Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Sói Cận Kề

Văn án Năm ấy cha mẹ ly hôn, Anh Đào theo mẹ trở về nông thôn sống, trấn nhỏ ấy bởi vì cô tới đã có thêm nhiều màu sắc mới, không ít những cậu con trai đã trộm thích cô. Trình Kiệt lần đầu tiên gặp cô, khi ấy cô đang cầm một cái ô che nắng, đi được hai bước đã phải dừng lại thở dốc hai lần, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt hẳn đi. Anh cười lạnh, thật mẹ nó yếu ớt mà. ** Sau khi yêu cô. Trình Kiệt mỗi ngày đều cõng cô về nhà, còn dỗ dành: “Bảo bối, đồng ý làm bạn gái anh có được không?” Nhưng chưa chờ được câu trả lời của Anh Đào thì đã nhận được tin tức cô ra nước ngoài, lúc anh tìm tới chỉ còn lại một lá thư với lời lẽ vũ nhục, cô mắng anh si tâm vọng tưởng. Vài năm sau, ngay lúc Anh Đào vừa về nước đã có thể nhìn thấy ảnh chụp quảng cáo của Trình Kiệt được dán khắp thành phố, thiếu niên ở trấn nhỏ lúc trước bây giờ đã trở thành ảnh đế trẻ tuổi chói mắt rồi. Công việc đầu tiên của Anh Đào là bác sĩ vào đoàn làm phim dạy cho các diễn viên biết một số cách sơ cứu thông thường, tất cả mọi người đều rất thích cô bác sĩ xinh đẹp này, nhưng duy chỉ có Trình Kiệt khi nhìn thấy cô thì tuyệt sẽ không cho cô chút mặt mũi nào, anh đập bàn, lạnh mắt vội vàng rời đi. Cô cho là mỗi quan hệ của bọn họ đã chấm dứt tại đây rồi, không nghĩ rằng ngày kết thúc buổi huấn luyện cuối cùng, Trình Kiệt liền nắm chặt lấy tay cô, từng chữ nói ra đều gian nan run rẩy. “Anh hiện tại, có thể si tâm vọng tưởng không?” ** Em hỏi anh thích em bao nhiêu? Anh chính là không có tiền đồ. Em chỉ cần nhẹ nhàng liếc mắt qua đây một cái, vô thanh vô tức. Anh liền cúi đầu cam chịu. ~ Trình Kiệt Ảnh đế đỉnh lưu kiệt ngạo khó thuần Vs Bác sĩ khoa ngoại ôn nhu xinh đẹp thiện lương #Cửu biệt trùng phùng# *** Một ngày mùa xuân. Di Di thuận lợi sinh ra một con sói nhỏ. Là bộ dáng trẻ con như con người, nhưng bên ngoài có một lớp lông, hai tai cũng có nét giống tai thỏ, cái đuôi ngắn ngủn. Ngoài phòng sinh Chiếu Dã chưa bao giờ thấy lo lắng như vậy. Cho tới khi vợ Mai hoa lộc ra báo một câu: Mẹ con bình an. Tim anh treo ở trên không lúc nàymới hạ xuống. Có người ôm sói nhỏ cho anh xem, màu xám xịt, anh ghét bỏ liếc mắt một cái, vội vã đi tìm Di Di.  Di Di đầu đầy mồ hôi, may mấy năm nay cùng Chiếu Dã ở bên nhau, thân thể tố chất tốt lên không ít, cô không phải chịu qua nhiều đau đớn khổ sở.   "Vợ anh vất vả rồi" Chiếu Dã hôn lên trán của cô:  "Sau này không sinh." Câu đầu tiên Di Di nói: "Cho em xem mặt con nào.." "..." Bắt đầu từ lời nói nói, Chiếu Dã đã bắt đầu tranh sủng Di Di cùng với đứa nhỏ. Di Di đặt tên cho đứa bé là Chiếu Thiển. Chiếu Thiển là một bé trai, Di Di lo lắng tên này quá mức lành hiền, nhưng không nghĩ ra tên khác, hỏi Chiếu Dã, Chiếu Dã vẻ mặt tùy em.  "Làm ơn, con trai cũng là con của anh".   "Liền cái này đi, em chọn, dễ nghe." Lúc Chiếu Dã nhìn Di Di ôm con cho bú, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.  "Vợ." Anh ghen ghét, "Có thể hay không, không cho bú." Di Di dở khóc dở cười: "Vậy con anh uống gió Tây Bắc sao." Chiếu Dã cò kè mặc cả: "Không phải nên bảo dưỡng hay sao, chờ con đói thì bú bình được rồi, bú hay vắt sữa chỉ để cho vừa lòng. Sói con khỏe mạnh, không cần chú ý như vậy, em ném nó vào trong núi cũng có thể sống".  Di Di trừng mắt liếc nhìn Chiếu Dã một cái, ném trong núi trăm triệu cũng không có khả năng. Sói nhỏ nhỏ hơn so với trẻ khác, nhưng sức lực rất lớn, thường bú tới mức Di Di phát đau, cô thử tiếp thu đề nghị của Chiếu Dã:"Vậy thử xem sao".  Chiếu Dã chủ động gánh vác công việc vắt sữa, nghiêm túc học tập kỹ thuật, cách mấy giờ giúp Di Di vắt sữa. Một ngày, vắt sữa xong rồi, Chiếu Thiển lại khóc lại nháo, Di Di ôm ôm dỗ dỗ. Cởi bỏ áo dỗ con, sói nhỏ đã quen uống bình, giống như nghịch núm cao su, dùng sức mút làm Di Di mày nhíu chặt. Chiếu Dã nhấc sói nhỏ vắt lên cổ, lạnh lùng nói:"Này, có thể há miệng biết nặng nhẹ hay không hả?"  Anh đánh vào mông sói con, sói nhỏ ô ô khóc thút thít, như hiểu được, không dám dùng sức vậy nữa.  Vài phút sau, sói con đã ngủ rồi, Chiếu Dã ôm cậu đến giường em bé. "Vẫn để tự mình sinh tồn, uống bình của con đi." Câu trước nói với Di Di. Di Di cười cười: "Sao anh ấu trĩ như vậy, cùng là con của mình".  Chiếu Dã trong lòng không thoải mái, chủ yếu đây là con trai, chẳng sợ phát triển trí óc không  đầy đủ, dù sao cũng là đàn ông... Chiếu Dã nằm bên cạnh người Di Di, nhìn chăm chú cô nói: "Nếu là em bé có thể uống sữa sao?" "Ừm?" Di Di không phản ứng lại. "Vậy anh nguyện ý làm em bé" Nói xong, Chiếu Dã áo ngủ của cô lên, cầm luồng tròn trịa mềm mại đưa tiến vào trong miệng. Hai luồng này to hơn trước vài phần, bên trong tràn ngập sữa. Chiếu Dã khát nước, nhẹ nhàng mút mát núm vú, mùi hương sữa tươi mát tiến vào yết hầu.  "Anh làm gì thế." Di Di bị anh làm cho không biết phải làm sao. "Uống sữa" Chiếu Dã buông nhũ thịt, dùng phương thức vắt sữa chuyên nghiệp ấn lên mềm mại, màu trắng mờ bắn ra, Chiếu Dã hé miệng không tiếp được. "Anh muốn chết à... Chiếu Dã!". Di Di muốn đánh anh. Thân thể Chiếu Dã nhoáng lên, tiếp được, sữa tươi bắn lên da thịt cô, Chiếu Dã liếm sạch sẽ. "Vú của vợ anh tốt thật." "...Anh câm miệng." Ở bên nhau lâu như vậy, Di Di  vẫn bị anh nói trắng làm mặt đỏ tai hồng. Chiếu Dã cắn nhẹ như có như không vào hai vú mềm mại, khàn khàn nói: "Còn một tuần nữa..." Di Di theo bản năng hỏi: "Cái gì một tuần?" Chiếu Dã nhìn sâu vào cô.  Gương mặt Di Di nóng lên, không nói gì. Bác sĩ nói, sau khi sinh sáu tháng mới có thể quan hệ. Còn có một tuần, liền được sáu tháng.. - Toàn văn hoàn. Có duyên gặp lại //// Cuối cùng câu chuyện ngọt ngào về thỏ và sói đã kết thúc, mình sẽ nghỉ một thời gian khi tìm làm truyện nào tình tiết nó lắt léo chứ không sủng ngọt nữa. Hẹn gặp lại!   Mời các bạn đón đọc Cùng Sói Cận Kề của tác giả Ngôn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút! - Hoa Đào Tiểu Trà
