Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vật Phát Sáng

Ai cũng nói Lục Phỉ thích Thư Nguyên, thích đến mức nhỏ bé như hạt bụi [*]. Ỷ vào tình yêu này, Thư Nguyên làm mình làm mẩy, hành hạ Lục Phỉ đến chết đi sống lại. Điều Thư Nguyên không ngờ là... Có một ngày, Lục Phỉ không cần cậu nữa. Gỡ mìn thêm: Giai đoạn đầu Thụ vô cùng ra vẻ, Công rất nhẫn nhịn, tôi tự có sắp xếp, sẽ không đổi nữa. Không thích phát triển của tình tiết hoặc không thích nhân vật xin nhấn "X", đừng mắng người cũng đừng đánh giá tiêu cực. Giới thiệu vắn tắt bằng một câu: Lục Phỉ không cần cậu nữa. Dàn ý: Những cách khác nhau để yêu. [*] Được trích từ câu văn viết phía sau bức ảnh chụp mà Trần Ái Linh gửi cho Hồ Lan Thành. Nguyên văn của câu này là: "Gặp được anh, cô ấy trở nên nhỏ bé vô cùng, nhỏ như hạt bụi. Nhưng lòng cô ấy thích điều này, từ trong hạt bụi nở một đóa hoa." *** "Lục Phỉ nói muốn chia tay với cậu hả?" Khi Ôn Nghi nghe đến đó thì khựng lại, cảm thấy hơi khó tin. Mấy giây sau, Ôn Nghi thử xác nhận: "Không phải cậu, mà là Lục Phỉ à?" Thư Nguyên ngồi trên chiếc sô pha màu trắng sữa mà cậu thích nhất ở nhà Ôn Nghi, bưng một tách cà phê nóng, đôi mắt ửng đỏ, nhìn thì biết là đã khóc. Nhưng con người cậu rất khó kiềm chế cảm xúc của mình, khóc, cười, nổi giận đều là chuyện có thể xảy ra trong một giây. Cậu khóc rồi mới chạy đến nhà Ôn Nghi, điều này không có nghĩa là cậu buồn đến cùng cực, chỉ có thể cho thấy là cậu rất tức giận, cảm xúc gần như là đang ở ranh giới của sự bùng nổ, mà Ôn Nghi là người duy nhất có thể dễ dàng bao dung cậu. Nghe câu hỏi của Ôn Nghi, Thư Nguyên chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó cầm điện thoại di động lên nhìn một lát, sau khi xác nhận không hề có tin nhắn nào thì gật đầu lần nữa: "Ừ." Sáng sớm, cậu và Lục Phỉ cãi nhau. Chỉ vì Lục Phỉ làm vỡ một cái chén. Thư Nguyên ngủ rất muộn, Lục Phỉ thì phải dậy sớm đi làm, bởi vậy mỗi lần Lục Phỉ dậy sớm làm bữa sáng đều sẽ chú ý không đánh thức cậu dậy. "Xoảng" một tiếng, âm thanh vỡ vụn vang lên khiến Thư Nguyên giật mình thức dậy, cậu nén giận đi tới phòng bếp, Lục Phỉ nói xin lỗi cậu: "Xin lỗi cục cưng, anh bị trượt tay, làm ồn em à?" "Em đã nói bao nhiêu lần rồi!" Thư Nguyên oán giận nói: "Tối em phải làm việc đến khuya, anh có thể yên tĩnh -" Giọng nói chợt im bặt. Những mảnh vỡ trên đật khiến Thư Nguyên trợn tròn mắt: "Lục Phỉ, anh làm vỡ cái chén tráng men của em hả?!" Lục Phỉ còn chưa kịp thay quần áo, trên người chỉ mặt một chiếc áo thun trắng, đang không biết bị dính nước chấm gì mà ướt một mảng. Anh như không phát hiện ra, điềm đạm bắt đầu thu dọn: "Nguyên Nguyên, cẩn thận đừng đạp trúng. Mấy bữa trước anh dọn kho tìm được nên muốn lấy ra dùng thử, không phải em thích nó lắm à?" Thư Nguyên nổi giận đùng đùng: "Anh còn biết em thích nó lắm à?! Lục Phỉ, có phải anh có bệnh không, đây là hàng thủ công mỹ nghệ, bao nhiêu chén anh không dùng lại dùng cái này?" Biết cậu có tính cáu kỉnh khi rời giường, Lục Phỉ đổ mảnh vỡ đi rồi sờ đầu cậu, dỗ dành: "Anh đền cho em được không?" Thư Nguyên đánh "chát" gạt tay anh ra, nói không suy nghĩ: "Anh đền? Anh lấy cái gì mà đền? Đền có thể giống được sao? Cái chén tráng men này là lần trước người nhà hai chúng ta cùng du lịch Istanbul mua, có ý nghĩa rất quan trọng, anh biết gì chứ?!" Cái gọi là người hai nhà cũng không phải là nhà họ Lục, Lục Phỉ không có nhà. Người hai nhà mà Thư Nguyên nói là nhà họ Thư và nhà chú Lâm, bạn thân của ba Thư. "Lần sau chúng ta đi chung rồi mua một bộ nữa." Lục Phỉ cúi đầu nhìn cậu. "Ai thèm!" Mắt Thư Nguyên đỏ lên: "Ai muốn đi với anh! Anh thế nào chứ? Anh biết thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hay là từng học lịch sử mỹ thuật? Đồ anh mua về đều thô kệch cả!" Thư Nguyên vọt về phòng, leo lên giường trùm chăn kín lại. Trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, có lẽ là Lục Phỉ đang rửa tay hay gì