Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bát Hoang Kiếp - Lại Điểu

Lòng ta tĩnh lặng như nước, tốc độ di chuyển như gió. Thân ta hóa kiếm, hình bóng ta gây chấn động.  Trời xanh có qua bao năm tháng thì ta vẫn độc hành !!! *** Thượng cổ hung thú “Ngột” to lớn vạn dặm, khí thế hung ác, nhiễu loạn đạo trời. Thiên Đế chán ghét nó nên đã bắt giữ “Ngột”, đoạt lấy hồn phách rồi ném vào trong Bát Hoang nghiệp hỏa để nó vĩnh viễn không được siêu sinh. Thế nhưng có một tia tàn hồn của “Ngột” đã trốn thoát, sau đó nhập vào luân hồi, lưu lạc khắp nơi trong thế gian. * * *​ Cát vàng bay khắp nơi, gió bắc lạnh thấu xương, một thương đội lớn từ phương xa chậm rãi đi tới. Những hạt cát dưới chân làm cho tốc độ đi chuyển của cả thương đội chậm lại. Từ đầu tới cuối thương đội vẫn giữ một tốc độ nhất định; dù là người hay thú thì đều cố gắng bước đi, không để lãng phí chút sức lực nào. Lão Trần cưỡi trên một con Hắc Phong Kỵ cao lớn, vừa cảnh giác quan sát bốn phía vừa tính toán xem thương vụ này kiếm được bao nhiêu vàng? Từ lúc mười tám tuổi lão đã cùng với phụ thân bước lên con đường vận chuyển hàng hóa này, chớp mắt giờ đây lão đã gia nhập đội vận chuyển này hơn hai mươi mốt năm rồi. Trước đây, lão là một thiếu niên non nớt, nhưng nay khuôn mặt đã hằn đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm in đậm dấu chân năm tháng. Lão Trần có đầy đủ lý do để tự hào, vì cuộc sống của lão giờ đã no ấm. Suốt hai mươi mốt năm qua, lão đã chứng kiến biết bao người người vận chuyển hàng hóa giống như mình ngã xuống, kể cả phụ thân, bằng hữu của mình nữa. Ấy vậy mà lão vẫn còn sống? Hiện giờ lão sống trong thành Tề Châu, đã sắm được hai căn nhà ba gian khá lớn, có một vợ cả và bốn tiểu thiếp, sinh được cả bầy con cái. Thậm chí còn có hai đứa cháu nội chữa cơ. Vừa nghĩ đến hai đứa cháu ngoan suốt ngày chỉ biết "oa oa...", bất giác lão Trần cảm thấy cuộc đời mình đã không uổng phí chút nào. Lão Trần hiểu rất rõ hành trình vận chuyển, mua bán này đáng sợ đến thế nào! Con đường này trải dọc suốt tám trăm dặm sa mạc, phân cách hai đế quốc lớn, nên việc buôn bán sản vật giữa hai vùng này đã mang lại món hời kếch sù. Chỉ cần một chuyến vận chuyển hàng hóa như vầy thôi, tiền lời đã đủ trang trải cho một gia đình bình thường trong vòng mười mấy năm. Nhưng công việc này thật sự quá mức nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một tí sẽ nằm lại đây rồi hóa thành một đống xương khô. Nếu gặp phải một trong những thứ nguy hiểm như: bão cát, nóng rát, giá rét, cướp sa mạc, hay thú dữ hoang mạc cũng sẽ dễ dàng bị tước đi sinh mạng. Thông thường, một thương đội khi xuất phát từ thành Tề Châu có khoảng hơn hai ngàn người với vạn con Hắc Phong Kỵ; nhưng sau khi trở về nếu còn sống sót một nửa thì đã được trời cao phù hộ rồi! Điều đáng sợ hơn là gặp phải yêu thú hung hãn, khi đó cả thương đội có bị giết chết toàn bộ âu cũng là chuyện bình thường. Chính lão Trần đã từng bị yêu thú tấn công một lần, nhưng khi đó lại gặp được may mắn. Lúc