Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mộng Dục

Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khăn giấy mà phải cầm theo xô...để mà hứng máu. *nhếch mép* Tâm sự: ai đọc  "Lây em làm điểm tâm" rồi thì chắc cũng nhận ra, nam chính bộ "Mộng dục" này chính là anh trai nữ9 + bạn học của nam9 bộ leldt. Cô ngán ngẩm cái cảnh gia đình lừa dối nhau Cô muốn chạy trốn khỏi thực tại Cô giãy giụa muốn bùng cháy Cô muốn buông tha bản thân một lần Ai ngờ cô lại rơi vào tay hắn! Hắn không phải là người cô có thể động nha. Thôi xong rồi!!! *** Sơ lược về nam nữ chính: Trịnh Liệt - giám đốc tập đoàn IE, em trai hoàng tử nước Anh, 1 trong 4 người có tầm ảnh hưởng trong tứ đại gia tộc. Lâm Vĩnh Túc - tiểu thư Lâm gia, con nuôi của bố ruột Trịnh Liệt (cái thân thế này về sau có gây hiểu lầm cho nam nữ chính nha quý vị). Tiện đây cũng nói luôn tác giả có hơi buff về thân thế của nam nữ. Truyện mở đầu khi Lâm Vĩnh Túc đến bar mượn rượu giải sầu chuyện gia đình, tại đây cô gặp Trịnh Liệt và nghĩ anh là trai bao nên muốn cùng anh trải qua 1 đêm. Và thế là 1 đêm thác loạn đã xảy ra. Sau lần gặp mặt đó cả 2 cứ vậy mà cuốn lấy nhau và rồi yêu nhau. Nhưng rồi Trịnh Liệt phát hiện ra Vĩnh Túc là con của người phụ nữ hại gia đình anh tan vỡ, anh hận Vĩnh Túc nhưng cũng rất yêu cô. Đoạn ngược này không ngược lắm đâu bà con ạ và được tác giả đi khá nhanh, tóm lại là không ngược mấy đâu đừng vì tình tiết Vĩnh Túc muốn nhảy lầu hay Vĩnh Túc muốn bỏ trốn mà bị đánh lừa chứ về sau nó sủng đấy. Qua mấy chi tiết ngược sương sương mình nói trên tác giả muốn làm rõ tình yêu của nam chính dành cho nữ chính cũng như dần gỡ bỏ nút thắt giữa cả 2 thôi nên mọi người cứ yên tâm đọc đi. Sau khi hiểu lầm hóa giải Trịnh Liệt và Vĩnh Túc trở lại bình thường, nồng ấm bên nhau về sau còn có 1 bé trai là Trịnh Thế Phong nữa. Tiện cái kết cũng bẻ lái thêm về thân phận của nam chính nha (em trai hoàng tử nước Anh đấy mọi người ạ) Bên cạnh cặp chính là Trịnh Liệt và Lâm Vĩnh Túc thì cặp phụ là cặp của mẹ nữ chính Khiêu Thục Linh và tình trẻ Vô Dĩnh Kỳ kém 8 tuổi cũng gây được chú ý . Thời trẻ vì yêu mù quáng ba của Trịnh Liệt mà bà đã nói dối Vĩnh Túc là con của ông hại gia đình ông tan vỡ, dù sau này cả 2 có kết hôn nhưng hôn nhân của họ không hề hạnh phúc , người chồng đó chưa từng cho bà ấm áp hay sự an tâm nhưng bà lại tìm thấy những thứ đó trên người của Vô Dĩnh Kỳ. Có cậu hát ''tại vì hôm mưa anh đưa chiếc ô đã làm trái tim em có cầu vồng ''thì trong trường hợp này là'' tại vì hôm đó em đưa cho anh chiếc bánh giữa trời đông giá rét đã làm tim anh có cầu vồng'' nha. Lần gặp đó Khiên Thục Linh 17 tuổi còn Vô Dĩnh Kỳ 8 tuổi. Kết của đôi này cũng là hạnh phúc bên nhau nha. Còn các cặp phụ khác như Mạc Thuần Uy - Lý Hiểu Thiên và Ninh Kiến Thần - Lô Vỹ Tinh cặp nào cặp đấy hạnh phúc hết nha, sủng đấy không ngược cặp phụ mấy đâu. Kết lại đây là bộ H văn của tác giả Việt Nam mà