đó. Một lát sau, Thư Nguyên nghe tiếng bước chân của Lục Phỉ từ xa đến gần, đến phòng cất quần áo, có tiếng mở tủ, có thể là đang thay đồ. Khi đi làm Lục Phỉ luôn mặc đồng phục, anh có dáng chân dài vai rộng, mặc Âu phục vào như là biến thành người khác, Thư Nguyên thường để anh dùng dáng dấp cấm dục này để lên giường với mình. Nhưng hiện tại, trong đầu Thư Nguyên chỉ toàn là hình ảnh cái chén tráng men vỡ đầy đất kia. Cậu càng nghĩ càng giận, thậm chí cảm thấy Lục Phỉ cố ý, Lục Phỉ không muốn thấy bất kì thứ gì liên quan đến người kia cho nên mới dùng mánh khóe ấu trĩ này để đạt được mục đích. Lục Phỉ đi tới trước giường. Trong chiếc chăn mềm xõa tung trên giường, Thư Nguyên cuộn thành một khối, vì cách lớp chăn nên giọng nói có hơi buồn cười: "Anh biến đi, em không cần anh xin lỗi! Tối nay em muốn về nhà, họ sẽ không làm ồn em, em không quay lại nữa! Anh thích làm gì thì làm đó -" "Thư Nguyên." Giọng nói lạnh lùng của Lục Phỉ truyền đến. Thư Nguyên ngây người. Đã rất lâu rồi cậu chưa nghe Lục Phỉ gọi tên đầy đủ của mình. Sáu năm, hay là bảy năm? Giọng điệu này cũng khiến cậu cảm thấy bất an, giống như ngày trước khi đi học lén ăn vụng, hay là lén sửa điểm bài kiểm tra, mỗi lần Lục Phi phát hiện được đều nói hết sự thật cho ba Thư, sau đó Thư Nguyên sẽ bị đánh, bị trừ tiền tiêu vặt. Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Phỉ nói: "Chia tay đi." Thư Nguyên xốc chăn ngồi dậy, tựa như là nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, rõ ràng vẫn còn tức nhưng lại hơi mơ màng: "Anh nói gì?" Lục Phỉ đã thay xong đồ đi làm, bộ vest màu xám đậm được cắt may vừa vặn kèm cà vạt màu nâu đen, không giống nhân viên văn phòng mà lại giống như một người mẫu trong quảng cáo của Anh. Mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ nhìn người trên giường như trước. Có lẽ Lục Phi sợ Thư Nguyên không nghe rõ. Vậy nên Lục Phỉ nói lại lần nữa: "Chúng ta chia tay đi." Cuối cùng Thư Nguyên cũng có phản ứng lại, trong giây lát cậu khó mà tin được, lại cảm thấy mặt mình nóng rát: "Chia tay? Anh muốn chia tay với em?" Loại nhục nhã này khiến cậu không chịu nổi. Cậu nện chiếc gối vào khuôn mặt đáng ghét của Lục Phỉ: "Chia thì chia! Anh nói đó! Đến lúc đó đừng có hối hận chạy tới khóc lóc cầu xin tôi!" Lục Phỉ vẫn không nhúc nhích, cuối cùng nói: "Được." Lục Phỉ đi rồi, Thư Nguyên nằm trên giường 20 phút. Sau đó cậu khóc một tiếng đồng hồ. Những lúc thế này Thư Nguyên không thể nào tiếp tục làm việc tại nhà, cũng không thể nào ở một mình được, cậu cứ mặc đồ ngủ như vậy mà chạy tới nhà Ôn Nghi. Khi đến nơi cậu mới nhận ra mình vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi của Lục Phỉ trên người, chiếc áo sơ mi quá khổ khiến cả người cậu trông nhỏ nhắn, tối hôm qua sau khi làm ở sô pha thì mặc vào, lúc ấy Lục Phỉ có hơi dữ dội, chân cậu mềm nhũn. Con mèo Ôn Nghi nuôi nhảy lên người Thư Nguyên muốn được vuốt ve, đây là một con mèo Anh lông ngắn, bình thường rõ ràng không thèm nhìn cậu, chỉ có Lục Phỉ mới không kiêng nể gì mà vuốt ve nó. Là vì mùi trên áo sơ mi của Lục Phỉ sao? Thư Nguyên không biết. Thư Nguyên tố cáo với Ôn Nghi: "Cậu tin không? Vậy mà Lục Phỉ chỉ vì một cái chén mà muốn chia tay với mình! Chẳng lẽ anh ấy không biết mình cáu khi mới dậy sao? Rõ ràng là lỗi của anh ấy, anh ấy làm sai mình nổi giận cũng không được à? Từ đó tới giờ không phải chỉ một lát là mình đã quên rồi sao? Có phải dạo này mình tốt với anh ấy quá rồi không?!" Ôn Nghi nói: "Nguyên Nguyên, không phải mình nói chứ, lần này cậu thật sự quá đáng." Thư Nguyên: "Cậu có phải bạn mình không vậy?" Ôn Nghi im lặng một lát, chậm rãi nói: "Mình hỏi cậu, Lục Phỉ ăn sáng chưa?" Thư Nguyên: "..." Lục Phỉ không có thói quen ăn sáng, chuyện này hình thành khi ở nước ngoài. Nghe nói khi ấy một ngày Lục Phỉ làm ba bốn việc, 5 giờ sáng phải đến làm ở nhà hàng trên phố người Hoa, căn bản không có thời gian ăn sáng. Sau khi