ấy, người dẫn đoàn là một thương gia rất có danh tiếng, không biết người đó kiếm ở đâu ra được một tấm Lôi Quang Phù có giá cao chót vót mới đánh chết được con yêu thú đó, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Từ đó về sau, lão Trần quyết định gia nhập vào thương đội này. Sau đó nhờ sự thông minh lanh lợi của mình, lão đã được chủ nhân của thương đội - con trai của thành chủ Tề Châu tin tưởng, nên mỗi lần chỉ thu một nửa tiền lãi còn bao nhiêu để hết lại cho lão. Lão cảm thấy vui mừng không thôi, bởi vì không chỉ kiếm được nhiều tiền mà qua mỗi thương vụ đó lão đều giữ được tính mạng của mình. Nếu chết đi thì dù có núi vàng hay núi bạc trước mặt đi nữa thì đều không có ý nghĩa. Đây là chuyến buôn cuối cùng của lão Trần, cho nên lão đã bỏ ra hơn phân nửa gia sản của mình. Ngoại trừ mười con Hắc Phong kỵ vốn có ra, lão còn mua thêm mười lăm con nữa để chở hàng hóa, chiêu mộ thêm tám tên khuân vác. Nếu toàn bộ hàng được chuyển đến phía bắc Hàn Châu thì lão có thể kiếm được ít nhất ba trăm lượng vàng, trừ đi một trăm lượng nộp cho vị Đại thương đầu (DG: chủ một thương hội lớn) thì có thể dư lại hơn một nửa. Nếu mang theo hàng hóa về bán, sẽ dễ dàng kiếm thêm hai trăm lượng nữa. "Cầu mong Thanh Mộc đại thần phù hộ, chuyến đi này ngàn vạn lần đừng có xảy ra bất cứ trắc trở gì!" Lão Trần âm thầm cầu nguyện, đồng thời nghiêm khắc quan sát tám tên khuân vác mới mướn. Bọn chúng không có tư cách cưỡi Hắc Phong Kỵ nên đành phải đi bộ, chính lão Trần cũng không nỡ cưỡi Hắc Phong Kỵ luôn chứ nói gì bọn nó. Nhưng nếu như không phải do lần trước chạm trán với một nhóm cướp sa mạc, làm cho lão bị thương ở chân thì có đánh chết lão cũng không nỡ cưỡi Hắc Phong Kỵ. Nói đi phải nói lại, Hắc Phong kỵ tốt thật! Mỗi con cao hơn hai trượng, mang nặng hơn ngàn cân mà vẫn chạy nhanh như gió. Đặc biệt tính tình của chúng rất ngoan ngoãn, nếu so với trâu thì ắt hẳn phải tốt hơn gấp mấy lần. Có lẽ đây là ân huệ của Thanh Mộc đại thần ban xuống thì phải. "Mọi người nghe đây! Đi nhanh lên một chút, tới trước thêm ba dặm nữa chúng ta sẽ dừng chân nghỉ ngơi". “Rầm rầm rập...” Tiếng vó ngựa trầm trọng, kèm theo tiếng kêu từ phía trước truyền đến. Rất nhanh, lão Trần đã thấy được năm con Tuyết Phong kỵ uy phong lẫm liệt xuất hiện trong tầm mắt mình, thì ra đây là những thủ hạ hộ vệ của Đại thương đầu. Mỗi lần nhìn thấy những hộ vệ được vũ trang tận răng, vô cùng tinh nhuệ thế này, lão Trần đều đỏ cả con mắt lên. Cả đời này của lão chỉ có hai tâm nguyện, thứ nhất là đông con đông cháu, an hưởng tuổi già. Mà tâm nguyện thứ hai là có thể sở hữu được một con Tuyết Phong kỵ, vì nó so với Hắc Phong kỵ thì mạnh mẽ hơn nhiều. Tuyết Phong kỵ này là loài biến dị từ Hắc Phong kỵ, toàn thân chúng trắng như tuyết, thân hình to xấp xỉ hai lần Hắc Phong kỵ. Tuyết Phong kỵ rất thích hợp cho việc vận chuyển đường xa, tốc độ của nó cực nhanh, bình thường chỉ có Cấm Vệ quân bên cạnh vua chúa mới có tư cách sở hữu. Trên lý thuyết là như vậy, nhưng người đứng đầu thương