Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phiêu Du Giang Hồ - Hạ Tiểu Mạt

Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này. Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này. Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng. Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ. Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu. Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương. “Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…” “Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy. “Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?” “Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?” Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao? Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O. “Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?” “À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi. “Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó. Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé. *** Trên thế giới này có một chân lý bất hủ: Rắn rết dù độc đến đâu cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà. Trước khi biết được điều này, nếu bạn lỡ may trêu ghẹo nữ nhân, đành coi là bạn đen đủi không hiểu chuyện. Nhưng sau khi bạn hiểu được rồi mà vẫn muốn chòng ghẹo bọn họ, vậy thì bạn cũng chuẩn bị luôn tinh thần để đón nhận vận hạn của mình đi. Cho nên mới nói, các bạn đừng có dại mà trêu chọc phụ nữ. Cô nương tôi tuy bình thường trông có vẻ dịu dàng lương thiện. Nhưng cũng không thể vì thấy tôi dịu dàng lương thiện như thế mà tưởng tôi dễ bắt nạt đâu nhé. Quăng cây gậy trong tay đi, tôi mỉm cười nhìn hai khuôn mặt đang kêu gào thảm thiết, bị dây trói cuốn quanh người. “Xong, giờ việc phải làm trước tiên là đưa Tần Ngữ đến Bách U cốc”, tôi vỗ vỗ tay, nói sảng khoái. Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân ngước lên nhìn tôi: “Vậy còn bọn ta?”. Tôi cười cười: “Đương nhiên là đi cùng rồi. Mặc Nguyệt, Triều Lưu, hai huynh giúp tôi đỡ bọn họ nhé. Đây là chuyện nhà, chúng tôi về nhà sẽ xử lý tiếp”. Hừ, vì ở bên ngoài nên tôi còn để cho họ chút thể diện, may mà họ cũng là người ít nhiều có danh tiếng trên giang hồ đấy. Về đến nhà thì sẽ biết tay tôi. “Cẩn thận chút, đừng để hai người đó chạy mất”, vừa kéo Tần Ngữ đi, tôi vừa khoát tay nói. Đi được một đoạn, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mặc Nguyệt: “Xin lỗi, bọn ta thật không thể làm khác, các huynh cũng nên quen dần đi”. Tôi nhếch mép, Tần Ngữ ngẩng đầu hỏi tôi: “Tình tỷ, tỷ định xử lý bọn họ thế nào?”. Tôi mỉm cười, chỉ chỉ vào mũi cậu ta: “Bí mật. Ngươi phải nhớ, đến Bách U cốc rồi thì phải chăm chỉ học võ từ cốc chủ, còn phải chăm chỉ trau dồi kiến thức, sau hai ba năm nữa được ra ngoài, phải nhớ đến tìm ta tỉ thí”. Tần Ngữ cau mày, hỏi: “Tỉ thí cái gì?”. Tôi cười: “Chính là ta muốn xem thực sự cậu có trở nên xuất sắc hay không?”. “Thực ra, ta cảm thấy ở bên cạnh Tình tỷ, ta học được rất nhiều thứ”, Tần Ngữ cắn môi nói. Tôi bất giác cảm thán, tên tiểu tử này nếu thực sự đi theo tôi, không khéo lại học hết cả những thứ không nên học. Tôi tuy là lúc nào cũng lộ ra cái vẻ uyên bác, sở hữu tri thức cả một ngàn năm. Nhưng thực tình cũng có một vài phương diện không tốt, nếu để hắn theo tôi, Tần Ngữ hắn nhất định sẽ bị tiêm nhiễm những điều không tốt đó. “Không cần đâu, Tình tỷ đây cả đời chỉ thích tự do, chuyện dạy dỗ giáo dục người khác ta không làm được. Nhưng Tần Ngữ, ta có đạo lý này vẫn muốn dạy cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ những lời ta nói. Thứ quan trọng nhất của con người không phải thân thể hay bất cứ thứ gì khác. Thứ quan trọng nhất của con ngưởi chính là một tấm lòng ngay thẳng. Đó chính là thứ giúp ngươi tồn tại. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, bất luận bản thân phải làm điều gì, ngươi đều phải xuất phát từ tấm lòng của mình, phải nhớ, nếu lòng ngươi ngay thẳng, dù lưng có cong, ngươi cũng vẫn đứng thẳng được. Ngược lại, nếu lòng ngươi có chút tà niệm, dù ngươi có cố thế nào, cũng không thể ngẩng cao đầu”, tôi khẽ cười, nói với cậu thiếu niên mười sáu tuổi. Những lời này tôi đã muốn nói với hắn từ lâu rồi. Tần Ngữ ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu nở nụ cười nhìn tôi: “Tuy ta chưa thực sự hiểu hết đạo lý ấy, nhưng Tình tỷ, ta sẽ ghi nhớ. Đợi đến khi ta thực sự hiểu được, trở thành một người đàn ông chân chính, oai hùng, dũng mãnh, ta sẽ đến tìm tỷ”. Tôi xoa xoa mái đầu hắn, thân thiết kéo hắn vào trong lòng. Tên tiểu tử này, hình như lúc này trông hắn rất đáng yêu. Quyết định rồi, nếu sau này hắn ta trở nên đẹp trai hơn, tôi nhất định sẽ tìm cho hắn một cô vợ xinh đẹp. Đi một lúc lâu, tôi thực sự không kìm được nữa, cuối cùng mở miệng hỏi lão nhân đang dẫn đường trước mặt. “Lão minh chủ à, sắp tới chưa vậy?” Mời các bạn đón đọc Phiêu Du Giang Hồ của tác giả Hạ Tiểu Mạt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Đầu Khó Phai
Khi theo dõi câu chuyện này tôi lại nhớ đến một câu nói “Thuốc độc của người mật ngọt của tôi”, đây chắc có lẽ là câu nói hình dung đúng nhất tâm trạng của nữ chính. Rõ ràng hiểu rõ anh không hề yêu mình nhưng cô cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Rõ ràng đã có thể hạnh phúc hơn nữa, tự do hơn nữa nhưng cô lại chỉ muốn ràng buộc chính bản thân mình. Một chữ “tình” tưởng rằng giản đơn nhưng không ai có thể làm rõ… Thẩm Thiển Y - thiên kim tiểu thư Tập đoàn Thẩm thị một mỹ nhân thoát tục được nhiều người ca tụng. Tuy chỉ là con nuôi của Thẩm gia nhưng Thiên Y lại được cưng chiều hết mực, đến cả Thẩm Thiển Vũ - người anh trai hết mực thương yêu cô cũng ghen tỵ vì điều này. Trước mặt người khác Thiển Y thờ ơ lãnh đạm với mọi thứ, nhưng chỉ mình cô mới hiểu được trái tim cô không ngừng nỗi giông bão vì một người. Lạc Tử Thịnh bạn thân nhất của Thẩm Thiển Vũ cũng chính là nhị thiếu gia tập đoàn Lạc thị, tuy nhiên anh lại là đứa con rơi của Lạc gia bị người đời miệt thị. Anh trải qua bốn năm gian khó ở Mỹ, không ngừng cố gắng xây dựng nên đế quốc của mình với hy vọng có thể đoạt lại Lạc thị từ tay anh trai mình. Lần đầu tiên Thiển Y gặp Tử Thịnh thì cô biết đời này cô không thể thoát khỏi lưới tình với anh. Từ lúc chỉ còn là một cô gái ngây thơ đến khi trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, thời gian đằng đẵng mười mấy năm nhưng người trong lòng cô chỉ có anh. Nhưng phần tình cảm này cô nguyện chôn sâu dưới đáy lòng, lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau thay vì biểu lộ cho người khác biết. Lạc Tử Thịnh lại không hề phát giác ra tình cảm của Thiển Y, trong mắt anh Tiểu Y chỉ đơn thuần là em gái của bạn thân mình. Anh đối với cô không xa cũng không gần, trừ bỏ những kí ức thời thơ ấu, hai người có lẽ chỉ dừng lại ở mức quen biết. Tử Thịnh từ thời cấp ba đã là một nhân vật phong vân, anh cùng mối tình đầu của mình - Hạ Tư Linh là đôi kim đồng ngọc nữ được người người ngưỡng mộ. Tuy nhiên tình yêu lại không thắng được hiện thực, Tử Thịnh vì mối thù của mình mà