Vì cứu người bạn thân bị vây trong hậu cung, nàng cam tâm gả cho Minh Vương gia ác bá nhất vương triều Phượng Tường làm Vương phi. thích tiểu nữ nhân mảnh mai phải ? Được, nàng mảnh mai cho xem. thích Minh Vương phi im lặng phải ? Được, nàng im lặng cho xem. Ở mặt ngoài, nàng là tiểu bạch thỏ vô hại. bên trong lại đủ mọi thủ đoạn, giết người vô hình. Trị tiểu thiếp, đánh điêu nô, đấu biểu muội, dỗ Thái Hậu, tất cả những chuyện này đều là chuyện ! Ngoài ra, rảnh rỗi có chuyện gì làm, thỉnh thoảng nhổ móng rồng của Vương gia tướng công bá đạochút, đem mọi người đều thu thập dễ bảo. Dưới ngụy trang hiền dịu vô song đó, nhưng lại hề quên thông đồng với người bạn thân, thầm chuẩn bị kế hoạch trốn . vất vả, thắng lợi ngay tại trước mắt, nhưng mà —— Ngày hôm nay, tên vương gia chết tiệt đó, đột nhiên đổi tính, dây dưa quấn quýt lấy nàng Nam nhân chết tiệt kia, không ngươi phải chỉ thích nam nhân sao? chết , lão nương đối nam nhân có hứng thú!   *** Tại sao lại vừa ý nàng? Đây là một ẩn số khó hiểu. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được đáp án. Thân là con trai của đương kim thái hậu, là em trai ruột của đương kim thánh thượng, hắn dĩ nhiên không cần phải gánh vác giang sơn xã tác, không cần phải phụ trách việc quản lý những việc vặt của quốc gia. Có mẫu thân cùng ca ca ở đây, cuộc sống của hắn đơn giản và tiêu sái. Vô số vàng bạc châu báu cho hắn tiêu dùng, khắp thiên hạ mấy ai được như hắn, cho dù hắn có cuồng ngạo như thế nào, cũng không có ai dám ý kiến hắn. Đơn giản là vì – hắn là vương gia, là em trai ruột của đương kim thánh thượng. Nhưng mà, hắn không thấy sung sướng. Đúng vậy, hắn không thấy sung sướng. Nữ nhiên là cái đồ phiền toái. Từ nhỏ hắn đã cho rằng như vậy.Thân là con trai của tiên đế, từ khi mười hai tuổi, hắn lớn lên tại hoàng cung, trơ mắt nhìn tất cả nữ nhân vì tranh thủ tình cảm mà sử sụng các loại thủ đoạn, ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều chết thảm dưới tay mẫu hậu. Nhìn lần lượt tất cả các sắc mặt ghê tởm, đến cuối cùng, hắn chỉ cười lạnh. Nữ nhân a, đây là tội gì chứ? Cho nên, hắn chán ghét nữ nhân. Nếu như có thể, hắn không muốn thân cận cùng một nữ nhân. Nhưng mà, mẫu hậu cùng muội muội, hắn không sao thoát khỏi, cũng liền cắn răng chịu đựng. Từ năm mười hai tuổi hắn đã chuyển ra khỏi hoàng cung, phụ hoàng ban cho hắn mười tên nô tỳ, lại bị hắn tìm lý do tùy tiện đưa người đi. Mười lăm tuổi hoàng huynh đăng cơ, năm thứ hai liền tặng cho hắn hai thị thiếp xinh đẹp. Xinh đẹp nhưng xấu xa, hắn căn bản không thèm để ý, thậm chí, từ tận đáy lòng còn chán ghét nữ nhân xinh đẹp, bởi vì trong thâm cung, có nữ nhân nào không đẹp, có nữ nhân nào không có tâm địa hung tàn. Vốn định khôn khéo cự tuyệt, nhưng mẫu hậu cưỡng chế áp chế, hắn đành phải thu nhận hai người vào vương phủ, lại còn thêm phòng, tất cả đều coi như là bố thí. Chỉ chớp mắt, hắn đã hai mươi tuổi. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút! của tác giả Hoa Đào Tiểu Trà.