hai người ở bên nhau, Lục Phỉ lại tập được thói quen làm bữa sáng cho cậu. "Gần đây công ty của Lục Phỉ sắp đưa ra thị trường, mình nghe nói bận đến mức chân không chạm đất, vậy mà tối nào cũng vội về với cậu, sáng còn dậy sớm chuẩn bị đồ ăn để cậu không bị chết đói." Ôn Nghi bình tĩnh nói: "Chỉ là đánh thức cậu dậy thôi. Vì một cái chén, cậu nói đúng, chỉ một cái chén thôi, cậu đã nổi nóng như vậy còn bảo người ta biến." Bị nói xong Thư Nguyên sửng sốt, hình như cậu... Có hơi quá đáng. Ôn Nghi nói: "Năm nay cậu 24 tuổi rồi, không phải 18 đâu, chẳng lẽ Lục Phỉ dỗ cậu suốt đời à? Thỉnh thoảng cậu cũng nên thông cảm cho người ta chút chứ." Thư Nguyên lầm bầm: "Tự anh ấy cam tâm tình nguyện..." Bây giờ Thư Nguyên đã hơi hối hận, nhưng mà vẫn tức. Dù thế nào đi nữa, Lục Phỉ cũng không nên có phản ứng lớn như vậy, cậu cảm nhận lần này vẫn là Lục Phỉ sai nhiều hơn. Đã mấy tiếng rồi, ngay cả một tin nhắn xin lỗi Lục Phỉ cũng chẳng thèm nhắn. Giao diện tin nhắn im ắng, dừng lại ở một lần hai người nói chuyện phiếm, Thư Nguyên nói bụng mình khó chịu, Lục Phủ bèn trả lời "Nửa tiếng". Nửa tiếng sau, Lục Phỉ còn đang họp đã cầm thuốc về. Ôn Nghi khuyên Thư Nguyên: "Vừa phải thôi, tối nay lúc anh ấy về cậu thể hiện ngoan ngoãn một chút, chưa tới một phút là anh ấy sẽ tha thứ cho cậu." Thư Nguyên cảm thấy không được tự nhiên lắm. Muốn cậu dỗ Lục Phỉ sao? Trừ phi hôm nay Lục Phỉ nhắn tin cho cậu trước, xem như cho cậu bậc thang đi xuống. ... Thư Nguyên ngây ngẩn ở nhà Ôn Nghi cả buổi sáng, ăn cơm xong mới quay về căn nhà cậu và Lục Phỉ mua. Những mảnh vỡ trong phòng bếp được Lục Phỉ dọn rất sạch, trên mặt bếp vẫn còn đặt một đĩa bánh quế chưa kịp bày ra, là Lục Phỉ làm hồi sáng. Thư Nguyên dùng ngón tay chọc chọc, nó đã mềm xèo rồi, sợ là không ngon nữa. Cậu không biết nên xử lý thế nào bèn thuận tay cho vào tủ lạnh, muốn chờ Lục Phỉ về làm. Thư Nguyên gõ chữ cả buổi chiều. Cậu đang là một blogger chuyên viết đánh giá cho các điểm du lịch lớn và những người nổi tiếng trên mạng, vì điều kiện gia đình tốt, vào thời internet chưa được phát triển như bây giờ cậu đã thường đăng các trải nghiệm du lịch ở các nước khác nhau, khi đó rất nổi. Hiện giờ cậu cũng không dựa vào chuyện này để kiếm sống, nhưng một năm qua, tiền quảng cáo, bán sản phẩm và khen thưởng trong lần hợp tác tùy tiện nào đó, cậu nghĩ nó còn nhiều hơn tiền Lục Phỉ vất vả kiếm được trong một năm. Thật ra Thư Nguyên không có khái niệm gì về tiền tài, nhưng mỗi khi có bạn bè cười nhạo Lục Phỉ ăn bám, cậu cũng sẽ nổi giận. Sau đó cậu không chơi với đám bạn kia nữa, cho nên mỗi khi muốn buông thả, lúc cảm thấy cô đơn, cậu sẽ cảm thấy Lục Phỉ khiến cho vòng giao thiệp của cậu trở nên hạn hẹp. Thư Nguyên làm xong ngẩng đầu lên, không ngờ trời đã tối rồi. Cổ cậu nhức mỏi, vô thức gọi một tiếng Lục Phỉ rồi mới nhớ chuyện bọn họ cãi nhau. Phòng khách và phòng bếp đều tối như mực, căn nhà to như vậy trở nên trống rỗng. Lục Phỉ không về. Thư Nguyên nhìn lại điện thoại lần nữa, Lục Phỉ không gửi tin nhắn, cũng không gọi điện thoại đến. Vốn dĩ đã quyết định nghe theo lời Ôn Nghi, tối nay thể hiện thật ngoan, quyết định phải hiểu chuyện một chút, trong phút chốc đều tan biến, Thư Nguyên còn tức hơn cả sáng nay. Cậu gọi điện nói chuyện này với Ôn Nghi. Ôn Nghi nói: "Lục Phỉ không về thì có thể đi đâu? Chắc là có chuyện gì đó làm chậm trễ?" Thư Nguyên không tiếp thu lời khuyên của bạn mình: "Chẳng có chuyện gì đâu, mình thấy anh ta chờ mình nhận lỗi trước, anh ta lên mặt với mình!" Ôn Nghi không ngờ hai người lại thật sự ầm ĩ thành như vậy, đau đâu fnois: "Vậy cậu gọi điện cho anh ấy?" Thư Nguyên nổi nóng: "Mình không thèm!" Cúp điện thoại, Thư Nguyên về phòng dọn máy tính và mấy thứ khác, một mạch lao xuống lầu, lái xe về nhà ba mẹ. Chờ Lục Phỉ về, anh sẽ biết ai mới là người nên nhận sai trước! Mời các bạn mượn đọc sách Vật Phát Sáng của tác giả Vi Phong Kỉ Hứa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực - Chước Dạ