chấp nhận thỏa hiệp với Lạc gia. Anh buộc lòng phải từ bỏ mối tình sâu nặng Hạ Tư Linh để kết hôn với một cô gái mà anh không yêu. Một cuộc hôn nhân thương nghiệp, Thẩm Thiển Y cùng Lạc Tử Thịnh hai con người không tính là xa lạ đến với nhau trong gượng ép. Nhưng dần dần Tử Thịnh nhận ra rằng Thiển Y không đơn giản như những gì anh đã nghĩ, trong lòng cô chất chứa một bí mật nào đó mà anh không thể tìm ra. Cô dường như trở thành một người điên khi trời mưa xuống, Tiểu Y không còn là cô gái nhã nhặn mà anh thấy ngày thường, cô không ngừng làm tổn thương mình và gọi tên Oai Oai. Đến cùng thì cái gì đã khiến cô kích động đến như vậy? Diễn biến của câu chuyện sẽ như thế nào? Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục theo dõi và chia sẻ cảm nhận của bạn với mình nhé!!! Đây là một trong những tác phẩm đầu tay của Lục Xu khi còn sử dụng bút danh Hàm Thu Nhược Nghiên. Với lối hành văn quen thuộc, tác giả Lục Xu dường như mang bạn bước vào từng phân cảnh của truyện. “Tình đầu khó phai” khiến chúng ta cảm động bằng tình cảm đơn phương thầm lặng của Thiển Y, lại làm ta thêm đau lòng không thôi trước những vết thương của cô gái ấy. Mong rằng các bạn sẽ yêu thích và ủng hộ tác phẩm này. Một review, nghìn câu chuyện, muôn vàn cảm xúc. Nếu bạn thích bài review này, hãy like và share để ủng hộ review team nhé  #Tịch_Hạ *** ĐÔI LỜI SAU KHI HOÀN (Hơi mang tính spoil nên ai chưa đọc truyện thì không nên đọc cái đoạn dài ngoằng này nhe) - Về kết truyện: Tôi thấy hầu như ai đọc xong chương chính văn cuối cùng thì cũng có cái cảm nhận là: kết cụt, cụt quá, cụt quá! Bản thân tôi cũng vậy thôi. Nhớ hồi mới đăng mấy chương đầu truyện có bạn đọc hết convert vào bảo đại loại là kết mất hứng, tôi nghĩ có lẽ nên nói là cụt hứng thì đúng hơn. Khi mà sau bao cái sự ngược quằn quại thì chúng ta chưa được tận mắt chứng kiến hai đứa (đặc biệt là Thiển Y) được vui, được hạnh phúc; rồi còn cả mấy chi tiết mà có lẽ mọi người vẫn muốn nó được giải quyết rõ hơn, như hai đứa mặt đối mặt với nhau thế nào, có "ngỏ lời" với nhau không, nếu có thì "ngỏ lời" thế nào, hoặc là bố Thịnh có bị ghét bỏ vì bị thất nghiệp không  (tôi thích thế lắm),... Lần đầu tôi đọc bộ này là khoảng tháng 9 năm ngoái, đọc xong tôi muốn tẩn bà Xu lắm vì "người gì mà lười kinh, viết thêm 1 chương nữa thì chết à? = =". Lần 2 tôi đọc là những ngày đăng những chương đầu truyện đợt tháng 9 năm nay, đọc xong chẳng hiểu sao bị thích cái kết cụt cụt đấy các mẹ ạ. Tôi thấy cái kết tạo nên một điểm nhấn cho truyện, nó mắc, nó tắc nhưng nó làm mình nhớ lâu hơn, chứ nếu happy quá thì có khi lại không gây ấn tượng mấy. Với lại, theo cá nhân tôi thì dừng ở đấy cũng tạm ổn rồi, chúng ta muốn nó viên mãn hơn nữa, nhưng đến đó cũng là viên mãn rồi. À thì sự thật là cái kết nó bị cụt, bị hẫng, điều đó dự là không thay đổi rồi, thế nên chỉ còn xem chúng ta tiếp nhận nó thế nào thôi. Thích hay không thích là ở mỗi người, nhưng hi vọng rằng sẽ có ai đó đọc lại, suy nghĩ theo một hướng khác và có cảm nhận giống tôi nhe. - Về "sạn" trong truyện: Cơ bản là tôi thấy không có, nhưng nếu soi kĩ thì có vẻ là có các mẹ ạ. + Thứ nhất là văn án nói "Khi bí mật sáu năm trước được tiết lộ", trong khi đọc truyện thì các mẹ cũng biết rồi, từ đầu truyện đã là "bốn năm trước" gì gì đó. Cái bí mật bắt đầu từ năm Thiển Y 17 tuổi, 4 năm sau Lạc Tử Thịnh về nước, 2 đứa kết hôn là năm Thiển Y 21 tuổi, sau đấy 2 đứa chung sống một khoảng thời gian trước khi bí mật được tiết lộ, thời gian đó