đoàn có quan hệ với công tử Tề Châu như thế nên trong tay có vài con Tuyết Phong kỵ cũng là chuyện bình thường. Phải biết rằng hắn đã giao thương với Hàn Châu từ rất lâu rồi, mà Hàn Châu lại là nơi nuôi dưỡng Tuyết Phong kỵ nổi tiếng trong thiên hạ. Một con Tuyết Phong kỵ bình thường, ở Hàn Châu có giá khoảng một ngàn lượng vàng, nhưng nếu ở Tề Châu hay những nơi giàu có và đông đúc khác thì giá một con lên tới mấy ngàn lượng cũng không có gì là lạ. Hơn nữa, nếu là Tuyết Phong kỵ thượng phẩm thì dù có vạn kim cũng khó cầu được. Giống như thủ hạ của Đại thương đầu cũng chỉ có hai mươi Tuyết Phong kỵ, còn lão Trần là một tiểu thương tầm thường thì chỉ dám mơ tưởng mà thôi. "Nhanh lên một chút thằng ngốc kia, ngươi điếc rồi sao? Này, ngươi nhìn cái gì vậy? Đừng mơ tới Tuyết Phong kỵ nữa, đi nhanh đến chỗ cắm trại, đi cả ngày trời rồi mà ngươi không biết mệt là gì ư?” Sau khi năm hộ vệ rời đi, lão Trần liền thu lại ánh mắt hâm mộ, lập tức nhìn về phía một tên khuân vác mà lão mới thuê. Hắn cũng đang ngẩn người nhìn năm con Tuyết Phong kỵ, nên khiến cho lão không khỏi nổi giận mắng tới tấp. Lão không nên tin tưởng lời của Diêu đại tẩu mới phải, thế nhưng không hiểu sao đầu óc lại u mê mới đi thuê một kẻ ngu ngốc đến thế. Ban đầu lão thấy gã chừng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng cũng không tồi, có vẻ rất lanh lợi. Nhưng đến lúc này thì lão mới phát hiện ra đây là một tên đại ngốc, có lần hắn đã dọa cho một con Hắc Phong kỵ suýt chút nữa sợ hãi mà bỏ chạy. Lúc đó thật muốn đạp hắn một đạp cho hả giận, mỗi con Hắc Phong kỵ đều là vàng không đấy. Nếu chẳng phải nể mặt mũi của Diêu đại tẩu thì lão Trần đã dùng dao đâm xuyên tim tiểu tử này chết phức cho rồi. Lão vận chuyển mua bán hàng hóa suốt hai mươi mốt năm, đã từng giết qua mười mấy tên rồi, ai dám thổi vàng của lão bay đi chắc chắn lão sẽ liều mạng với kẻ đó. “Ha ha, lão Trần, trí nhớ ngươi thật sự có vấn đề rồi, cái gì mà thằng ngốc chứ. Người ta tên là Đoan Mộc Vũ đấy, mới thoáng nghe qua thôi đã biết cái tên này có xuất xứ từ dòng tộc danh giá. Hắc hắc! Ngươi phát tài rồi đấy lão Trần”. Lúc này, kẻ dám giễu cợt lão Trần chắc chắn không phải là tên khuân vác dưới tay lão, mà là một kẻ có thân phận tương tương tên là Quan Long. Hắn là bằng hữu có giao tình hơn chục năm với lão Trần, cũng là một người có nhiều kinh nghiệm xông pha, vào sinh ra tử với nghề vận chuyển mua bán này. Bởi vậy khi nói chuyện hắn không hề kiêng kỵ gì với lão Trần cả. “Hừ! Ngươi cứ ở đó mà châm chọt ta đi. Nếu ngươi muốn, ta sẵn sàng tặng cho ngươi. Diêu đại tẩu từng nói là không cần nhiều thù lao, chỉ cần đừng bỏ đói hắn là đủ rồi. Ôi, đúng là Diêu đại tẩu tốt bụng thật, nếu là người khác thì đã bỏ hắn chết trôi chết nổi rồi”. Lão Trần vừa nói vừa tức cành hông. Kể từ lần tên ngốc này làm cho Hắc Phong kỵ sợ hãi, lão đã không dám tên tiểu tử câm như hến này chăm nom Hắc Phong kỵ một mình nữa. Cũng may là tên tiểu tử này có sức mạnh, thật thích hợp với những việc như giúp đỡ khuân