mình nghĩ mọi người nên thử, thịt và nội dung cân đối 5:5. Nữ chính sạch còn nam chính thì không rõ. Nói chung là bộ này đọc ok, trừ bỏ mất cái tình tiết buff về thân thế nam chính ra thì mọi thứ ổn. Mọi người có thể nhảy thử bộ này xem thế nào nhé. *** Trước đây, nhắc tới thể loại truyện Sắc hiệp, ta thường chỉ liên tưởng đến tác giả Trung Quốc thôi đúng không nè. Theo trào lưu truyện Sắc ngày càng phát triển, nhiều tác giả Việt Nam cũng đã bắt đầu tham gia vào viết thể loại này nữa. Hôm nay mình xin giới thiệu đến các bạn một truyện khá hay của tác giả Huyền Namida, đó là Mộng Dục. Truyện kể về Lâm Vình Túc, một tiểu thư nhà giàu, cái gì cô cùng có. Nhưng thực tế ra cô chẳng có gì. Cô có cha, có mẹ, nhưng họ bận làm ăn, bận vui vầy với thú vui riêng họ, không đoái hoài gì đến cô. Cha cô có một dàn bồ nhí, để ông đủ quên đi cái gọi là gia đình. Mẹ cô cũng không vừa, bà có nguyên một danh sách nam sủng để gọi an ủi lúc cô đơn. Trong mắt mọi người, cô là con người không có tình cảm, ngu ngơ, dễ bị gạt và tiêu tiền như rác. Nhưng họ có thấu chăng sự cô đơn, lạc lõng của cô trong căn nhà đó. Đôi lúc cô tự hỏi, cha mẹ cô liệu có yêu nhau không, cô có phải kết tinh tình yêu của họ hay chỉ là sản phẩm cho thấy sự thất bại trong hôn nhân mà họ tạo ra. Trong một đêm nọ, cô vùi mình vào quán bar, chợt cô muốn thử cảm giác có người quan tâm, có người yêu thương. Do vậy cô gọi gã, gã phục vụ Trịnh Liệt. Thực tế ra hắn không phải phục vụ gì cả, chỉ đơn thuần là một đêm vui chơi, vô tình thấy một cô gái ngây thơ, con sói trong long hắn nhảy lên, vậy mà cô vẫn coi hắn là nam phục vụ, lại còn bo cho hắn rất nhiều tiền. Chà, mục tiêu mới đợt này thực đáng yêu. Gặp nhau vô tình, không hội thoại, không cưa cẩm, họ đã lên gường với nhau. Nhưng sau khi trao cho gã trinh tiết của mình, cô lại như lạc vào đôi mắt gã. Liệu rằng cô có tìm được hạnh phúc nơi gã, hay chỉ là một tên hoa hoa công tử, khiến cô lại đau tâm liệt phế. Hãy cùng đọc và trả lời câu hỏi đó nhen. *** Lâm Vĩnh Túc? "Con bé tiểu thư đó hả? Suốt ngày ngồi trong nhà làm con ngoan, biết gì bên ngoài bon chen." "Là Lâm Vĩnh Túc hả? Cục cưng của giám đốc Lâm Thạch, mẹ là bác sĩ của bệnh viện A chứ gì?" "À...con bé đó hả? Ai mà không biết nó là cục vàng, được nâng như trứng." "..." Đó là những gì người ngoài nói về cô. Lâm Vĩnh Túc ngồi dựa lưng ra sau, bàn tay xinh đẹp cầm ly thuỷ tinh có chứa chất cồn nồng đậm, đôi mắt lim dim nhìn ra. Nơi đó những động vật sống về đêm đang thi nhau uốn lượn dưới thứ ánh sáng bảy màu. Trong tiếng nhạc sôi động đến nhức tai, cô khẽ nhíu mày, ngửa cổ uống sạch mọt hơi ly rượu trong tay. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Đắng. Rát. Cái thứ chất lỏng kia vào trong miệng như đốt cháy cả cuống họng. Gia đình hạnh phúc? Tiểu thư giàu có? Hạnh phúc mà cả năm chỉ nhìn mặt nhau được ba lần. Hạnh phúc mà bố ra tay đánh mẹ vì mẹ có một nam sủng ở ngoài. Hạnh phúc mà cô chết lặng khi có một người phụ nữ chỉ bằng tuổi cô bế trên tay đứa bé năm tháng tuổi đến van cầu bố cô nhận con. Hạnh phúc mà... Giả tạo. Lâm Vĩnh Túc vẫy nhẹ tay, lập tức một nam bồi bàn đi đến. "Tôi muốn người có nhiều kinh nghiệm." Đây là quán bar nam kỹ nổi tiếng nhất trong thành phố, không ai không biết. Trong một ngày nhận được nhiều tin 'tốt lành' như thế thì cô cũng cần giải toả. Chưa bao giờ nghĩ đến một gia đình ấm êm lại thành ra thế này. Đã vậy cô cũng sẽ cùng mọi người diễn cho hết cái vở kịch giả tạo này. Mỗi người một việc mà. Bố cô có con riêng, mẹ cô nuôi nam sủng, vậy thì cô sẽ cố gắng nhận trách nhiệm cuối cùng, thác loạn một lần. Đi theo bồi bàn, cô được dẫn đến một căn phòng khá lớn, trong đó có khoảng mười người đàn ông. Ai cũng có vẻ ngoài ba mươi tuổi, mặc dù vẫn tuấn tú ưu nhã nhưng là cô mới hai mươi tròn, chưa đến mức trao lần đầu của người con gái cho một ông chú. Đảo mắt nhìn quanh, đang định quay trở ra thì một người đàn ông cao lớn từ trong đi ra. Đó là một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt cương nghị. Có thể nói, bộ dạng hắn thật sự là vô cùng anh tuấn, tràn đầy vẻ nam tính, nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở. Hàng lông mày rậm mười phần anh khí, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen thẫm như hồ nước sâu thẳm. Hắn có chút lười biếng dựa vào bức tường phía sau, một tay bỏ túi quần, tay kia cầm lấy điện thoại dường như đang xem cái gì đó. "Tôi muốn hắn." Lâm Vĩnh Túc cất giọng cao trong, ngón tay thon dài chỉ về phía người đàn ông kia. "Tôi muốn hắn phục vụ tôi đêm nay." Khuôn mặt nam bồi bàn có chút khó xử. "Cái này...người đó..." "Được. Tôi sẽ phục vụ cô đêm nay." Vừa nói, ánh mắt hắn vừa chăm chú nhìn vào Lâm Vĩnh Túc, khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần. ****__________ Trong căn phòng mờ mờ ánh sáng từ chiếc đèn ngủ đầu giường phát ra "Ưm....mmmm...." Một đôi nam nữ đang cuồng nhiệt hôn nhau. A. Hoá ra hôn là thế này. Cô ngây ngô không biết nên làm gì, chỉ đứng yên cho hắn làm loạn. Lưỡi hắn cạy mở hàm răng nhỏ thẳng tắp đang cố che chắn khoang miệng của cô, không cần nhiều thời gian hắn đã mở cửa miệng thành công. Khám phá từng hơi thở trong khoang miệng, mút lấy chiếc lưỡi thơm tho đang chạy loạn, nuốt lấy dừng tiếng ậm ừ trong cổ họng. Tay hắn chống lên tường. Tay kia đặt sau tấm eo thanh mảnh ép sát người hắn. Nơi hạ bộ hai người chỉ cách nhau lớp vải, hắn nhẹ nhàng ma sát. Hắn buông tha môi cô, liền nhân đó mà thở dốc. Chết tiệt, người cô nhũn ra, đầu óc choáng váng, suýt thiếu không khí mà ngất đi rồi. Hắn ngậm lấy vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào. "Cô muốn màn dạo đầu không? Hay là..." Giọng nói hắn nóng rực mang theo mười phần ám muội khiến mặt cô đỏ tận mang tai. Dù gì cô cũng chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với người đàn ông nào như thế này. Hắn lại tiếp tục gặm nhẹ cánh tai, sau đó lần xuống chiếc cổ trắng nõn tinh tế. Lâm Vĩnh Túc thở dốc, đôi chân nhũn mềm đứng không vững phải dùng tay ôm lấy cổ hắn làm điểm tựa. "Cô gái. Mới như vậy mà đã muốn rồi sao? Thật dâm đãng nha." Hắn nhếch lên cánh môi, cắn nhẹ lên cổ cô. "Ưm...