Song Hoa Điếm Đồng Nhân - Sương Hoa Dạ Ngâm - Thập Thế
Truyện được tác giả viết dựa trên bộ phim Sương Hoa Điếm là bộ phim thể loại BG khoác áo BL đầu tiên của điện ảnh Hàn Quốc, cũng có thể nói là phim BL khoác áo BG. Tóm lại, tác phẩm này đã làm cho tác giả Thập mỗ như bị sét đánh chết đi sống lại, rồi lại đánh chết lần nữa…Hãn. Thập mỗ vì vậy phẫn hạ quyết tâm, nhất định phải cấp Vương một người hạnh phúc sinh hoạt! Hết thảy mọi chuyện đều không phải từ một hài tử mà bắt đầu sao? Ta là như thế nào? Chuyên viết về sinh tử văn đó a. Cho nên, Vương, ngươi không thể làm cho nữ nhân sinh, vậy ngươi liền chính mình sinh đi! Thập mỗ ta nhất định sẽ thoả mãn nguyện vọng của ngươi, cho ngươi có thật nhiều con nối dòng, để ngươi cùng Hồng Lân không bao giờ nữa…xa nhau! Oa ha ha ha…… *** Một phi thuyền cực đại lẳng lặng đứng thẳng giữa vũ trụ. Phía dưới nó, chính là địa cầu mấy ngàn năm trước đã bị hủy diệt hoang phế. Tinh cầu lam sắc nguyên bản mỹ lệ, hiện tại trên bề mặt lại bị bụi đất màu vàng che lấp. Đại dương cực nhỏ bé tập trung ở hai cực nam bắc, cả tinh cầu ảm đạm không ánh sáng. Cùng so sánh với cố hương từng một thời huy hoàng, Maly càng thích Mặt Trăng ở bên cạnh kích thước không sai biệt lắm với căn cứ. Trong rất nhiều truyền thuyết từ xưa, nhân loại cũng không từ bỏ được sùng bái cùng yêu thích đối với ánh trăng. Nàng chống cằm nhìn vũ trụ bên kia cửa sổ, nhìn xem Mặt Trăng bên cạnh, lại nhìn địa cầu xa xa, trong lòng nghĩ buổi tối ở địa cầu ngắm trăng sẽ là cảnh sắc gì a? Đột nhiên máy truyền vang lên một tiếng minh địch (còi). Maly đứng dậy kiểm tra một chút, sau đó nhìn thấy chu vi máy truyền dần dần toát ra một kim sắc quang trụ (cột sáng màu vàng), một bóng người chậm rãi hiện ra. Nàng vui vẻ chào hỏi: “Hi, Len, lần này nhanh như vậy đã trở lại sao? Lão ca ta nơi đó hảo ngoạn không?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Len không có biểu tình gì, thản nhiên nói: “Hoàn hảo. Ái nhân cùng hài tử của ca ca ngươi cũng rất tốt, không cần lo lắng” “Nga, ta mới không lo lắng hắn, hắn là phúc hắc. Ha hả, Len, ta là hỏi ngươi ở thế giới của lão ca ta có gặp được chuyện gì hảo ngoạn không? Tỷ như… tinh thần lực cường hãn mỹ nam tử? Ánh mắt của Maly toát ra lục quang, cái loại ánh sáng này làm cho Len lưng có chút phát lạnh. Nói thật, trừ bỏ nữ nhi Dương Bảo Nhi của Rox ra, tối kinh khủng phải kể tới em gái Maly này của Ander. Nghe nói nàng là thành viên của một cái gì đó được gọi là『 Tổ chức Hủ 』, thâm niên rất lâu, là cấp nguyên lão (ối =))). Hơn nữa thường xuyên sử dụng một ít ngôn ngữ cổ quái, chờ một chuyện tình nào đó không hiểu, mỗi lần ánh mắt theo dõi hắn đều làm cho hắn phát lạnh. Len nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Nhi tử của Ander tinh thần lực rất cường hãn, hơn nữa thực tuấn mỹ, là một mỹ nam tử. Hai nhi tử của Rox cũng đều không tồi. Còn có Yam…” “Dừng dừng, ta không phải hỏi cái này. Ai, ngươi thật sự là thiên nhiên ngốc” (ý là ngốc trời sinh) Maly cảm thấy công tác tẩy não Len so với lão ca nàng còn khó làm hơn. Phải biết rằng giống như lão ca phúc hắc siêu cấp A tinh anh của nàng, từ nhỏ đến lớn tiếp thu nàng tẩy não không ngừng, thành công thoát khỏi biến thành một các băng sơn (núi băng). Nhưng là gặp được Len thiên nhiên ngốc như vậy, lại làm cho nàng có một loại cảm giác vô lực giống như dùng nắm tay đấm vào bông vải. ... Mời các bạn đón đọc Song Hoa Điếm Đồng Nhân - Sương Hoa Dạ Ngâm của tác giả Thập Thế.