cũng khá dài, trước khi Hạng Tử Địch kết hôn cho đến sau khi con của Hạng Tử Địch đầy tháng, tính ra cũng gần 2 năm, tức là trước khi bí mật được tiết lộ thì 2 đứa sống với nhau được gần 2 năm (bà Xu có vẻ thích 2 năm thì phải, đống truyện đều có cái mốc đấy luôn, minh chứng rõ hơn về thời gian là Hạ Tư Linh sinh nhật 25 tuổi, Hạ Tư Linh bằng tuổi Lạc Tử Thịnh, Lạc Tử Thịnh hơn Thiển Y 3 tuổi, lúc Hạ Tư Linh sinh nhật tuổi 25 thì Thiển Y cũng 22 rồi, sau đó một khoảng thời gian thì Lạc Tử Thịnh mới ngả bài với Hạ Tư Linh, tức lúc bí mật được tiết lộ Thiển Y cũng tầm gần 23 rồi, thế nên dùng "Khi bí mật sáu năm trước" trong văn án thì tôi thấy cũng không sai. Nói chung vụ bí mật sáu năm với bốn năm là vậy nha. + Thứ hai là cái chi tiết trong chương 29 có nói rằng sau khi xảy ra chuyện đó bố Thịnh tưởng nhầm nên mới chấp nhận lời tỏ tình của Hạ Tư Linh rồi sau đó 2 người cùng sang Mỹ, trong khi ở chương 1 thì có vẻ hai người này hẹn hò từ hồi học cấp 3 rồi. Xem lại chương 1 thì trong chương đó có nói Thiển Y nhìn Lạc Tử Thịnh đèo Hạ Tư Linh đi qua trước mặt mình nên Thiển Y không tỏ tình nữa, thật ra thì chỉ đèo nhau thôi chưa chắc đã là hẹn hò, bạn bè thì vẫn có thể đèo nhau mà; trong chương 1 cũng có nói các học sinh trong trường coi Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh như "đôi tình nhân kiểu mẫu", thật ra thì trong truyện cũng có chi tiết mọi người đồn thổi về 2 người đó, mà cái tâm lý của các shipper thế nào thì chắc các mẹ cũng biết rồi đấy , còn chi tiết Thẩm Thiển Vũ hỏi Lạc Tử Thịnh thích Hạ Tư Linh ở điểm nào và Lạc Tử Thịnh cười trả lời nữa, chỗ đó không nói đến thời gian, nên Thẩm Thiển Vũ hỏi câu đó vào lúc nào thì chúng ta cũng ko biết được, rồi còn cái kiểu cười trả lời thì nó cũng có thể là câu trả đùa nữa. Thế nên về việc hẹn hò này có sạn không, nếu hiểu theo cách tôi giải thích thì có lẽ nó không phải sạn, mà hiểu theo cách khác thì chắc nó là sạn đấy, cứ nghĩ theo hướng bớt sạn đi cho đời phơi phới nha! - Về cách xưng hô trong truyện: Ở đây tôi chỉ muốn nói về cách xưng hô giữa Thiển Y, Trần Nhất Tâm và Hạ Ngâm. Hạ Ngâm hơn tuổi Thiển Y, Thiển Y gọi Hạ Ngâm là chị, trong ngoại truyện thì chúng ta biết được Hạ Ngâm bằng tuổi Nhất Tâm, nhưng tôi vẫn để Thiển Y và Nhất Tâm xưng hô với nhau là "tớ" - "cậu" chứ không phải "em" - "chị", thật ra lí do ban đầu là tôi không nhớ gì về chi tiết tuổi tác cả, thấy 2 đứa nó thân nhau thế là cho nó gọi nhau là "tớ" - "cậu" thôi  về sau biết được 2 đứa khác tuổi nhau, nhưng sự đã rồi, tôi lười sửa, công thêm việc trong bản gốc cũng chẳng có câu nào Thiển Y gọi Nhất Tâm là chị cả, với lại 2 đứa cũng thân nhau, kiểu bạn vong niên ý, thế nên tôi cứ cho 2 đứa xưng hô với nhau vậy thôi (trước tôi có để Nhất Tâm và Hạ Ngâm xưng hô với nhau là "em" - "chị", xong đến ngoại truyện thì biết 2 đứa bằng tuổi nên đã kịp sửa lại cách xưng hô của 2 đứa này trước khi đóng ebook rồi. Tình hình về cách xưng hô là vậy nha. - Về những dự định hậu : Thấy nhiều bạn hỏi sau tôi có định triển bộ nào của bà Xu không, thì câu trả lời là tạm thời không nhé (thật ra cái tạm thời này nó sẽ dài dài, vì giờ tôi chẳng nghĩ ra bộ nào tôi muốn và có hứng triển cả, tất nhiên nếu đùng cái bả trở lại thì lại là chuyện khác. Sở dĩ tôi dồn vào đăng một lèo cho hết truyện vào ngày 31/10 là vì tôi thường và thích hoàn truyện vào ngày cuối cùng của tháng thôi, chứ không phải để hoàn bộ này và bắt tay vào bộ khác. Mời các bạn đón đọc Tình Đầu Khó Phai của tác giả Lục Xu.