ân..." Tiếng rên vừa thoát ra liền bị hàm răng chặn lại. Nóng quá. Nơi hạ bộ dường như nóng đến phát hoả. Bàn tay to lớn đang đặt nơi eo di chuyển xuống bờ mông cong sau chiếc váy ren, xoa nắn vài cái lại di chuyển xuống một chút đến nơi giao điểm giữa hai chân. Sờ nhẹ. "A..." Dù đã cắn chặt răng nhưng tiếng rên rỉ vẫn cố chấp phát ra. "Rất mẫn cảm." Hắn cong môi, hờ hững phán một câu.   Mời các bạn đón đọc Mộng Dục của tác giả Huyền Namida.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ông Xã Thượng Vị Vợ Yêu Đừng Chạy!
Vu Quân - đại thiếu gia nhà họ Vu. Năm nay vừa tròn 30 tuổi, vừa được Vu Cảnh giao lại toàn quyền hành. Vu gia bọn họ là đệ nhất gia tộc không chỉ ở thành phố T nơi bọn họ hiện tọa trấn về hàng loạt chuỗi kinh doanh, bất động sản, thời trang, giải trí, vân vân và mây mây. Mà còn nhúng tay cả vào hắc đạo, buôn bán cùng chế tạo vũ khí. Đó là không kể đến, Vu Quân còn có một thân phận đặc biệt khác nữa... Dưới Vu Quân còn có một người em nữa nhưng lại là con gái lại còn ham chơi - Vu Ngọc nên mọi quyền hành của Vu gia, Vu Cảnh chỉ có thể giao lại toàn bộ cho Vu Quân. Anh dù đã 30 tuổi, nhưng lại chưa vợ cũng không người yêu khiến cho Lý Lam Anh - mẹ anh sốt hết cả ruột. *** Tại bar Larger, Người đàn ông ngũ quan hoàn hảo, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt chim ưng sắc bén cùng với hơi thở tàn bạo lạnh lùng toát lên khiến cho những người có mặt ở đây chỉ biết đứng từ xa chiêm ngưỡng cái đẹp chứ lại không có lá gan đến gần. Người đàn ông đó là Vu Quân, anh hôm nay tâm trạng rất kém nên mới đến Larger uống rượu giải sầu. "Quân chủ, vừa nhận được tin tức từ Trác Long. Đ...!đã tìm thấy cô Ninh Hinh rồi ạ". Mồ hôi Trác Bình đổ đầy đầu, lắp bắp nói. "Ừm, em ấy đang ở đâu mau dẫn tôi đến đó". Vu Quân khi nghe đến cái tên Ninh Hinh - người con gái hắn yêu, nhớ thương trong 3 năm qua. Hắn lúc sáng đã nghe Trác Long thông báo đã tìm được Ninh Hinh, hắn vui mừng khôn siết nhưng chỉ vài tiếng sau Trác Long lại dội cho hắn một gáo nước lạnh - đã mất dấu. Nên đã đến đây mượn rượu giải sầu. Nhưng khi vừa đứng lên, đầu óc hắn lại say sẩm, thân thể đổ vật về phía sau. "Chết tiệt". Hắn giận dữ, chửi thề một tiếng, lại ngang nhiên có kẻ dám hạ dược anh. "Quân chủ". Trác Bình nhanh chóng đỡ lấy hắn. Đầu óc Vu Quân xoay mòng mòng, anh muốn cố gắng đứng dậy để đi tim Ninh Hinh ngay tức khắc nhưng thứ dược kia lại là xuân dược được cho với sô lượng lớn. Anh không thể gắng gượng được, liền túm lấy cánh tay Trác Bình. "Mau đưa tôi lên phòng". Anh thở hổn hển. "Quân chủ, anh...". Lúc này Trác Bình mới nhận ra sự khác thường của anh liền không nói nữa mà dựng anh dậy đỡ đến phòng