vác hàng hóa này nọ. Nếu không, thật phí phạm đống lương khô và nước uống đã phát cho hắn. “Đúng thế, Diêu đại tẩu quả thật là người tốt. Nghe nói bà ấy nhặt được tên này từ ngoại thành đem về, lúc đó hắn chỉ còn thoi thóp mà thôi. Tên tiểu tử này đúng là may mắn khi gặp được Diêu đại tẩu, ngược lại nếu là ta... Hừ hừ, quản làm chó gì!" Quan Long nghe thế lập tức trợn mắt. Tiếng nói của lão Trần và Quan Long rất lớn nên bọn thủ hạ của hai người cùng mười mấy tên sai vặt cũng nghe rõ ràng. Bọn họ một bên dẫn dắt Hắc Phong kỵ, một bên dùng ánh mắt đánh giá Đoan Mộc Vũ kia. Dựa theo ánh mắt của bọn họ, phỏng chừng nhận định không khác mấy với lão Trần, Quan kia. Thế nhưng tên Đoan Mộc Vũ kia giống như người câm điếc vậy, không hề nói tiếng nào, lại càng không vì mấy câu nói đề cập tới hắn mà tỏ vẻ quan tâm hay tức giận. Dường như mọi việc chẳng liên quan tới hắn vậy! Lúc này thần sắc hắn vẫn ngu ngơ bước từng bước về phía trước. Lộ trình dài ba dặm cũng không tính là xa lắm, trên thực tế từ đầu đến cuối của toàn bộ thương đội này cũng đã dài gần ba dặm rồi. Nơi dựng trại nằm bên cạnh một vùng sa mạc hoang vu! Thật ra, việc chọn vị trí dựng trại này không tới phiên đám tiểu thương như lão Trần và Quan Long kia làm chủ, chính là do thủ hạ của Đại thương đầu có kinh nghiệm quyết định. Những người này cả đời bươn chải trong khu vực sa mạc tám trăm dặm này nên rất có kinh nghiệm. Lúc này, không khí nơi đây đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Đám thủ hạ của Đại thương đầu có hơn sáu ngàn con Hắc Phong kỵ, thuê đến sáu, bảy trăm gã tiểu nhị, hơn hai trăm hộ vệ, nên cũng đã chiếm một nửa toàn bộ thương đội này rồi. Thông thường khi dựng trại thì hàng hóa và Hắc Phong kỵ của Đại thương đầu sẽ được bố trí ở chỗ trung tâm cũng là nơi an toàn nhất trong doanh trại, kế đó đến Đại thương đầu với đám tiểu nhị của hắn, sau cùng mới tới những tiểu thương vận chuyển mua bán như lão Trần và Quan Long. Mặc dù vòng ngoài cùng còn có hai trăm tên hộ vệ nhưng mỗi lần bị đám cướp sa mạc tập kích, người bị tổn thất nhiều nhất vẫn là đám tiểu thương bọn họ. Tuy thực trạng như thế nhưng không ai có thể thay đổi được, vì nếu không gia nhập chung với Đại thương đầu thì những tiểu thương bọn họ cơ bản không cách nào vượt qua được biển cát mênh mông tám trăm dặm này. “Nhanh lên đi thằng ngốc, lo lắng cái gì hả, tập trung giúp chúng ta khuân hàng đi.” Tiếng la mắng của bọn sai vặt vang lên liên hồi. Hiện tại trong tiểu đội của lão Trần dường như chỉ còn mỗi Đoan Mộc Vũ được rảnh rỗi mà thôi, nếu không sai bảo hắn thì kêu ai chứ? Quả thật sức lực hắn quá mạnh lại không hề cự cãi gì, chỉ cần gọi là làm. Thật sự đôi khi hắn khiến cho người khác hoài nghi rằng: "Không lẻ tên tiểu tử mới mười sáu tuổi này lại ngốc đến thế? Tại sao ngay cả chút phản ứng biểu lộ cũng không có? Dù là hiền như cục đất đi nữa cũng phải có chút nóng giận nào đó chứ?" Tình hình tất bật cuối cùng cũng ổn định lại, những hàng hóa mang theo lần lượt được chuyển xuống hết. Dù