Tiểu Tỳ Linh Lan
Nàng nhớ rõ trước khi mình nhảy xuống giếng tự vẫn, trong đầu chỉ có một ý niệm- Nếu như có kiếp sau, nàng sẽ dũng cảm hơn một chút, Không cần quan tâm cái gì là thân phận khác biệt, sẽ giữ chặt lấy thiếu gia mà nàng yêu. Nếu như cuộc sống có thể thật sự bắt đầu một lần nữa…. Khi Linh Lan mở mắt ra một lần nữa thì cảm thấy tất cả như một giấc mơ. Nàng trở lại là chính mình năm mười lăm tuổi, năm ấy vẫn chưa có hầu hạ thiếu gia. Thiếu phu nhân vẫn chưa vào cửa, Thiếu gia cũng không có gặp bất trắc, Phu nhân càng không bị tức giận mà chết. Nàng biết sau không lâu nữa trong phủ sẽ có biến đổi, thiếu gia phải gánh lấy gia nghiệp chỉ chực sụp đổ. Nàng cũng biết rất nhanh phu nhân sẽ phái nàng đi hầu hạ thiếu gia, sau đó hai người yêu nhau. Nàng thuận lợi đi tới bên cạnh thiếu gia, mà cũng vì giữ được trí nhớ kiếp trước nên có những cách nhìn độc đáo. Giúp đỡ thiếu gia thành công cứu vãn hiệu buôn của Đòan gia, cho nên thóat khỏi thân phận tôi tớ, từ một nô tì nho nhỏ biến thành tiểu thư. Mặc dù như vậy lại đưa tới kẻ có ham muốn bắt cóc, nhưng thiếu gia lại đúng lúc xuất hiện cứu vớt nàng. Hai người cùng nhau thổ lộ tình cảm, ước nguyện sẽ không bao giờ tách ra! Nàng biết chuyện bọn họ yêu nhau nhất định sẽ không được phu nhân cho phép, cũng sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Nhưng nàng nhất định phải trở thành Đoàn phủ thiếu phu nhân, bởi vì đây chính là sứ mệnh để nàng sống lại… *** Trước khi trọng sinh, Linh Lan vì không dám biểu lộ tình cảm với Nhị thiếu gia Đoàn Lỗi (do ngại thân phận tỳ nữ), nên gián tiếp hại Đoàn gia (do thiếu phu nhân Tô Như Yên là người độc ác), bản thân nàng cũng gặp kết cục xấu. Sau khi trọng sinh, Linh Lan quyết tâm thay đổi vận mệnh. Nàng giúp Đoàn Lỗi nhanh chóng “hồi sinh” Đoàn gia nhờ kiến thức của mười năm trước và biết trước thời cục. Người đời đồn rằng Linh Lan là tiên nữ giáng trần. Cũng chính vì thế nên dẫn đến sự chú ý của nam phụ tham lam. Đoàn Lỗi có tình cảm với Linh Lan, muốn cưới nàng làm thê và không nạp thiếp. Đoàn phu nhân không chịu vì thân phận tỳ nữ của Linh Lan. Cùng lúc đó, Tô Như Yên xuất hiện sớm nửa năm. Trong một lần bị bắt cóc (do Đoàn phu nhân gây ra), Linh Lan bị mất trí nhớ, nhưng được Đoàn Lỗi kể lại, nàng từ từ lấy lại trí nhớ, nhưng vẫn giả vờ như còn mất trí để Đoàn Lỗi đưa nàng về Lam Châu, gặp lại Đoàn phu nhân. Cuối cùng, HE. Trong truyện có một khúc thế này: Thì ra là trước khi Tô Như Yên đến Lam Châu, thế nhưng đã có người trong lòng, mà người nọ chính là lý do khiến nàng phản bội thiếu gia, rồi tư thông với Hà Thiên Lâm. Thì ra hai người bọn họ từng là một đôi! Ai mà ngờ được chứ? Lúc đầu mình nghe nhắc đến kiếp trước Tô Như Yên có thai với Hà Thiên Lâm, mình cũng đoán hai người đó có gì với nhau từ trước rồi :v Hơi dễ đoán mà hai nhân vật chính đến gần cuối truyện mới đoán được :3 Vì là đoản văn nên 2 lần nữ chính bị bắt cóc đều được cứu rất nhanh, vừa bị bắt liền được cứu rồi. Mình cứ nhầm tưởng nam chính phải làm chức cao ghê gớm, có nhiều hộ vệ tài giỏi lắm… thật ra nam chính là thương nhân có nhiều tiền thôi. Tuy mình không thích truyện ngược nhưng như vậy khá buồn cười =)) Tính cách nữ chính tạm chấp nhận được. Vì là tỳ nữ nên Linh Lan cũng chẳng có nhiều tâm kế, được một cái là tấm lòng nàng thiện lương, nhờ kiếp trước nên biết trước tiên cơ, có kinh nghiệm sống, nên dù bị bắt cóc hai lần, mình vẫn không đưa Linh Lan vào kiểu nữ chính bánh bèo vô dụng. Một điểm khó hiểu, kiếp trước Tô Như Yên đâu bị bắt gặp lúc đang gặp Hà Thiên Lâm, kiếp này lại bị. Không phải do nam chính làm, vì hắn cũng rất ngạc nhiên. Vậy chắc do nữ chính trọng sinh nên có vài việc thay đổi chăng? Hơi vô lý một chút! Truyện sủng ngọt, tạm ổn, đọc giải trí cũng được. Thế nhưng để đọng lại ấn tượng thì không. Cho truyện này 2/5 điểm. Mời các bạn đón đọc Tiểu Tỳ Linh Lan của tác giả Kim Huyên.