V.I.P, căn phòng chỉ dành riêng cho anh. "Trác Bình, cậu cùng Trác Hiên đi đón Tiểu Hinh về đây đi". Anh thở hổn hển nằm trên giường lên tiếng. "Nhưng...". Trác Bình định nói lại thôi, liền đi ra ngoài quyết định chuyện đó vẫn là ngày mai hẵng nói với Quân chủ thì hơn. Anh ta đi ra ngoài khẽ đóng cửa lại. Căn phòng liền tối om, lạnh lẽo. Nhưng Trác Bình vừa đi không lâu, lại có hai người đàn ông bịt kín mặt không biết là ai lại vác một người phụ nữ say sỉn trên vai lén la lén lúc trên hành lang. Khi đã xác định chắc chắn camera an ninh đã bị ngắt, cùng không có ai xuất hiện nữa liền đẩy cánh cửa của một căn phòng, có một cái bảng chữ Q đã bị họ quên mất. Thấy trong phòng đèn tắt tối om, trên giường lại có người nằm, hai người đàn ông kia lại nở nụ cười nham hiểm, rồi quẳng người phụ nữ đang vác lên trên giường, sau đó mau chóng chuồn mất. Vu Quân đang nằm trên giường khó khăn kiềm chế tác động của thuốc kích thích, lại chợt nhăn mày vì anh cảm nhận được có thứ gì đó rất mềm mại, rất ấm áp đè lên người anh. "Cô là ai? Đừng thử sức nhẫn nại của tôi". Giọng nam tính, trầm khàn của Vu Quân vang lên. "A, thì ra là đàn ông à.   Mời các bạn mượn đọc sách Ông Xã Thượng Vị Vợ Yêu Đừng Chạy! Của tác giả Huyền Vi Ảnh.
Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Bạn đang đọc truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ của tác giả Nhiên Nhiên. Là anh đưa Du Ánh Tuyết về nhà nuôi, chăm sóc, quan tâm cô trong thầm lặng. Còn cô vì thấy người chú Kiều Phong này lúc nào cũng mang vẻ mặt "thần chết" nên rất sợ anh. Vốn dĩ là quan hệ chú và cháu dâu, nhưng thật ra anh muốn nhiều hơn thế. Rốt cuộc cô gái này có nhận ra tình cảm của anh và chấp nhận nó hay không? *** "Chú Ba, chú...!Chú say rồi." Du Ánh Tuyết nhìn người đàn ông đang chặn trước người, ánh mắt hơi hốt hoảng. Vừa rồi cô đang xem TV thì Kiều Phong Khang bỗng nhiên trở về, cô chưa kịp lên lầu đã bị anh chặn trên ghế salon. Kiều Phong Khang thường xuyên đi công tác, hiếm khi về nhà, nhưng mỗi khi anh xuất hiện liền khiến cô cảm thấy lúng túng. Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm cô chẳng nói chẳng rằng, gương mặt không rõ vui buồn. Điều này càng khiến Du Ánh Tuyết thấp thỏm hơn. Bỗng nhiên, Kiều Phong Khang cất lời. "Cháu sợ tôi à?" Du Ánh Tuyết lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có, sao cháu lại sợ chú Ba chứ." Thật ra cô sợ lắm, nhưng không phải sợ Kiều Phong Khang sẽ đánh cô mà do khí thế của Kiều Phong Khang quá mức mạnh mẽ mới khiến cô lo sợ vẩn vơ. "Bé thảo mai." Kiều Phong Khang nhéo nhẹ mũi cô, cười mắng một câu. Truyện Khoa Huyễn Du Ánh Tuyết bị hành động của anh khiến trái tim đập rộn."Chú...!Chú Ba, chú say rồi, mau chóng lên lầu nghỉ ngơi đi." "Ừ, dìu tôi về phòng." "Vâng." Du Ánh Tuyết cắn môi, vịn cánh tay của Kiều Phong Khang rồi chệnh choạng nhấc từng bước lên lầu. Kiều Phong Khang nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì mệt của cô, chợt hỏi: “Tôi nặng lắm à?" Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu, nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Không nặng, là sức cháu quá yếu." Kiều Phong Khang lẳng lặng nhếch môi, hơi đứng thẳng người lên, không tiếp tục cố ý đổ trọng lượng lên người cô nữa. Du Ánh Tuyết vừa tắm gội xong, tóc còn ướt, mùi sữa tắm thoang thoảng len vào khoang mũi khiến mắt anh ngày càng thâm trầm. Sau khi vào phòng, Du Ánh Tuyết đặt Kiều Phong Khang lên giường rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng không ngờ, lúc đi đến cửa chợt bị gọi lại. "Nếu như tôi nhớ không lầm thì bây giờ cháu bắt đầu đăng ký nguyện vọng vào đại học." Du Ánh Tuyết dừng bước, gật đầu trả lời: “Vâng, cháu đã chọn xong rồi." "Cháu định vào trường nào?" "Đại học B." Du Ánh Tuyết không chú ý tới ánh mắt không vui của Kiều Phong Khang, tiếp tục nói: “Cha của Minh Đức nói muốn chúng cháu vào cùng một trường đại học để thúc đẩy tình cảm. Sau khi tốt nghiệp đại học xong thì chúng cháu sẽ kết hôn." Sáu năm trước, cha mẹ của cô đều mất, từ khi Kiều Phong Khang đưa cô vào nhà họ Kiều, Kiều Phong Khang lấy thân phận phụ huynh mà chu cấp cái ăn cái ở cho cô, còn nuôi cô học hành. Sau đó, như duyên trời dệt, cô trở thành con dâu nuôi từ bé của cháu ruột của Kiều Phong Khang là Kiều Minh Đức, vậy nên cô mới gọi Kiều Phong Khang là chú Ba. Bây giờ, vị hôn phu của cô là Kiều Minh Đức đang học đại học B. Kiều Phong Khang cau mày: “Tốt nghiệp đại học xong cháu chỉ mới 22 tuổi, không cảm thấy kết hôn quá sớm sao?" Sớm à! 22 tuổi cô chưa được trải nghiệm gì hết, đương nhiên là kết hôn quá sớm rồi. Nhưng... Hiện tại cô không có lòng dạ nào thảo luận chuyện này với anh, thuận miệng trả lời: “Cháu nghe theo sự sắp xếp của cha Minh Đức." Kiều Phong Khang giương mắt nhìn Du Ánh Tuyết một lát, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy. Bởi vì ánh mắt lướt ngang của anh khiến cô hoảng sợ như nai con, lòng lo lắng băn khoăn cúi đầu thật thấp. "Cháu không có chủ kiến hay sao?" "Cháu…" Cảm nhận được sự tức giận của Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết hơi mờ mịt, không hiểu tại sao anh đột nhiên tức giận. Cô đương nhiên có chủ kiến! Trên thực tế, ý muốn vào đại học B cũng không hoàn toàn vì suy nghĩ của cha Minh Đức, mà bởi vì vào đại học B luôn là ước mơ lớn nhất của cô, cũng là nguyện vọng của cha ruột gửi gắm vào cô mấy năm trước. Ba năm nay, những khi học hành vất vả, chỉ cần nghĩ đến vào đại học B là cô sẽ luôn vui vẻ chịu đựng... Kiều Phong Khang lạnh lùng nhìn cô, vừa tắm gội xong, gương mặt mộc mạc càng sạch sẽ và sáng long lanh. Con ngươi trong trẻo thuần khiết đặc trưng của tuổi 18. Nhưng nghĩ tới mấy năm sau cô sẽ kết hôn với Minh Đức thì ánh mắt càng ngày càng đục, khắp người tản mác lệ khí. Ngay lúc Du Ánh Tuyết cảm thấy bản thân vì thế mà sắp chết ngạt thì anh nói: "Tới đây!". Mời các bạn mượn đọc sách Bé Con, Chú Không Thể Chờ của tác giả Nhiên Nhiên.
