Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Niên Hoa

Editor: Mr.Downer  Thể loại: Hiện đại, ấm áp, tình hữu độc chung, HE. Độ dài: 21 chương và 2 phiên ngoại. Diễn viên chính: Thẩm Lạc x Hạ Nhất Dương Không còn gì có thể biến thái hơn lại còn ẫn nhẫn cố chấp công cùng với tiểu thụ ngoan ngoãn đáng yêu. Hỗ sủng, tình yêu cuồng theo dõi. Tránh lôi: Thiên về hiện thực văn, bối cảnh vẫn là Tô Châu, công thụ đều sắp 40, không thể một chút kinh nghiệm tình dục cũng không có, như vậy không thực tế, nhưng thói quen của tôi chính là sau khi hai người cùng một chỗ chỉ có lẫn nhau. Chậm nhiệt văn, độ ngọt về sau tuyệt đối tăng mạnh, mong các bạn nhẫn nại. *** [Review] Niên hoa – Tĩnh Thủy Biên Posted by KAN NO AME on 06.09.2018 Nói thế nào nhỉ, mình thích giọng văn Tĩnh Thủy Biên, rất đỗi dịu dàng, phảng phất nét u buồn. Rõ ràng nội dung câu chuyện rất tươi sáng, cũng tràn đầy hy vọng về tương lai, nhưng mỗi khi đọc mình vẫn thấy man mác buồn… Giống Tháng năm qua, bối cảnh Niên hoa vẫn là vùng sông nước Giang Nam êm đềm, nơi tình yêu giữa Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương đơm hoa kết quả. Dung lượng câu chuyện chỉ có 21 chương, rất ngắn, không dài, thế nên tình yêu giữa họ cũng giống như nét bút thoảng qua, nhưng đẹp. Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương gặp nhau vào tháng năm đại học, hai thiếu niên năm ấy thích nhau, nhưng không có duyên, một người ra nước ngoài, một người ở lại tiếp tục lập nghiệp. Hạ Nhất Dương chờ Thẩm Lạc 15 năm, dù cho hắn có nói có thể sẽ không quay lại, ngày ngày xem trộm instagram của hắn, của bạn gái cũ hắn. Thẩm Lạc xa Hạ Nhất Dương từng ấy thời gian, hắn đếm cả từng ngày. Vì sao lại xa nhau? Vì sao lại ra nước ngoài? Vì gia đình hắn phát hiện ra tính hướng của hắn, đưa hắn vào trại chữa bệnh. Trong khoảng thời gian ấy, hắn vẫn luôn bảo không chữa được đâu, ừ đúng rồi, không phải là bệnh, chữa cả đời cũng không khỏi. Thẩm Lạc không chụp người, trên instagram chỉ toàn ảnh phong cảnh, cả đời này hắn chỉ chụp duy nhất người hắn thương. Ok, vậy thôi, cũng chẳng có gì để spoil cả, cả câu chuyện rất nhẹ nhàng, nói gọn lại chính là chuyện tình lãng mạn giữa đời thường của hai ông chú sắp 40, chi tiết hơn nữa thì, các bạn tự mình đọc và cảm nhận nhé! ^^ *** - NIÊN HOA - Tác giả: Tĩnh Thủy Biên Thể loại: Hiện đại, ấm áp, tình hữu độc chung, gương vỡ lại lành, HE. Độ dài: 21 chương và 2 phiên ngoại. Diễn viên chính: Thẩm Lạc x Hạ Nhất Dương Giới thiệu tóm tắt: Thật biến thái ẩn nhẫn chấp niệm công x túng túng ngoan ngoãn trung khuyển thụ. Hỗ sủng, tình yêu cuồng theo dõi. _______ "Niên hoa tố cẩm, tương phùng vị vãn, hoa khai tịnh hảo, tuế nguyệt an nhiên." (Dịch nghĩa: Cuộc đời tươi đẹp, gặp nhau chưa muộn. Hoa nở bình yên, ngày tháng an nhiên.) Truyện kể về chuyện tình giữa hai lão trung niên Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương. Thuở thiếu thời, trong mắt mọi người xung quanh, họ là kì phùng địch thủ thường