc hắc với tảng băng, yêu nghiệt với độc miệng! Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên Hoàng ban tặng một cây "Trảm Long Kiếm" trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, thân phận tôn quý hơn cả hoàng đế đương triều, tuấn tú như thần, nhưng lại diêm dúa lẳng lơ giống như yêu, trên khóe môi luôn thoáng hiện nụ cười lười biếng; hắn cuồng ngạo không ai có thể kiềm chế được, nhưng hắn có đầy đủ những thứ đáng để cuồng ngạo, khi còn trẻ đã đặt đến đỉnh cao của huyễn thuật, một thân trang phục màu tím đi ngao du khắp thiên hạ, khó có địch thủ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, lấy một địch ngàn, giết người như ma, máu lạnh vô tình, đối nghịch với hắn, kết quả chỉ có một, là muốn sống cũng không được, chết cũng không xong. Tôn quý như hắn, cuồng ngạo như hắn, máu lạnh như hắn, nhưng củng chỉ là một nam nhân thâm tình, vì nàng, hắn vứt bỏ tất cả bóng hồng bên cạnh, buông bỏ thân phận tôn quý, nam nhân máu lạnh cuối cùng cũng thành một người dịu dàng. Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác. Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"! Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu. Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng. Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy. Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây? Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười? Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ? *** "Chủ tử, mang sơn xảy ra chuyện lạ!" Trong giọng nói của Đại Hoa có chút nóng nảy, lười phản ứng lại sự nhạo báng của Hoa Trảm Lãng, dạo bước đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết. "Nói." Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết lạnh lẽo, từ trong ngực Mộ Lương ngồi dậy. "Tuyết chủ tử, lần tuyết rơi này có vấn đề!" Bước đi của Đại Hoa có chút gấp gáp. Hàng năm ở Mang sơn đều rét lạnh, năng lực chống rét của động vật trên núi rất mạnh, theo lý thuyết thì cho dù tuyết có rơi liên tục cả nửa tháng đối với bọn họ cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng lúc này đây lại xảy ra chuyện lạ, cả nhóm Linh Thú đều không chịu nổi cái lạnh này, cho dù là núp mình ở trong huyệt động ấm áp, cũng có thể cảm nhận được cảm giác rét lạnh thấu xương ở bên ngoài, con vật nào mạnh thì còn tạm ổn nhưng nếu yếu một chút thì trực tiếp chết rét. Sức chống cự của linh thú chắc chắn là cao hơn thực vật nhưng từng linh thú một đều bị lạnh đến không chịu nổi còn những thực vật kia lại phát triển theo cường độ của tuyết, tuyết rơi xuống càng nhiều thì nó càng phát triển khỏe mạnh, những linh thú ăn thực vật đó thì chỉ sau một ngày liền chết, sau đó Đại Hoa đi xem xét tình hình thì phát hiện mấy linh thú đó đều là trúng độc mà chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả các linh thú trên mang sơn nhất định sẽ bị diệt vong. "Chỉ có ở mang sơn mới xuất hiện tình huống như thế sao?"Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, nếu như cả Mộ Quốc thậm chí là Vân Huyễn Đại lục cũng xuất hiện tình huống như thế, thì đó chính là**** bao nhiêu tai nạn? Người nếu muốn tiếp tục sống phải ăn lương thực nhưng lương thực trồng ra đều có độc...... Mọi người ai cũng đều nghĩ tới một điểm này, giận đến tái mặt, đây cũng không phải là chuyện đùa. "Hoàng thúc, ngày hôm trước có đại thần dâng tấu chương cũng đã nói, gần đây mấy trấn nhỏ ở mang sơn vô cớ xuất hiện chuyện người chết tập thể, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, ta đã phái người đi điều tra rồi, chẳng lẽ là......" Sắc mặt Mộ Lê nặng nề. "Khơi nguồn mọi chuyện chính là ở mang sơn." Mộ Lương lạnh lùng nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa. "Chủ tử, ta đã kêu những linh thú kia tập họp lại với nhau, dùng lực lượng của ta để ngăn bão tuyết cho bọn họ nhưng đây không phải là kế sách lâu dài, nên ta mới tới đây tìm mọi ngươi!" Đại Hoa nói. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương của tác giả Thụy Tiểu Ngốc.
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam.... Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia.... Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! *** Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưyêutinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu. Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: "Đến..... đến rồi phải không?, ta....ta đi trước!" Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng. Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng. Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: "Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi." ... Mời các bạn đón đọc Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê của tác giả Sương Nhiễm Tuyết Y.