Mạch - Thanh - Huyễn Ái Vô Ái
Ở hiện đại, Tiếu Mạch không được cha mẹ thương yêu, vì y là đứa con ngoài ý muốn, vì y họ buộc phải lấy nhau. Tiếu Mạch khao khát hạnh phúc, tìm kiếm hạnh phúc không mệt mỏi và Lâm là người cho y hạnh phúc, nhưng không bao lâu sau, y phát hiện Lâm phản bội y. Hạnh phúc tan vỡ, thất vọng tràn trề, Tiếu Mạch bị tai nạn xe cộ, linh hồn xuyên về cổ đại, nhập vào ngũ hoàng tử Ly Thanh. Ly Thanh cũng giống như Tiếu Mạch, bọn họ là kết quả của những cuộc say rượu, là những đứa trẻ không được hy vọng sinh ra. Ly Thanh là ngũ hoàng tử Nhật Diệu quốc, nhưng bị hoàng tộc khinh rẻ, bởi vì y không có năng lực của hoàng tộc, lại bị câm điếc, không được ai thương yêu, hạ nhân cũng chẳng kính trọng, nhưng y cũng khát khao hạnh phúc. Đồng cảm với Ly Thanh, Tiếu Mạch tự nói rằng, hạnh phúc không cần chúng ta thì chúng ta chẳng cần hạnh phúc. Nhưng thế giới riêng của Tiếu Mạch lại bị người phá vỡ. Người đó chính là Ly Nhật Diệu, đế vương Nhật Diệu quốc, phụ hoàng của thân xác Ly Thanh, chính Ly Nhật Diệu đã phá bỏ phòng tuyến của Tiếu Mạch, làm cho Tiếu Mạch mở cửa trái tim lần nữa. Tiếu Mạch lại lần nữa muốn có được hạnh phúc thân tình, và Ly Nhật Diệu nguyện ý trao phần tình cảm đó cho y, nhưng kết quả cuối cùng hắn lại thất hứa, hắn không muốn làm phụ thân tốt, hắn muốn làm hảo ái nhân. *** “Tiểu tử kia!” Khinh gọi, Ly Nhật Diệu nắm tay Tiếu Mạch để lên trên ngực hắn, tay kia hơi run rẩy bỏ vào miệng, giống như nhấm nháp mĩ vị, một chút lại một chút hấp duẫn, liếm dính. “Phụ hoàng…..Ô…..” Tiếu Mạch cảm thấy đầu lưỡi Ly Nhật Diệu như mang theo điện lưu, ngón tay bị hắn liếm qua tựa như bị điện giật. “Không…..Ân ~~ phụ hoàng…..” Cảm giác này làm cho Tiếu Mạch hoảng hốt, muốn rút tay về, nhưng bị Ly Nhật Diệu nắm thật chặt. “Đừng sợ, tiểu tử kia! Tin tưởng trẫm, trẫm sẽ không thương tổn ngươi!” Đem tay Tiếu Mạch dán lên trên mặt nhẹ nhàng cọ xát, Ly Nhật Diệu ánh mắt càng thêm mãnh liệt. “Tiểu tử kia…..” Trên người Tiếu Mạch trắng nõn, Ly Nhật Diệu dùng đôi môi lửa nóng ngậm quả ô mai tiên diễm, tay trái đùa bỡn quả hồng anh trước ngực Tiếu Mạch, nhìn thấy chúng nó đỏ tươi đứng thẳng trong tay mình, Ly Nhật Diệu rất có cảm giác thành tựu. Tay phải dọc theo thân hình Tiếu Mạch trượt vào giữa hai chân. “A ~~” Tiếu Mạch khó chịu dục vọng ngẩng đầu, hai chân muốn kẹp lại. “Ân ~~ buông tay a! Phụ ~~ a ~~ hoàng…..Ô…..” Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, Ly Nhật Diệu nắm dục vọng Tiếu Mạch trượt động, chợt nhanh chợt chậm, khi thì trọng khi thì khinh, còn không thì xẹt qua điểm thủy quang tràn ra kinh khẩu, ánh mắt tham lam đem mị thái Tiếu Mạch động tình cất chứa. ... Mời các bạn đón đọc Mạch - Thanh của tác giả Huyễn Ái Vô Ái.
Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp - Khải Tát Nguyệt
Đây là một chuyện xưa về việc tu kiếm lên con đường NP thần thánh… Thiên chi kiêu tử Lâm Phương Sinh trên đường tu hành ngoài ý muốn gặp gỡ một con yêu quái, từ nay đi theo con đường tu kiếm bất đồng với thiên hạ…. “Sư tôn người đừng như vậy…” “Sư huynh đừng như vậy…” “Súc sinh cút ngay!” “Sâu quá…” Về cơ bản, đây chính là phương pháp tu hành vô cùng mới lạ a~ Nhân vật chính: Lâm Phương Sinh Nhân vật phụ: Hách Liên Vạn Thành, Chinh Mạc, Tư Hoa Quân, Viêm Dạ,.. *** Ngày Huyền Xương diệt quốc ấy, cũng trùng vào ngày sinh thần chín tuổi của Mục Thiên Hàng. Thiên tử vốn không cótuổi thơ, mẫu phi Mục Thiên Hàng vì bị đế quân chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả lúc sinh hạ long mạch cũng không được đoái hoài. Cung đình thâm sâu, người người tâm kế, gọn lại là nâng cao dìm thấp, Mục Thiên Hàng tuy tuổi nhỏ đã nếm trải thế nào là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay. Khi Mục Thiên Hàng sáu tuổi, hắn được đưa tới trường thái học, chia lìa cùng mẫu phi. Thiên tử Huyền Xương kia nhiều kẻ nối dòng, chỉ riêng hoàng tử công chúa cùng tuổi Mục Thiên Hàng đã có sáu, bảy đứa, cho nên kẻ không được sủng ái như Mục Thiên Hàng, từ lúc sinh ra đến nay thật chưa từng nhìn thấy long nhan. Mục Thiên Hàng đương nhiên không chuốc khổ, mỗi ngày chăm chỉ đọc sách, luyện võ, được thị vệ thiếp thân là Lâm Tụng chăm nom cho thì càng muốn thành niên, làm ra chút sự nghiệp, để cho mẫu phi ốm yếu có thể được sống thoải mái hơn. Nhưng mà tâm nguyện rất rất nhỏ ấy của hắn, cuối cùng vẫn không thể trở thành sựthật. Năm Mục Thiên Hàng tám tuổi, bốn phía Huyền Xương nạn loạn nổi lên, bộ tộc Công Dã tự xưng là hậu duệ của rồng, khởi binh từ Đại Uyên đến, thế như chẻ tre. Nội triều Huyền Xương thì rối loạn, ai ai cũng thấy bất an, người nào còn rảnh lo lắng cho một phi tần bị thất sủng? Ngay khi mẫu phi bệnh nặng khó ngờ, Mục Thiên Hàng nhằm ngay giữa lúc thiên tử bàn luận chính sự giữa triều mà quỳ gối xuống chân thiên tử, khẩn cầu phụ hoàng cho hắn được vào cung gặp mẫu phi. Nhưng đúng lúc ấy quân Huyền Xương vừa thua trận, hoàng đế đương cơn tức giận, không ai dám lấy cái việc nhỏ ấy để phiền nhiễu ông ta. ... Mời các bạn đón đọc Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp của tác giả Khải Tát Nguyệt.