“Ngày nào đi học cũng phải bực", đây là nói tâm trạng của Thẩm Tịch. Chỉ vì một lần vô tình nhìn thấy “cơ thể" của người ta, mà cái giá phải trả cũng lớn quá đi. Thẩm Tịch giậm chân, cái này cũng đâu phải tại cô. Vì hai bà mẹ chơi thân lâu ngày gặp nhau, lại cùng có con học lớp 12, nên tự nhiên cũng sẽ lôi kéo quan hệ cho sấp nhỏ. Nhưng mà người lớn chỉ lôi kéo trong sáng, còn tụi nhỏ như thế nào lại là chuyện khác. Vừa vặn làm sao mà cái người bị Thẩm Tịch nhìn thấy đó, lại được sắp xếp vào cùng lớp với cô. Lúc này Thẩm Tịch mới biết, cậu ta chính là nam thần học bá chính hiệu Tiết Diễm, người đẹp như tên. Chính vì yêu cái đẹp, cho nên Thẩm Tịch dù bị Tiết Diễm chọc cho tức đến nhe răng trợn mắt, cũng chỉ dám hừ mạnh một tiếng mà thôi. Năm học cuối cùng của cấp 3 này khiến cho các bạn trẻ càng không có thời gian dành cho bản thân. Tất cả đều là học, học và thi. Nhưng lại có một điều mà không cần ai nói cũng biết, tuy là bận đến không thể ngóc đầu lên được, nhưng đây cũng chính là quãng thời gian vô cùng quý giá đối với cuộc đời mỗi người. Giai đoạn lưng chừng của trưởng thành này chứa đựng biết bao cảm xúc vừa lạ vừa quen. Là bắt đầu của những rung động, là úp úp mở mở trái tim nhạy cảm, là rạo rực trước mỗi ánh nhìn của người mình thầm mến. Cho nên, ngày nào đi học cũng bực, nhưng nếu không có, lại cảm thấy thiếu thiếu. Tiết Diễm là học bá môn Toán, vừa hay Thẩm Tịch môn nào cũng giỏi, chỉ kém môn Toán. Thế nên, thầy chủ nhiệm mới cố ý sắp xếp cho Tiết Diễm kèm cặp Thẩm Tịch. Ý của thầy là chỉ kèm thôi, nhưng mà không ngờ là hai người bọn họ lại “nghe lời" thầy quá, nên “kèm” xong thì “cặp" luôn. Nói thì nhanh vậy, nhưng đó cũng là cả một quá trình cùng với sự cố gắng của cả Tiết Diễm và Thẩm Tịch. Tuy rằng Tiết Diễm hay nói những lời độc miệng để chọc giận đầu óc đơn giản của Thẩm Tịch, nhưng mà mục đích của cậu thì còn lâu mọi người mới hiểu được. Ai nhìn vào cũng nói, Tiết Diễm này là đang bắt nạt cô, nhưng thực chất sự việc chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi. Tiết Diễm miệng thì chê Thẩm Tịch đần, nhưng mà vì đần cho nên mới khiến cậu không rời mắt được. “Cậu có thể nào làm tôi bớt lo hơn được không hả?”, ý là, tôi lo cho cậu lắm đó. “Tại sao cậu cứ chọc giận tôi mãi thế?”, chính là, để tôi có thể đường đường chính chính mà đi dỗ cậu đó đồ ngốc. *** "Thế nên anh nói khách hàng khó giải quyết kia là em?" Thẩm Tịch và Tiết Diễm ở phía sau cùng lên lầu, mãi một lúc lâu sau cô mới hiểu ra. Cô đứng chống nạnh trên Tiết Diễm một bậc thang, bất mãn nhìn anh chằm chằm: "Em hiểu lòng người như thế, khó giải quyết chỗ nào?" Tiết Diễm buồn cười nhìn Thẩm Tịch rồi đưa tay ra vò đầu cô, sau đó phụ họa: "Phải phải phải, em hiểu lòng người, không có tí tật xấu nào." Thẩm Tịch đẩy tay của anh ra rồi xoay người lên cầu thang tiếp, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Đừng tưởng em không nghe ra anh đang nói qua quýt." Lúc Thẩm Tịch đi đến cửa nhà thì thấy trong tủ giày có thêm hai đôi giày lạ, cô hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì nghe được có người gọi mình: "Tiểu Tịch về rồi đấy à?" "Dì Trâu..." Thẩm Tịch ngơ ngác nhìn Trâu Tĩnh Thu trong phòng bếp và Tiết Thịnh Cảnh trong phòng khách. Cô còn tưởng Tiết Diễm đến một mình, không ngờ người này đưa cả bố mẹ anh đến, đúng là "lễ ra mắt" lớn rồi. Mãi đến khi Tiết Diễm vỗ nhẹ vào vai của cô, Thẩm Tịch mới tỉnh táo lại sau lúc ngây người rồi vội vàng chào to: "Chào chú, chào dì ạ." "Ừ, lâu ngày không gặp, Tiểu Tịch lại xinh hơn rồi." Trâu Tĩnh Thu cười nhẹ mà kéo cô: "Đến tâm sự với dì nào." Thẩm Tịch quay đầu nhìn Tiết Diễm một chút rồi ngập ngừng theo sát Trâu Tĩnh Thu vào phòng bếp, vừa giúp đỡ bà Thẩm vừa trò chuyện tình hình gần đây. ... Mời các bạn đón đọc Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực của tác giả Chước Dạ.
Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia) - Ma Nữ Ân Ân
Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có đấu trí giữa các nhân vật, có lẽ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên cuộc đấu trí trong đây chỉ ở mức độ trung bình vừa tầm, không quá lắt léo khiến bạn đau đầu khó hiểu và còn tự hỏi đời sao ai cũng thông minh dữ vậy? Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có nữ chính thông minh xinh đẹp rạng ngời, có vô số các anh đẹp trai tài giỏi giàu có vây quanh mình, có lẽ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên bạn sẽ không phải day dứt khi đọc xong cuốn truyện Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia) Uy Thất Thất là nữ thừa kế của tập đoàn Uy Thị, thừa hưởng khối gia tài kếch xù, bị mẹ kế của mình mua chuộc bà lão Thảo Quỷ ở Thái Lan hại hai cổ thuật. Cổ thứ nhất: xuyên không cổ, đưa đến thời đại chiến tranh loạn lạc, vĩnh viễn không thể phá giải… Cổ thứ hai: dung mạo cổ, bộ dạng xấu xí, chỉ khi nào cô trao đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông yêu cô, thì mới phá giải được loại cổ này… Uy Thất Thất nghĩ vô số biện pháp để trở về hiện đại, nhưng lợn lành chữa thành lợn què, cô trở thành nữ tướng quân Đại Hán lừng danh, gặp được Tam vương gia anh tuấn đầy cơ trí. Hoàng thượng trêu đùa Tam vương gia, ban hôn xấu nữ cho chàng, khiến chàng bị cả thiên hạ chê cười khi cưới phải đệ nhất xấu nữ… rnChuyện gì sẽ xảy ra khi dần dần Tam vương gia nảy sinh tình cảm với Thất Thất, chàng đã 2 lần cứu cô thoát chết trên sa mạc, còn cô chỉ một mực đòi quay về xã hội hiện đại, chuyện gì sẽ xảy ra khi Thất Thất được hóa giải dung mạo cổ, trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành của Đại Hán, khiến vô số trái tim nam nhân đập loạn nhịp, tất cả sẽ có trong bộ truyện “Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán” [tên sách bên TQ], mời các bạn đón đọc. Đây là bản dịch mới của bộ truyện “Nữ tướng quân đấu trí cùng Tam vương gia” nhé các bạn, mình làm lại hoàn thiện để đi in thành sách, nội dung vẫn y nguyên, chỉ thay đổi tên truyện và giọng văn dịch cho hay hơn thôi. rnNếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có đấu trí giữa các nhân vật, tôi nghĩ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên cuộc đấu trí trong đây chỉ ở mức độ trung bình vừa tầm, không quá lắt léo khiến bạn đau đầu khó hiểu và còn tự hỏi đời sao ai cũng thông minh dữ vậy? Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có nữ chính thông minh xinh đẹp rạng ngời, có vô số các anh đẹp trai tài giỏi giàu có vây quanh mình, tôi nghĩ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên bạn sẽ không phải day dứt khi đọc xong cuốn truyện này, gấp sách lại, và băn khoăn rằng, eo ôi, tiếc thế, bao anh như vậy biết chọn ai đây? Anh ơi anh theo em đi =)) Các anh nam phụ trong đây đều rất vô sỉ bỉ ổi theo nghĩa tiêu cực, không có chuyện chỉ cần em hạnh phúc anh sẽ buông tay và chúc phúc cho em, mà các anh theo đúng tiêu chí “không ăn được thì đạp đổ”, ta không có được mỹ nhân thì đố đứa nào có nhé, mỹ nhân không theo ta thì ta thà để em chết cho đỡ chật đất còn hơn. Cảnh báo vậy thôi, đầu truyện theo hướng hài kịch, phần sau có hơi ngược tâm người đọc, đến tận chương cuối mà vẫn thấp thỏm đau tim vì không biết 2 nhân vật chính có được hạnh phúc trọn đời bên nhau không? *** Nếu bạn thích một truyện đầy những màn đấu trí, sự thông minh đến từ các nhân vật nhưng vật cực kì chân thực mà không quá tâng bốc họ lên thì “Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)” chính là một sự lựa chọn của bạn. Đọc truyện bạn sẽ mãn nhãn với những màn đấu trí của họ những lại không cảm thấy sự thông minh ấy là quá mức. Uy Thất Thất là nữ thừa kế của tập đoàn Uy Thị, thừa hưởng khối gia tài kếch xù, bị mẹ kế của mình mua chuộc bà lão Thảo Quỷ ở Thái Lan hại hai cổ thuật. Nàng xuyên không về cổ đại thì thôi, còn hại nàng mang dung mạo xấu xí chỉ khi trao đêm đầu tiên cho một người đàn ông yêu cô thì mới lấy lại được dung mạo khuynh thành. Thất Thất luôn cố gắng tìm mọi cách để quay về thời đại của mình, nhưng không hiểu sao lại bị phản tác dụng, số phận đưa đẩy nàng trở thành nữ tướng quân Đại Hán lừng danh. Nam chính chính là Tam vương gia đầy anh tuấn và mưu trí, bị hoàng thượng trêu đùa mà lấy xấu nữ tướng quân làm vương phi. Dần dần vị Tam vương gia này cũng nảy sinh tình cảm với Thất Thất. Khổ nỗi là trong lòng cô nàng này lúc nào cũng tâm tâm niệm quay về hiện đại nên quá trình ôm vợ về cũng đầy gian nan vất vả. Về cặp nam nữ chính không có gì để bình luận nhiều vì họ là một nửa hoàn hảo của nhau, một cặp tuyệt phối. Xung quanh nữ chính cũng có rất nhiều vệ tinh, rất nhiều anh nam phụ hoàn hảo thích chị. Nhưng mọi người yên tâm, kết thúc truyện chúng ta không phải tiếc nuối vì kết cục của những anh chàng này đâu. Họ đều là những con người vô sỉ, không có chuyện “chỉ cần nàng hạnh phúc ta chấp nhận buông tay đâu”. Họ đều đấu tranh vì quyền lợi của mình, điển hình cho việc “ăn không được thì đạp đổ”. Truyện khúc đầu giọng văn khá thoải mái và hài hước, hóm hỉnh. Đọc rất thu hút. Còn càng về sau tình tiết được đẩy lên cao, khiến câu chuyện trở nên hồi hộp, gay cấn hơn. Cũng bắt đầu xuất hiện nhiều tình tiết ngược tâm hơn. Đọc càng về sau thì mọi người sẽ càng đau tim hơn. Truyện thắt nút mở nút rất hợp lí và logic. Thêm nữa là cốt truyện quá đáng yêu đi vì vậy không có lí do gì mà không nhảy hố truyện cả.   Mời các bạn đón đọc Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia) của tác giả Ma Nữ Ân Ân.
Cây Lớn ở Phương Nam - Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Nam Kiều là một kỹ sư thiết kế máy bay không người lái, vào lễ Giáng Sinh, cô phát hiện Châu Nhiên - chồng sắp cưới đã phản bội mình liền quyết định chia tay. Quyết định này chính là bước ngoặt thay đổi toàn bộ cuộc đời cô: Châu Nhiên rút vốn ở công ty của Nam Kiều, khiến cô phải đi kêu gọi nhà đầu tư. Từ đó gặp được Thời Việt - một người đàn ông có quá khứ phức tạp, luôn mang trong mình phức cảm quân nhân. Từ đây cuộc đời Nam Kiều, sự nghiệp của Nam Kiều gắn với Thời Việt; tình yêu của anh dành cho cô là thật hay là giả, sự nghiệp của Nam Kiều sẽ tiếp tục phát triển hay lụi tàn? "Anh đã hơn ba mươi rồi, đã nhìn thấy quá nhiều thứ rồi. Tưởng rằng có tình yêu là có thể coi thường mọi thứ, vì một phút rực rỡ mà như thiêu thân lao vào biển lửa, đó là tình yêu của người trẻ tuổi. Anh muốn cắm rễ bên cạnh Nam Kiều. Nếu Nam Kiều là một cái cây lớn ngoan cường mà mạnh mẽ, vậy anh phải là một cái cây cao lớn hơn thế đứng cạnh cô, cành lá sum suê rậm rạp, che mưa chắn gió cho cô. Anh sẽ lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô muốn lớn lên thế nào tùy ý. Anh muốn che chở cho cô cả đời, anh không thể để cô chịu bất cứ sự ấm ức nào" *** Tiểu Hồ Nhu Vĩ, người Hồ Bắc, sống tại Bắc Kinh, viết lách là nghề tay trái, thích dùng ngòi bút để diễn tả những nỗi bi thương hoan hỉ của nhân vật. Phong cách đa dạng, đề tài cổ kim phong phú, hiện tại đã có ba bộ tác phẩm được xuất bản. Tác phẩm đã xuất bản: - Nữ quan (2 tập) - Đại thiếu gia bị giam trong hồ - Cây lớn ở phương Nam -... *** Review bởi: Tâm Bùi Ánh  Giới thiệu truyện lấy từ bản dịch mạng Phương Nam có cây cao do Khánh Yên dịch: Thời Tiểu Thụ viết văn: “Ngoài cửa có hai cái cây, một cây là đại thụ, cây còn lại cũng là đại thụ”. Thời Việt tức giận: “Người ta tả cây táo nghe cao siêu biết bao, còn con viết thành cái dạng gì thế kia!” [1] Thời Tiểu Thụ tủi thân: “Mẹ viết như vậy mà!” Thời Việt: “Mẹ con đầu gỗ như thế, từ khi nào lại đi dạy con viết văn vậy?” Thời Tiểu Thụ lảo đảo lắc lư chạy đi lấy ra một tờ giấy: “Mẹ kẹp cái này trong sách!” Mở ra tờ giấy cũ đã ngả vàng. Chỉ có một câu, nét chữ ngập ngừng quen thuộc, có chút nhàu nhĩ. Thời Việt cúi đầu nở nụ cười. Đời này anh đã nói với cô biết bao câu yêu thương. Còn cô lại thế này? Thư tình cả đời chỉ có một câu, dẫu cho chưa từng gửi đi, nhưng vậy cũng đã đủ rồi. Phương Nam có cây cao, luôn tỏa bóng râm [2] [1] Trong “Đêm thu”, Lỗ Tấn viết: “Ở vườn sau nhà tôi, có thể nhìn thấy phía ngoài tường có hai cái cây, một là cây táo, còn cây kia cũng là cây táo“. [2] Nguyên văn: Nam phương hữu kiều mộc, thời hữu việt thụ (lấy ý từ tên của nam chính Thời Việt và nữ chính Nam Kiều).  Review: “Phương Nam có cây cao, luôn tỏa bóng râm”, quả đúng là như vậy, Thời Việt như một cây đại thụ sum suê, luôn vì Nam Kiều mà vươn cành trổ lá, tỏa bóng râm bảo vệ, che chở cho cô.  Lần đầu họ gặp nhau trong quán bar của anh, khi cô vừa chia tay bạn trai bảy năm của mình. Anh ta là một kẻ xấu xa, vẫn léng phéng với những người con gái khác. Khi chia tay còn rút hết cổ phần ra khỏi Tức Khắc Phi Hành, khiến công ty cô lao đao. Cô đến bar không phải vì mượn rượu giải sầu, mà có một vài ông lớn muốn đầu tư hẹn gặp cô ở đó.  Nam Kiều gắn liền với hình ảnh áo sơ mi – quần bò xanh có lá cờ đỏ nho nhỏ ở mông. Xinh xắn, cao ráo, nhưng lúc nào cũng cứng đơ như khúc gỗ. Lại là dân kỹ thuật chính hiệu, nghiên cứu và chế tạo máy bay không người lái càng khiến cô không biết thể hiện cảm xúc của bản thân. Nam Kiều giống như một cái cây cứ im lặng đứng. Cô không biết nở hoa, cũng không biết tỏ vẻ quyến rũ. Lần đầu gặp cô, Thời Việt đã liên tưởng cô với nước tinh khiết dưới 25 độ C, độ pH7, vô cùng trung tính.  