Việt Cổ Di Tình
Trích dẫn văn án: Thương Khung khẽ híp mắt cúi xuống nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: “Nàng yêu ta?”… Diệp Thiện Thiện cúi đầu im lặng… Thương Khung lạnh lùng tóm lấy cổ cô: “Nói…” Khóe môi Diệp Thiện Thiện đau đến rúm ró lại: “Yêu…” Thương Khung cau mày: “Yêu nhiều không?…” Ánh mắt kinh hoàng của Diệp Thiện Thiện lướt qua đống thi thể đẫm máu rải đầy sau lưng hắn… Thương Khung lẳng lặng siết cái gáy mịn màng trong tay…   Diệp Thiện Thiện khó nhọc hít thở từng hơi… “Rất yêu, rất yêu.” Thương Khung thỏa mãn buông tay… Diệp Thiện Thiện âm thầm thở phào… Đột nhiên vang lên tiếng vải gấm bị xé… Thương Khung buông tay, áo choàng và yếm rơi xuống từng mảnh vụn… Khóe môi nhếch lên một cách xảo quyệt: “Nàng chứng minh cho ta xem!” Tay thon dài chậm rãi vươn tới da mềm mại trơn láng… Ánh mắt lập lòe: “Nàng yêu ta?”… “Rốt cuộc yêu đến mức nào?” ----------------------- Đọc văn án hẳn nhiều bạn nghĩ nó sẽ là một truyện ngược đúng không? Xin thưa là văn án lừa tình thôi ạ, à mà cũng không hẳn là không ngược vì mới gặp mà nam chính Thương Khung đã tẩn cho nữ chính Diệp Thiện Thiện của chúng ta 20 trượng rồi. Vì sao? Chỉ vì nàng dám đạp hắn một cước rồi bỏ trốn! Quay trở lại khởi nguồn câu chuyện, Diệp Thiện Thiện vốn là một cô gái xinh đẹp, sống cuộc sống vui tươi ở hiện đại, nhưng một lần bị sét đánh mà xuyên qua. Xuyên thế nào mà lại ngay lúc nam chính Thương Khung đang bị truy sát xém mất cả mạng. Thế là trong đêm mưa gió đó nàng cứu hắn, băng bó vết thương cho hắn, vô về hắn như một đứa bé vì nhìn biểu hiện sợt sệt của hắn trong tiếng sấm nổ đùng đúng ngoài kia, trông hắn run rẩy không khác gì một đứa trẻ. Nhưng khi người đàn ông đó tỉnh lại nàng mới biết mình đã lầm, hắn tuyệt đối là một tên ác ma. Hắn hạ độc nàng, nàng đạp hắn một cước rồi bỏ trốn. Không biết nói sao, có lẽ Thiện Thiện của chúng ta vận cứt chó, nên vừa trốn được tên ác ma kia thì lại rơi vào tay bọn buôn người, còn mém xíu bị cưỡng bức, nhưng may mắn được Diễm tỷ, là một tú bà ở Khôi Hương Lâu cứu được. Tuy nhiên may mắn chẳng kéo dài bao lâu, Diễm tỷ lại hạ độc nàng, đẩy nàng đến Vân Ẩn điện để trộm tàng bản đồ. Và ở đây Diệp Thiện Thiện lại một lần nữa đối diện ác mà kia cũng chính là điện chủ của Vân Ẩn điện, một trong hai điện lớn nhất Đại Kiền. Vừa vào đã bị hắn phạt cho 20 trượng, từ tì nữ của hoa khôi Khôi Hương lâu, bị hắn bắt làm tì nữ cận thân của hắn. Chỉnh cho nàng lên bờ xuống ruộng luôn. Hắn thích mặc áo trắng, bắt nàng thức cả đêm may cho hắn đã vậy còn bắt nàng cũng phải mặc áo trắng, áo quần của hắn không thích ai đụng vào ngoài nàng, Diệp Thiện Thiện một lần nhờ cô nương khác giặt giùm 2 cái áo của hắn, kết quả về bị hắn trừng cho toát cả mồ hồ bắt đi giặt lại 5 lần 7 lượt. Nhiều khi Diệp Thiện Thiện không khỏi suy đoán không biết mũi Thương Khung có phải mũi chó hay không nữa nha, sao thính thế? Không ngờ Diệp Thiện Thiện đoán bậy đoán bạ vậy mà lại trúng. Thương Khung cũng chính là Ngân Lang vương của tộc Ngân Lang từ thời viễn cổ. Đó là bí mật hắn che giấu bấy lâu nay, cũng chính là mục tiêu bị giang hồ không ngừng theo đuổi. Bí mật vì sao hắn lại có tính khát máu như vậy, bí mật vì sao hắn lại không tin vào tình yêu như vậy, đến cuối cùng Diệp Thiện Thiện mới biết được. Truyện tuy có đôi chút ngược, nhưng nhìn chung vẫn là sủng. Cách nam chính bảo vệ nữ chính cũng rất âm