Thỏ Tuyết
Tưởng Vũ – học sinh hư bị bạn bè trong trường tránh còn không kịp được tiểu bạch thỏ Diệp Hiểu Thanh cứu. Cô gái nhỏ quan tâm vết thương của cậu, nấu cơm cho cậu, cho cậu chỗ ngủ… Đây là một câu chuyện kể về tiểu bạch thỏ thuần dưỡng sói xám, còn sói xám ‘ăn’ sạch tiểu bạch thỏ. *** Mùa mưa ở miền Nam kéo dài, cũng kéo theo không khí ẩm ướt bao trùm. Trời đổ mưa rất nhanh, từng hạt mưa rơi vội rồi vỡ tan xuống nền đất. Một đôi giày trắng kem giẫm lên vũng nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn, nó như tấm gương phản chiếu hình ảnh một cô gái trong bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh. Dáng cô nhỏ nhắn, cầm chiếc ô màu xanh nhạt trên tay, trên vai đeo cặp sách, mái tóc đen dài đến eo khẽ lắc lư theo nhịp bước của cô. Đi bộ về nhà sau khi tan học đã trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống hàng ngày của Diệp Hiểu Thanh. Nhưng hôm nay không giống mọi ngày, khi đi ngang qua con hẻm nhỏ ở ngã ba, ánh mắt cô vô tình chạm phải một bóng người nằm trong con hẻm. Vóc dáng chàng trai cao lớn, nước mưa xối xả làm ướt đẫm bộ đồng phục học sinh. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, dường như đã lâm vào hôn mê, hơn nữa cả khóe mắt cùng phần cằm đều có vết bầm tím. “Này cậu ơi?” Người con gái vội vàng che ô cho người đó, cố gắng lay tỉnh đối phương, “Cậu ơi, cậu bị sao thế? Có nghe thấy tiếng của tớ không?” Ấy là khoảnh khắc đầu tiên Tưởng Vũ nhìn thấy Diệp Hiểu Thanh. Trong cuộc đời dài đằng đẵng sau này, Tưởng Vũ rất hay nhớ tới cảnh tượng ấy – khi đó, cậu bị người ta đánh đập, ngất đi trong một con hẻm tối, nước mưa không ngừng xối xuống như muốn nhấn chìm cậu trong màn mưa ẩm ướt. Nhưng bất chợt, trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ, khẽ khàng nhưng cũng không giấu được sự dồn dập, lo lắng của một cô gái. Ngày mưa hôm ấy bỗng chốc hóa thành dịu dàng. Cậu dần mở mắt. Diệp Hiểu Thanh khẽ thở ra, “May quá, cậu tỉnh lại rồi.” Tưởng Vũ đứng dậy, động tác động đến miệng vết thương, cậu khẽ mắng một tiếng, đau đến nhíu mày. Cô gái nhỏ cũng cảm thấy như chính mình bị thương, lập tức vội hỏi, “Đau lắm sao? Có cần đi bệnh viện không?” Lúc này, Tưởng Vũ mới chuyển dịch ánh mắt về phía đối phương, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, có lẽ cậu không cảm thấy có gì quá lớn nên xua tay, “Cảm ơn.” Người con gái không biết đến từ đâu, cô có mái tóc dài, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo như bầu trời sau cơn mưa, vừa nhìn cũng biết không phải người cùng thế giới với cậu. Ngược lại, cậu có đôi lông mày rậm và đôi mắt như chim ưng, chỉ cần cau mày thôi cũng toát lên vẻ hung hãn như dã thú. Diệp Hiểu Thanh giống như một con thỏ nhỏ, chớp mắt đầy sợ hãi. Tưởng Vũ cũng không để ý đến bên kia nữa, chống người lảo đảo đứng lên, cậu cắn chặt răng di chuyển phần thân dưới của mình, đánh giá vị trí của vết thương, cơn