Thời Việt là ai? Bất cứ ai khi được hỏi câu này đều nói: Thời Việt là thằng xấu xa, khốn nạn. Anh không mang vẻ đẹp “cố tình chải chuốt” mà là nét phóng khoáng tự nhiên. Xuất thân là lính phòng không không quân, lại thành công vượt qua đợt huấn luyện dự bị của đại đội lính dù đặc chủng vô cùng khắc nghiệt, với trí thông mình của mình, cứ ngỡ sẽ có một tương lai tươi sáng mở ra với anh, nhưng, anh bị anh em tốt chơi xỏ. Khiến anh bị khai trừ khỏi quân đội. Vốn sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, bố ham mê cờ bạc nợ đến mấy trăm triệu rồi chết, để lại cho anh một món nợ lớn. Anh lâm vào đường cùng. Sau bao nhiêu thời gian vật lộn với cuộc sống khó khăn, đã có một người đàn bà giàu có vươn cánh tay ra với anh, điều kiện phải làm trai bao cho bà ta. Anh có đồng ý không? Đồng ý chứ. Anh còn mẹ già, còn một đống nợ khổng lồ, anh không thể chết, anh không có lựa chọn nào khác.  Giờ đã là mười năm sau quãng thời gian tăm tối ấy, anh có tiền, giàu có. Anh đầu tư vào Tức Khắc Phi Hành. Anh chuyển nhà đến cạnh nhà Nam Kiều. Anh luôn cợt nhả nói rằng: “Tôi á? Thích cô nào thì liền mua nhà cạnh cô ấy.” Ban đầu chỉ là vì muốn điều tra sự thật về lý do khiến anh bị khai trừ khỏi quân đội. Rồi anh yêu cô lúc nào không biết. Anh đã quen nhìn sắc mặt người khác, lần đầu gặp mặt, Nam Kiều đã có hứng thú với anh, sao anh có thể không nhận ra. Nhưng một cô gái xuất thân tốt đến thế, sau khi hiểu được xuất thân hèn kém của anh sẽ nhìn anh thế nào. Cuộc đời này đều là mặt đầy bụi, tóc pha sương, làm gì có thế giới cổ tích lung linh tươi sáng chứ. Thế nhưng cô thật sự cho anh một thế giới cổ tích lung linh tươi sáng. Cô gái như khúc gỗ ấy đã mạnh mẽ đứng lên, cũng vươn cành lá bảo vệ, che chở cho anh. Từng là một quân nhân, nhưng anh chưa bao giờ quên khẩu hiệu của trường: “Danh dự, trung thành, trách nhiệm” Quá khứ kia của anh khi bị bố Nam Kiều ném vào mặt khiến anh không còn danh dự, chẳng còn tôn nghiêm, không còn lý trí, cũng chẳng đủ dũng khí để đối mặt với cô. Nụ hôn của cô khiến anh ngỡ mọi vết thương trong quá khứ của mình đã được chữa lành. Nhưng không, nó vẫn khiến anh chảy máu đầm đìa. “Thứ đáng quý nhất trên đời là sự kiên trì, dù là trong sự nghiệp hay tình cảm. May mắn thay, trước sau cô đã không từ bỏ”.  Ở bên anh, cô đã học được nhiều điều, sự chia sẻ, sự yêu thương, chủ động trong tình yêu, kiên cường, lý trí. Khi anh vào tù vì tội ngộ sát, cô không từ bỏ, mỗi tháng cô đều về quê anh thăm “mẹ của chúng ta”, hỏi han trò chuyện cùng bà. Khi anh ra tù, cô để anh có thời gian để gây dựng lại sự nghiệp. Thực sự, vô cùng thích cách yêu thương của hai người họ. Anh cố gắng vì cô, cô cố gắng vì anh. “Anh muốn cắm rễ bên cạnh Nam Kiều. Nếu Nam Kiều là một cái cây lớn ngoan cường mà mạnh mẽ vậy anh phải là một cái cây lớn hơn có thể đứng cạnh cô, cành lá sum suê rậm rạp, che mưa chắn gió cho cô. Anh sẽ lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô muốn như thế nào tùy ý. Anh muốn che chở cho cô cả đời, anh không thể để cô chịu bất kỳ sự ấm ức nào.” “Nam Kiều, nghe lời bố em đi. Trên đời này, đó là người thân thiết nhất với em, có quan hệ máu mủ với em, người mãi mãi yêu em, luôn nghĩ cho em một cách vô tư nhất. Không có anh, em vẫn có thể sống tốt. Nhưng không có bố mẹ, em sẽ hối hận cả đời. Anh cũng mãi mãi yêu em. Nhưng anh không thể để em vì anh mà trở mặt thành thù với bố mẹ được.” Vậy nên cho đến tận khi bố cô đồng ý, ở nước ngoài xa xôi, sau khi diễn thuyết xong, cô đã nói trên sóng truyền hình: “Về nhà đi, lão Tam sắp đẻ rồi”. Một câu nói nghe bình thường nhưng ý nghĩa với anh biết bao. Ba tiếng “về nhà đi” là câu nói ngọt ngào nhất, rung động nhất mà một người có thể nói với người mình yêu. Trái tim của một kẻ phiêu bạt cô độc suốt mười mấy năm trời cuối cùng đã có điểm tựa.  Truyện ngược ít, nữ chính kiên định, có lý tưởng phấn đấu sự nghiệp, không dây dưa tình cũ. Quá khứ đen tối của nam chính chỉ lướt qua nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nếu không để ý sẽ không biết. Cả nam và nữ chính đều là điểm sáng của truyện. Truyện hơi YY về sự nghiệp của nữ chính nhưng không sao. Mình cực kỳ đề cử. Mời các bạn đón đọc Cây Lớn ở Phương Nam của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.
Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc - Mộc Tâm
Người đàn ông nheo mắt lại, nhìn cô gái chằm chằm. Cô cắn môi, cụp mắt. Chiếc váy dài vì tư thế nằm nghiêng của cô mà bị vén cao. Cô nâng chân lên cọ cọ vào cẳng chân anh. Thân thể anh cứng đờ, bàn tay dùng sức giữ chân cô lại. Ngôn Hâm biết phản ứng của anh là gì, cô đành phải bày ra dáng vẻ nhu nhược. “Chú à….” Dù là người cực kỳ lý trí như Hà Nhất Triển thì cũng bị tiếng gọi mềm mại này của cô làm cho run lên. Nhìn vào đôi mắt đỏ hồng đó, cảm giác nóng rực quen thuộc lại dâng lên, giống như ngọn lửa lớn, từ từ thiêu đốt thân thể anh. Anh thích thú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ngôn Hâm. Tiểu nha đầu này ăn nhầm cái gì rồi, dám trêu trọc anh? “Không ngoan thế này, nên trừng phạt sao đây?” Hà Nhất Triển vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô. Giọng nói trầm thấp của anh như loại rượu nguyên chất, khiến người ta say mê. “Chú à… nhẹ một chút, người ta sợ đau.” Cô cọ cọ vào người anh lấy lòng. Hà Nhất Triển rủa thầm một tiếng, cúi xuống hôn Ngôn Hâm mãnh liệt như muốn nuốt cô vào bụng. Anh nuốt hết nước bọt của cô, cắn đầu lưỡi cô phát đau. Đầu lưỡi anh không ngừng càn quét trong miệng cô, ép cô phải ngửa đầu thừa nhận thế tiến công của anh. *** Ngôn Hâm là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong mắt mọi người. Việc kết hôn rồi sinh con thường làm người phụ nữ phát điên, nhưng ông xã của Ngôn Hâm lại rất tốt, Hà Nhất Triển luôn chủ động giúp vợ lúc rảnh rỗi, cho cô có thời gian riêng tư của mình. Vì nếu suốt ngày ở nhà chăm con mệt quá sức, một thời gian không ra cửa da dẻ sẽ tái nhợt thiếu sức sống, hai mắt thâm xì. Sinh hai đứa liền một lúc, cả hai vợ chồng đều luống cuống tay chân, lao tâm mệt nhọc suốt hai năm mới dần thoát khỏi quẫn cảnh của những người mới làm cha mẹ. Mấy năm nay mấy ngôi sao nữ nổi tiếng hay chia sẻ cuộc sống sau khi kết hôn, nên trên mạng bắt đầu có nhiều người cũng post về cuộc sống ở nhà dạy con của mình. Ngôn Hâm đã ở nhà một thời gian dài, thỉnh thoảng không nhịn được cũng sẽ lên mạng chia sẻ về hai kẻ dở hơi trong nhà. Được mấy bà mẹ bỉm sữa đáp lại, cô hết sức vui mừng, cứ như tìm được đồng minh, nên thường xuyên chuyện trò qua lại, tổ chức gặp mặt mua sắm, so sánh giá cả. Ngôn Hâm cảm thấy mùa xuân thứ hai của mình như đang mở ra trước mắt. Tìm được người cùng bàn luận về sinh hoạt hàng ngày sau khi kết hôn cùng Hà Nhất Triển, Ngôn Hâm cảm thấy rất đủ rồi. Hơn nữa có bạn bè cùng chung chí hướng, có thể nói những chuyện không thể nói với ông xã đúng là rất tuyệt. Mọi người đều nói nuôi con là chuyện thần kỳ nhất trên đời này, Ngôn Hâm cả ngày đều ở cạnh bọn nhỏ, nhưng không phải chuyện gì cô cũng để ý hết được. Con trai lớn Mộ Ngôn thông minh hiểu chuyện, khi còn nhỏ thường dính lấy cô, nhưng không biết ba nhóc nói gì mà dần dà lại phát triển thành kiểu cuồng em gái. Ban ngày nếu Ngôn Hâm đang làm việc nhà, em gái khóc, dù đang làm dở chuyện gì, cậu nhóc cũng chạy ngay đến, lớn tiếng báo cáo động thái mới nhất của em gái với mẹ. ... Mời các bạn đón đọc Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc của tác giả Mộc Tâm.