xuyên cạnh tranh với nhau. Hơn hết, giữa họ còn là một bóng hồng để họ càng ra sức giành lấy. Nhưng ai biết, ngay cả họ cũng không biết, đối phương lại ôm ấp tình cảm sâu kín với mình. Rồi biến cố xảy ra, hai người xa nhau cho đến mãi khi họ đã U40 mới gặp lại. Trong thời gian đó, thực ra Hạ Nhất Dương luôn âm thầm theo dõi insta của Thẩm Lạc, âm thầm đếm từng người bạn gái khác nhau của anh. Khi họ gặp lại, một cuộc thả thính, người đòi ăn người tình nguyện bao ăn diễn ra cả tháng trời. Bạn đọc sẽ hồi hộp chờ đợi đến khi nào ván bài mới được lật ngửa, và cũng sẽ cảm thấy hứng thú với màn tung hứng của hai anh già. Xuyên suốt truyện, có lẽ bạn sẽ luôn nghĩ Hạ Nhất Dương là người thiệt thòi hơn,nhưng mãi sau bí mật mới hé lộ. Trong cuộc tình này, Thẩm Lạc đã vì anh mà nặng tình mà trả giá quá nhiều. Tưởng chừng đây chỉ là một cuộc tình nhẹ nhàng nhưng thật ra trong đó chứa rất nhiều hỉ nộ ái ố, thầm lặng chịu đựng và hi sinh làm người ta cảm động. Cuộc tình thú sau đó của hai người cũng rất hưng phấn. Mọi người nên đọc nha~~ *** Trước đây mình đọc khá ít truyện của Tĩnh Thủy Biên và sau khi đọc xong "Niên Hoa" thì điều khiến mình bực bội và hối tiếc đó chính là tại sao mình không đọc cuốn này sớm hơn, tại sao Tĩnh Thủy Biên lại viết cuốn này ngắn như vậy? : <<<
Truyện tương đối ngắn nên chắc chắn các bạn sẽ ngốn nó khá nhanh và nhất là những bạn điên cuồng thích kiểu "cả đời chỉ yêu một người" như mình. Thẩm Lạc, trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, vì một chàng trai với nụ cười tươi sáng lọt vào tiêu cự mà đem lòng nhớ thương. Anh lặng lẽ tiếp cận, lặng lẽ chôn một chiếc hố "vừa sâu vừa mềm" chờ đối phương nhảy xuống. Hạ Nhất Dương thích thầm Thần Lạc mà chẳng hay đối phương cũng thầm mến mình. Chỉ lặng lẽ quan tâm, đem những phần tốt nhất cho đi, đối xử với người ấy bằng cả tấm lòng. Ở những năm đầu của thời tuổi trẻ họ bên nhau. Biến cố ập đến, họ rời xa nhau khi chưa kịp ngỏ lời. Bao lâu nhỉ? Mười lăm năm chăng? Không. "Mười lăm năm ba tháng lẻ hai ngày thêm mười hai giờ. Thật sự rất dài". Mình rất thích cách tác giả nói về quãng thời gian mà hai người Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương tách ra. Chỉ là qua một vài dòng hồi tưởng ngắn qua ở một vài chương nhưng cũng đã giúp ta hiểu rõ tâm tư tình cảm của hai nhân vật chính. Đều là con người, đau thương cứ phải để đó mà tiến bước lên phía trước. Con người cũng đừng nên chỉ chìm đắm trong muộn sầu khổ đau. Thế nhưng không phải vì thế mà tình yêu trong họ phai nhạt. Hạ Nhất Dương để có được thành công như ngày hôm nay thì cậu cũng đã phải cố gắng rất nhiều. Thẩm Lạc không quay về thì cậu sẽ là người đi tìm anh. Gần 40 tuổi, những suy nghĩ đó có thể sốc nổi nhưng biết làm sao được, trái tim khi có hình bóng ai đó là như thế đấy. "Tình yêu của cậu, sợ sệt của cậu, dũng khí của cậu, tất cả từ đầu đến cuối chỉ vì một người". Còn Thẩm Lạc, không phải anh không muốn quay về. Anh muốn lắm chứ, anh nhớ Hạ Nhất Dương tha thiết. Cậu là người mẫu, là chàng thơ duy nhất của anh. Thứ hại hai người phải chia xa chính là thứ suy nghĩ thiển cận, hẹp hòi ích kỉ của con người. Họ gán lên tình yêu giữa anh và cậu là một thứ bệnh. Chính vì thế nếu chưa thể xóa đi những định kiến, chưa thể khiến mọi người nhận ra họ mới là người sai thì anh sẽ không trở về. Anh muốn chính mình có thể sánh bước bên Hạ Nhất Dương mà không phải dè chừng bất kì ai cả. Cả hai sinh ra là dành cho nhau. Họ chẳng thể nào quên được bóng hình đối phương mà đối phương, ngày đêm nhung nhớ da diết. Đó chẳng phải là tình yêu sao? Không chỉ có những dòng chữ thấm đẫm tình cảm về một câu chuyện tình yêu giữa hai người đã sắp đến 2/3 cuộc đời mà mình còn thích việc Tĩnh Thủy Biên đề cập đến những bệnh viện chữa "bệnh đồng tình". Đây là một chi tiết quá đỗi quen thuộc mà có lẽ các bạn cũng từng một lần đọc qua. Nhưng lần nào khi đọc những câu chuyện có chi tiết này mình đều phải thổn thức. Tình yêu là bình đẳng, nó không phân biệt bất kì ai. Không ai có cái quyền sai khiến người khác phải yêu ai, phải làm gì. Thẩm Lạc khi bị đưa vào cái bệnh viện để chữa "bệnh". Anh không khuất phục, bởi anh luôn biết xúc cảm của bản thân là chính đáng, chẳng phải là điều gì sai trái, anh tự hào về nó. So với vũ trụ bao la rộng lớn hay hằng hà sa số những điều trên đời, Hạ Nhất Dương nặng hơn tất cả. "Độ tôi qua khổ ải, thành viên mãn của tôi". Ngoài ra còn một chi tiết mình rất thích chính là khi Hạ Nhất Dương come out với gia đình, nhận được sự đồng ý, cả hai đều đã bật khóc vì hạnh phúc. Tình yêu của họ đã được nhìn nhận một cách đúng đắn. Những năm tháng đẹp nhất, rực rỡ như hoa chính là những năm tháng họ có nhau. "Niên Hoa" thật sự là một cuốn truyện thấm đẫm rất dễ chạm đến những xúc cảm của người đọc. Mình THẬT SỰ THẬT SỰ mong muốn những ai chưa đọc nó hãy tìm đọc. Mình hoàn toàn đảm bảo bạn sẽ không hối hận đâu. Và về phía mình, chắc chắn sắp tới sẽ tìm đọc thêm thật nhiều những tựa sách của Thủy Tĩnh Biên. Mong các bạn đọc sách vui vẻ nhé! Niên hoa: Những năm tháng tươi đẹp như hoa trong cuộc đời, chính là tuổi thanh xuân. Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương gặp nhau là từ thời đại học. Hạ Nhất Dương có cô bạn thanh mai là Bạch Phương, hai người thân thiết quá đỗi làm ai cũng tưởng hai người họ là một đôi. Nhưng bỗng nhiên bất ngờ một tin đem đến, Bạch Phương trở thành bạn gái của Thẩm Lạc, cứ tưởng hai người Thẩm Lạc và Nhất Dương sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung, nhưng không ngờ lại trở thành tụ ba người. Trong bốn năm đại học, tất cả mọi người đều biết lớp A có hai người, Hạ Nhất Dương thì như "thời gian kinh diễm", còn Thẩm Lạc thì như "năm tháng ôn nhu". Tất cả mọi người cứ tưởng hai người là tình địch, đối đầu nhau khắp nơi, nhưng chẳng ai lại tưởng rằng họ chính là có tình cảm với đối phương. Thẩm Lạc thích Hạ Nhất Dương, còn Hạ Nhất Dương cũng thích Thẩm Lạc, nhưng cả hai người đều dùng cách