thầm. Mặc dù biết rõ nữ chính tiếp cận mình vì mục đích gì, hắn cũng chỉ âm thầm giúp nàng giải trừ hết các mối hậu họa. Buồn cười nhất là lúc cả hai rơi xuống vực, nam chính bị mất trí nhớ, chị nữ chính thừa dịp muốn tẩy não hắn, nhưng không ngờ chưa kịp thành đã bị nam chính viện cớ đó “ dạy dỗ “ cho một trận. --------------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Một năm trước, nàng phải mất 39 bước mới đi hết một bức tường đá, 47 bước mới đi hết từ góc này đến góc đối diện của căn phòng. Năm năm trước, khi mới đặt chân đến đây, nàng đã mất nhiều bước hơn nữa mới đo được hết căn mật thất này. Lúc 8 tuổi, khi mới bị nhốt trong căn mật thất này, nàng chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ biết loạng choạng bám theo mép tường mà dò dẫm từng bước một, thường xuyên bị vấp ngã bởi những vật cản dưới chân. Nàng đã dùng bước chân để đo nơi ở mới của mình - dù là đi từ bên nào chăng nữa, cả thảy đều là 51 bước. Đi hết một bức vách, trước mặt nàng là một bức tường đá lạnh lẽo chắn ngang, trên tường le lói một chút ánh sáng mơ hồ. Nàng cứ thế mò mẫm trong bóng tối, các bức tường đều giống nhau: ẩm thấp và lạnh buốt, trên tường có chạm khắc những hoa văn, và lốm đốm những giọt nước toát ra rồi ngưng tụ. Còn cái chỗ mà có chút ánh sáng le lói kia, sờ vào trơn nhẵn, có lẽ cũng cùng chất liệu với mái trần, là một loại ngọc lưu ly hay thủy tinh gì đó, phát ra ánh sáng màu xanh u ám. Nàng đứng thần người hồi lâu, rồi khe khẽ gõ lên bức tường, chờ đợi một cánh cửa nào đó mở ra, những mong có thể dẫn đến một thế giới hoàn toàn khác. Thế nhưng, bức tường vẫn không hề động đậy. Nàng nghiêng đầu, áp má vào tấm kính trên tường, chợt nghe thấy tiếng nước vỗ về dâu đây, dường như có hàng trằm ngàn con cá lớn đang bơi lội ngoài kia, làm dậy lên từng cơn sóng... Để có thể nghe kỹ hơn, vô tình nàng đã đặt tay lên bức tường đá, và khi từ từ áp vào, bỗng nhiên, có cái gì đó bỏng rẫy khiến nàng giật nảy người rồi ngã lăn ra đất. Có kết giới! Bốn mặt của căn mật thất này vốn đã có những kết giới bất khả xâm phạm! Những hồn ma bên ngoài biển nước rộng lớn kia còn chẳng thể vào đây, đương nhiên nàng làm sao mà thoát ra ngoài được! Ở bên trên, thứ ánh sáng xanh u ám và sâu thẳm, phát ra những tia sáng yếu ớt, le lói, chỉ đủ để cho nàng biết lúc này mình đang đứng ở đâu. Rất lâu sau, cô bé tám tuổi là nàng ngồi xuống, gục đầu lên đầu gối, đôi vai gầy so lại, và khóc, khóc không thành tiếng. Là Hồng Liên U Ngọc! Đây đúng là Hồng Liên U Ngục ở sâu thẳm dưới đáy Thánh hồ! Nàng... nàng thực sự đã bị nhốt vào căn ngục tối này rồi! Tế Tư đại nhân đã không còn cần nàng nữa, các trưởng lão cũng không thương tình mà cầu xin giúp nàng lấy nửa câu. Còn cha nàng ư? Từ khi mới lên ba, nàng đã bị cha bỏ lại ở nghĩa địa nơi loài sen nhỏ mài đỏ Mạn Châu Sa nở rộ, rồi sau đó nàng đã từng được mang tước hiệu thật hiển hách: "Giáo Chủ Bái Nguyệt!" Tế Tư đại nhân nuôi nàng năm năm, nhưng từ khi đại nhân bắt một con bé cũng bằng tuổi nàng từ Thí Kiếm sơn trang về nuôi, ngài đã chỉ còn quan tâm đến con bé tính tình quái gở đó. Ngài còn gọi con bé đó là "Tiểu Diệp Tử", hết lòng yêu chiều và sẵn sàng cho nó mọi thứ, kể cả là vị trí Giáo Chủ Bái Nguyệt của nàng. Thế nhưng, một đứa trẻ như nàng lúc đó làm sao ngờ được vận hạn lại đến với mình quá nhanh như thế! Mời các bạn đón đọc Việt Cổ Di Tình của tác giả Nguyệt Hạ Kim Hồ.
Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia
Haiz! Nàng thật xui xẻo a! Vốn là nàng muốn theo tổng tiêu đầu đại ca đi khắp Đại Giang Nam Bắc, mở rộng tầm nhìn, hoàn thành tâm nguyện đi khắp thiên hạ. Không nghĩ đến giữa đường lại gặp phải sơn tặc cướp hết tiền bạc. Hại nàng trong lúc hỗn chiến, đầu bị trọng thương, thậm chí còn quên đi tình lang cùng mình “Tư đính chung thân”. May mắn thay hắn không chỉ tuấn tú mà còn rất có tình có nghĩa. Ngoài việc chủ động tìm nàng thừa nhận hôn ước, hắn còn bán thân cho ân nhân cứu mạng nàng, nguyện ý cùng nàng ở trà quán Long Phượng làm trâu làm ngựa…… Hắn nói bởi vì hắn một nghèo hai trắng nên mới không dám đến cửa cầu hôn, chỉ có thể cùng nàng bỏ trốn đi, không cho ai biết chuyện. Nhưng là---- ----------vì sao nàng tiến cung cùng chủ tử ,“không cẩn thận” phát hiện hắn chính là Vương gia. Hơn nữa hắn trở thành hung thủ đáng chết thiếu một chút là hại cả nhà nàng. *** Trong Phượng Thiên Thành gần đây có quán trà sắp khai trương. Trên tấm biển treo trên lâu phòng đề bốn chữ vàng kim to “Quán trà Long Phượng” Cư dân Phượng Thiên Thành thấy quán trà này trang hoàng hoa lệ đã lâu nhưng vẫn không khai trương buôn bán, nhiều người đã bắt đầu khó chịu, lại thấy trên tường trước quán dán một tấm giấy màu đỏ--- Tuyển: Hai người chưởng quỹ, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Mấy người đầu bếp, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Mấy người bồi bàn, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Mấy người nữ đầu bếp, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt. Kẻ có ý, xin mời vào trong phỏng vấn. Tấm giấy này dán lên, đầu đường cuối ngõ không có ai không thảo luận, chủ tử tiệm trà này có phải có vấn đề không?, quán trà sắp khai trương mà bây giờ chưa có đủ người làm. Tin tức này truyền đi xôn xao khắp Phượng Thiên Thành, rất nhiều người chắc chắn quán trà Long Phượng trong vòng nữa năm sẽ đóng cửa, bởi vì có một chủ nhân không biết tính toán tỉ mỉ. Bất kể như thế nào, quán trà này cũng thiếu công nhân... Người có hứng thú hãy triệu tập vào bên trong đi! Chương 1 Nàng như gió xuân phất qua tâm hồn tuyệt vọng. Vừa như đông dương chiếu sáng tiền đồ âm u. An ủi tất cả nỗi bi thống. Mang cho ta dũng khí sinh tồn... Một nam tử cao gầy trên tuấn mã, rong ruổi trên đất trời đầy bụi bậm. Lẽ ra trên gò má phải có nét tuấn mỹ của tuổi trẻ, nhưng khuôn mặt lại tràn ngập vẻ tang thương, thân áo Nhược Tuyết trắng sáng lại dính vào một tảng lớn đỏ thẫm. Hắn cố nén đau đớn truyền từ bả vai, nơi đang bị một đoạn mưa tên bắn vào.   Mời các bạn đón đọc Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia của tác giả Mễ Lộ Lộ.