đau nhói từ bắp chân lan dần ra lưng và bụng. Cậu khịt mũi rồi suy nghĩ xem nên gọi ai đến giúp, chắc không phải mấy tên đàn em hay gây chuyện rồi. Vừa nghĩ cậu vừa vô thức tiến về phía trước, đi được một đoạn mới đột ngột phản ứng lại và nhìn sang bên cạnh. Người con gái đang cố gắng duỗi thẳng tay, hơi kiễng chân lên để che ô cho cậu. “Mẹ nó, cậu làm gì vậy?” “À thì… tớ che ô cho cậu. Cậu bị thương, không nên dầm mưa.” Diệp Hiểu Thanh bị chàng trai cao lớn bên cạnh dọa giật mình, cô vốn đã nhát gan, vành mắt dần đỏ lên. Từ khi còn nhỏ, cô có một ‘ưu điểm’ chính là mọi cảm xúc đều thể hiện hết lên mặt, khi thẹn thùng mặt sẽ ửng hồng, khi lo lắng cả người sẽ run run, khi sợ hãi thì nước mắt tuôn rơi. Bởi vậy, cô không dám tiếp xúc với người khác, cũng sợ người khác nhìn thấy sẽ sinh ra chán ghét với mình. “Mọe, cậu khóc cái gì?!” Tưởng Vũ không hiểu nổi. “Xin… xin lỗi…” Diệp Hiểu Thanh cúi đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, kìm lại dòng nước mắt. Tưởng Vũ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô cao chừng một mét rưỡi, lúc cô cúi đầu còn chưa chạm tới vai cậu, thân thể cô đang run rẩy, tay cầm ô cũng run run, nhưng vẫn kiên trì cố gắng giữ chặt nó. Đám con gái đều là kiểu này sao? Nhỏ nhắn, mỏng manh, mít ướt. “Hừ, phiền chết mất.” Tưởng Vũ vươn tay cầm lấy ô, “Không cầm được thì đừng cầm. Tôi không cần loại yếu đuối như cậu chăm sóc.” “Tớ, tớ…” Diệp Hiểu Thanh nói mãi không nên câu, chỉ dùng đôi mắt ướt át ngập nước của mình nhìn về phía cậu, lúc sau, mới nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cậu.” Tưởng Vũ nhìn tay mình đang cầm ô, tự nhiên cổ họng như bị nghẹn lại. “Tôi với cậu không quen biết gì, cậu cầm ô rồi nhanh về nhà đi.” “Vậy… còn cậu thì sao?” “Liên quan gì đến cậu.” “Tớ, tớ…” Ai đó lại sắp khóc, “Thế thì… ô này cậu cầm dùng đi.” Cậu cảm thấy bất lực với cô nàng này, rõ ràng thoạt nhìn giống như một chú thỏ con, mới động vào một chút đã co mình sợ sệt, nhưng vẫn rất cứng đầu không cho cậu dính nước mưa, không cho cậu đi một mình, cả đoạn đường lải nhải bảo cậu đi bệnh viện. Từ đâu rơi xuống một vật nhỏ bám người phiền phức như vậy. “Bố khỉ, phiền vãi. Tôi nói cậu này, ba tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, giờ tôi không nhà không tiền, hiện tại đang đói điên người đây, có khả năng ăn cướp cũng nên. Mẹ nó, cậu còn muốn bám lấy tôi làm gì?” Hai mắt người bên cạnh trợn to hệt như bị làm cho sửng sốt. Lúc sau, cô hỏi: “Cậu, cậu đừng khó chịu… Cậu, cậu muốn đến nhà tôi không?” Đây hẳn là cô gái ngốc nhất mà cậu từng gặp, một đứa trẻ khờ khạo bị lừa hết tiền còn hào phóng giúp kẻ xấu đó đếm tiền. Rất lâu sau, Tưởng Vũ mới hiểu ra, có lẽ từ khoảnh khắc đầu tiên, cậu đã muốn bảo vệ che chở cô nàng ngốc nghếch dù khóc bù lu bù loa, sợ sệt vẫn hỏi cậu có đau hay không. Cho dù là bị lừa, cũng chỉ có thể bị cậu lừa. Mời các bạn đón đọc Thỏ Tuyết của tác giả Bách Toái Diệp.