riêng của mình để thích đối phương. Một người thì ngoan ngoãn nghe lời, người kia thích gì thì sẽ làm cho họ, còn một người thì lại luôn muốn làm nổi bật mình trong mắt của đối phương, trêu ghẹo để người ấy chú ý đến mình. Năm tháng đại học hai người chỉ cần chọc vỡ cái màn ấy đi thì hai người sẽ ở bên nhau, viết nên những trang tình yêu tuổi thanh xuân tươi đẹp. Nhưng trên đời này chẳng có gì gọi là nếu như, cũng chẳng có gì gọi là mộng hồng giữa đời thực. Thẩm Lạc bị cha mẹ phát hiện ra anh thích đàn ông, ở đầu những năm 2000, đồng tính là bệnh, phải chữa, chữa đến khi nào hết bệnh thì thôi. Thẩm Lạc bị cha mẹ dùng mọi cách để chữa hết căn bệnh quái đản này, ngay cả ép anh ra nước ngoài, rời bỏ cả nơi sinh ra và lớn lên, rời bỏ cả cậu con trai mà anh yêu, mà anh chuẩn bị thổ lộ. Suốt mười lăm năm ở nơi đất khách quê người, Thẩm Lạc đếm từng ngày từng giờ, ai cũng nói anh có bệnh. Ừ thì anh có thật, nhưng bệnh của anh muốn chữa hết thì chỉ có thể dùng cả đời để chữa trị thì mới hết hẳn. Những năm tháng du học rồi đi làm bên nơi xứ khách, anh chụp ảnh, nhưng toàn bộ ảnh chụp toàn về cảnh vật, anh không chụp người, vì anh chỉ có thể chụp người anh yêu nhất mà thôi. "Mười lăm năm ba tháng lẻ hai ngày thêm mười hai giờ." "Thời gian chúng ta tách ra." "Thật sự rất dài." Có lẽ Thẩm Lạc cũng không biết rằng trong khoảng thời gian rất dài đó cũng có một người thích anh đến điên cuồng. Hạ Nhất Dương trong khoảng thời gian đó, âm thầm lặng lẽ mỗi ngày đi vào xem instagram của anh, chú ý đến mọi hoạt động của anh, dù cho công việc mỗi ngày có mệt mỏi đến đâu thì thì việc xem hoạt động của anh trên mạng xã hội được cậu xem như là "tấu chương cần phê duyệt mỗi ngày". Tuy rằng anh đã nói có thể sẽ quay lại nữa, nhưng cậu vẫn ngốc nghếch nghĩ rằng nếu như có ngày anh về thì mình có đủ năng lực, đủ địa vị để giúp anh có một công việc, cậu còn ngốc nghếch để dành tiền, hỏi tất cả vấn đề để được nhập tịch bên Mỹ, bởi vì nếu anh không quay lại thì cậu sẽ đi tìm anh. Nhưng thực may mắn, cậu đã chờ được anh trở lại. Mười lăm năm, đủ để cho hai cậu thiếu niên mang đầy vẻ thanh xuân tươi trẻ trở thành hai người đàn ông trung niên trải đời thành thục. Gặp nhau sau mười lăm năm, nếu như trước đây đã bỏ lỡ thì bây giờ có cơ hội thì sẽ giữ thật chặt vĩnh viễn không bao giờ buông tay. Bởi khi trước đó đã là tiếc nuối thì hiện tại sẽ càng trân trọng và tương lai sẽ càng giữ chặt. Hai người đã quá cái ngưỡng nửa ba mươi, mọi sự thành thục ổn trọng của người đàn ông trưởng thành pha lẫn gì đó có chút hoài niệm tuổi thanh xuân đã bỏ lỡ vì thế khi hai người xác định tình cảm thì chính là sự ngọt ngào và ấm áp. Truyện tuy không dài, nhưng lại đủ để cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp lan tỏa khắp cả bộ truyện. Mình cảm thấy nếu nói hai người xa cách mười lăm năm thì có thể nói rằng họ cho nhau mười lăm để trưởng thành, để chuẩn bị những gì tốt nhất dành cho đối phương, để khi gặp lại, họ có đủ năng lực lẫn trách nhiệm gánh vác cả cuộc đời đối phương. Nếu nói nắng buổi sớm mai là tình yêu ngây ngô trong sáng, nắng buổi ban trưa là mãnh liệt nhiệt huyết, thì nắng của buổi chiều lại mang chút gì đó ấm áp, ổn trọng. Có lẽ đã nếm trải khó khăn tạo nên sự thành thục nhất định thì đã đủ vững vàng để có thể đương đầu những khó khăn kế tiếp. Một đoạn tình yêu ấm áp, nhẹ nhàng của hai người đàn ông trưởng thành sẽ như một dòng nước ấm dịu nhẹ chảy vào trong lòng người đọc. Một trải nghiệm cho đoạn tình cảm trưởng thành, mấy bạn đọc rồi để lại cảm nhận nhé.   Mời các bạn đón đọc Niên Hoa của tác giả Tĩnh Thủy Biên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chức Nghiệp Thế Thân - Thủy Thiên Thừa
Là một diễn viên đóng thế kỳ cựu, Chu Tường không ngờ lại có ngày mình trở thành thế thân trong đời thực. Gặp gỡ Yến Minh Tu, anh đâu ngờ cái giá phải trả lại chính là cuộc đời và sinh mệnh của mình. Yến Minh Tu khi ấy mù quáng xem anh là người thay thế, tạo thành ngọn nguồn bi kịch của cả hai người. Đến lúc Chu Tường được ban cho sinh mệnh mới, anh tìm mọi cách lẩn tránh, những mong có thể thoát khỏi ám ảnh chuyện xưa. Nào ngờ nghiệt duyên đưa đẩy, anh lại rơi vào con đường cũ, vẫn bị Yến Minh Tu coi là thế thân. Rốt cuộc ai mới là thế thân của ai? Hình bóng Yến Minh Tu vẫn hằng theo đuổi, tình yêu chôn chặt nơi đáy lòng cậu thực sự dành cho ai? *** Chu Tường thử mở mắt, nhưng mắt khô khốc, ánh sáng chói loà, hắn chỉ có thể hé mi thành một đường hẹp. Đập vào mắt hắn là một màu trắng toát lạnh lẽo, trắng đến chẳng có hơi người. Cảm giác thân thể dần dần quay lại, hắn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, hắn biết mình đang ở bệnh viện, hắn rất bất ngờ. Vậy mà còn sống? Ngã từ vách núi cao như thế mà vẫn còn sống? Chắc vì phẩm hạnh của hắn tốt quá, nên ông trời không nỡ bắt hắn đi, để hắn ở lại tiếp tục phổ độ nhân gian. Mặc kệ ra sao, nhặt được về một cái mạng vẫn là chuyện tốt, nhưng chẳng biết có cụt cái tay cái chân nào không. Tay hắn, chân hắn đều không có cảm giác. Hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu lành lặn thì tốt, nhưng nếu tàn phế, chẳng phải sống không bằng chết? “Chu Tường? Chu Tường? Con tỉnh rồi?” Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ trung niên đập vào tai hắn, thê lương và bi ai, kèm theo cả tiếng khóc than nức nở. Chu Tường cố gắng quay đầu nhìn, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, rất gầy gò, trông rất quen, nhưng mặc dù bà đang gọi tên hắn, hắn cũng không nhận ra bà, ai thế nhỉ? “Chu Tường ơi…” Người phụ nữ muốn khóc, nhưng cố gắng nín nhịn, chân nam đá chân xiêu chạy ra cửa, túm lấy một y tá, kích động kêu to, “Con tôi tỉnh rồi! Con tôi tỉnh rồi! Đi gọi bác sĩ nhanh với!” Con? Ai là con bà ấy? Chu Tường há miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô rốc đau đớn như bị lửa thiêu, cố gắng nửa ngày vẫn không phát ra được âm thanh. ... Mời các bạn đón đọc Chức Nghiệp Thế Thân của tác giả Thủy Thiên Thừa.
Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.
Du Long Tùy Nguyệt - Nhĩ Nhã
  AudioBook Du Long Tùy Nguyệt   Đồng nghiệp văn của chủ bộ Khai Phong phủ – Công Tôn Sách cùng Cửu Vương Gia Triệu Phổ. Một vị võ tướng oai hùng, vô cùng cẩu thả lưu manh cực kỳ ghét thư sinh. Một thần y tài giỏi, nóng nảy hung hãn cực kỳ ghét lưu manh. Định mệnh đã để họ gặp nhau, cãi nhau, ghét nhau và yêu nhau. Trong quá trình đó không thể thiếu được sự góp mặt của công thần bé bỏng Tiểu Tứ Tử, bảo bối không chỉ góp phần đưa võ tướng và thư sinh đến với nhau, hơn thế nữa, con mèo đen và con chuột bạch cũng không thể tránh thoát cặp mắt sáng như sao của bé. Và mọi chuyện đã bắt đầu như thế, tú tài đụng độ nhà binh, sau một loạt hiểu lầm và đá lửa văng tung tóe, những ai có tình thân rồi cũng sẽ trở thành quyến thuộc. *** Tháng giêng vừa qua đi, ven Kính hồ hạ xuống một trận tuyết lớn, toàn bộ huyện Sơn Âm đều bị phủ trong một tầng trắng thuần. Tại thị trấn phía tây, có một thôn nhỏ sinh sống vài trăm nhân khẩu, tên là thôn Nhã Trúc. Thôn này có vẻ không lớn, nhưng lại nổi danh trong toàn bộ vùng Chiết Giang. Có hai nguyên nhân khiến nó nổi danh, đó là trong tên thôn có một chữ “Nhã” và một chữ “Trúc”. Nhã, là chỉ nơi này lịch sự tao nhã, cũng có nhiều nhã khách xuất hiện. Thôn Nhã Trúc thịnh hành việc đọc sách, văn nhân được tôn kính, người người đều là nhã khách, cho dù là một tiểu đồng bốn năm tuổi chơi đùa ở ven đường, cũng có thể thuận miệng làm vài câu thi văn, nói ra nhiều lời có đạo lý. Trúc, là chỉ xung quanh nơi này có một rừng trúc rất lớn. Rừng trúc này rộng đến ngàn khoảnh, giống như một cái túi tiền, bao quanh toàn bộ thôn làng, măng non và trà trúc diệp của thôn Nhã Trúc cũng là vật phẩm thượng đẳng, lừng danh. Đầu thôn Nhã Trúc, có mảnh đất tròn với hàng rào vây quanh vài dãy nhà tường trắng ngói đen, trong đó có một căn nhà nhỏ lịch sự tao nhã, trên mái hiên còn đang đóng băng. “Cót két” một tiếng, cửa bị mở ra, phía trong cửa, một tiểu oa nhi bốn năm tuổi nhô đầu ra, hướng về rừng trúc xanh đang bị tuyết trắng bao phủ phía xa xa nhìn quanh. ... Mời các bạn đón đọc Du Long Tùy Nguyệt của tác giả Nhĩ Nhã.
Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh - Nam Phong Bất Tẫn
  AudioBook Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh    Đời trước ta lòng tham vô đáy vì tư lợi, hại chết chính mình hại chết ngươi. Đời này ta sẽ ở xa xa đứng nhìn ngươi, che chở ngươi, bảo hộ ngươi, dùng cả đời cùng ngươi. —— Buông xuống ân oán, quyến luyến ẩn sâu. —— Nếu có ngày gặp lại, sinh tử không ly tán. Bạn học Dương trọng sinh thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, làm bạn cùng giáo chủ vượt qua hồng trần cưỡi ngựa lao nhanh sống đến tiêu tiêu sái sái. Dương Liên Đình là công, cầu không khảo chứng, HE, không theo nội dung nguyên tác. Trong truyện sẽ có hai nhân vật ở truyện khác xuyên tới, một là Mạnh Tinh Hồn phiên bản nhỏ, một là Diệp Khai. Hai người kia sẽ không ảnh hưởng đến nguyên tác, không xem qua tiểu thuyết nguyên tác cũng không sao, vì ta không viết nhiều về bọn họ, Toàn bộ văn phong khả năng sẽ tương đối khói lửa (:з” ∠)_, Dù sao chính là câu chuyện giáo chủ và Dương Liên Đình manh manh nói yêu thương, thích liền vào đi ~ *** Biên tập đánh giá: Kiếp trước phụ Đông Phương, Dương Liên Đình chết sau đó trọng sinh, về tới mười năm trước. Cả đời này, hắn không muốn vì hư danh mà sống, quyết tâm dùng cả cuộc đời bảo hộ giáo chủ, vãn hồi kết cục bi kịch kiếp trước. Hắn tính tốt tất cả, lại tính không được ý trời, trong chốn giang hồ xuất thế vài vị cao thủ chưa bao giờ nghe danh, Họa lớn uy hiếp sinh mệnh lại bị kẻ thần bí cứu ra trước tiên. Dương Liên Đình phát hiện, sau khi trọng sinh, “Giang hồ” này dường như không giống trong trí nhớ của hắn, Vậy nguyện vọng hắn và giáo chủ “Kết tóc cùng quân, tương thủ sống quãng đời còn lại”, còn có thể thuận lợi thực hiện sao. . . Tác giả lấy thị giác của Dương Liên Đình khi trọng sinh (ngôi tôi – ta), dùng văn tự nhẵn nhụi miêu tả một giang hồ khác hẳn, Trong giang hồ này xuất hiện lớp lớp người mới, âm mưu càng ùn ùn, Toàn bộ câu chuyện làm động lòng người, ấm áp ngọt ngào, đáng giá xem. *** Phát ra một tiếng “Chi nha” sấm người, cửa sắt mở ra. Hơi hơi ngẩng đầu, bả vai liền bị ấn chặt trở về, ta cười lạnh một tiếng, tùy ý bọn họ nâng ta vào thông đạo đi xuống đất. Thông đạo âm lãnh uốn lượn, hai vách tường đốt mấy ngọn đèn, ngọn đèn dầu u ám phiêu phiêu, bóng người kéo dài vặn vẹo giống như ác quỷ vô mặt. Thượng Quan Vân nâng cáng đi phía trước hết sức cẩn thận, bước chân càng ngày càng chậm, sau khi quẹo vài lần, trước mắt liền trở nên sáng ngời. Gió thổi tới thoang thoảng hương mai. Núi đá xếp, đình đài lầu các, hồ nước ở một phương trong như gương được khảm tại giữa vườn, đẩy cửa sổ nhìn ra liền thấy sóng nước lâng lâng, vài cầu nổi ở trên mặt nước, tà tà đối diện là một vườn hồng mai nở rộ nhìn không thấy giới hạn. Tâm ta run lên, lại là hôm nay, lại là hôm nay! Phía sau truyền đến tiếng trêu đùa của Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung, nữ tử yêu kiều giọng nói mềm mại, đang cùng tình lang thương lượng làm thế nào để giết chết Đông Phương Bất Bại đã nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, chiếm lấy vườn này cho riêng mình. Ta cười lạnh, bất động thanh sắc nắm chặt nắm tay giấu vào trong tay áo, chỉ huy Thượng Quan Vân đi qua núi giả, dọc theo một con đường đá sỏi đi lên phía trước. ... Mời các bạn đón đọc Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh của tác giả Nam Phong Bất Tẫn.