sao cũng phải cho Hắc Phong kỵ khôi phục sức lực cái đã, đành rằng sức chịu đựng của Hắc Phong kỵ rất mạnh mẽ nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Lúc này cả doanh trại mau chóng yên tĩnh lại, không có ai đứng lên đốt lửa trại hay nhai thịt béo, uống rượu ngon hoặc nhìn mỹ nhân khiêu vũ này nọ. Mặc dù quang cảnh xung quanh chưa thấy có dấu hiệu nguy hiểm, nhưng theo kinh nghiệm phong phú của đám con buôn thì ai cũng biết rõ nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, khôi phục thể lực mới là điều quan trọng nhất. Không ai biết sắp tới sẽ gặp những gì, cho dù những tên chỉ đường có kinh nghiệm lâu năm nhất cũng không thể đoán được. Cho nên điều bọn họ có thể làm duy nhất lúc này là chuẩn bị, phải chuẩn bị thật đầy đủ, e rằng phải chuẩn bị nhiều hơn thế nữa, dù gì việc làm này cũng không dư thừa chút nào. Sa mạc ban đêm vô cùng lạnh lẽo, đến khi gió cát lặng yên đi thì khắp nơi mời hoàn toàn trở nên yên tĩnh. Thỉnh thoảng có nghe được một hai tiếng trầm thấp vang lên, thì cũng là đội hộ vệ tuần tra ban đêm báo động cho nhau. Ban ngày bọn họ được cưỡi Hắc Phong kỵ, thậm chí là Tuyết Phong kỵ cao quí hơn nên bọn họ được nghỉ ngơi rất thoải mái, tuy bọn họ chưa được như những quân nhân chính thức nhưng chắc chắn có kinh nghiệm hộ vệ tốt nhất. Vì thế bọn họ là lực lượng quan trọng nhất trong toàn bộ thương đội này, nếu không có bọn họ thì cho dù nhân số của thương đội có lớn hơn đi nữa cũng không chịu nổi một đòn tấn công của đám cướp sa mạc. Trên bầu trời có hai vầng trăng sáng một lớn một nhỏ đang dần ló dạng, ánh trăng sáng như tuyết trắng kỳ dị chiếu rọi xuống toàn bộ vùng biển cát mênh mông. Ở rất xa, những ụ cát tựa như bập bềnh trên sóng cát sa mạc hoang vu hiện tại cũng trở nên tĩnh lặng, tưởng chừng như cảnh vật u buồn này chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi. Thế nhưng đến lúc quá nửa đêm chợt vang lên tiếng chân ầm ầm ở cách đó không xa. Trong nháy mắt những âm thanh đột ngột này đã phá vỡ cảm giác yên tĩnh nơi đây, thậm chí cả hai vầng trăng sáng chóa trên bầu trời cũng trông dữ tợn hơn trước, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể quẳng đi một pho tượng quý giá để trút giận vậy. Có những người lần đầu tiên chứng kiến chuyện này tất nhiên sẽ bị dọa đến nổi luống cuống cả tay chân, quả thật bọn họ làm sao có thể giữ được bình tĩnh khi tình hình bất chợt phát sinh thế này. Tiếng quát vang lên liên tục, lúc này đa số những tiểu thương và tiểu nhị không hề bối rối chút nào, những chuyện thế này bọn họ đã trải qua nhiều lần rồi, chẳng phải kết quả cuối cùng chỉ là được sống hay chết đi thôi sao? Đã vậy thì cứ toàn lực ứng phó, biết đâu giành được một sinh lộ. “Cự mộc, lên!” Trước hết từ phía ngoài doanh trại vang lên một tiếng quát lớn ra hiệu, sau đó hàng loạt bè gỗ khổng lồ lúc trước được chôn dưới cát đều nhanh chóng được kéo lên. Mỗi cây gỗ trong đó lớn bằng bắp đùi người lớn, một đầu được vót nhọn, dựng hơi nghiêng ra phía trước. Đây chính là biện pháp hữu hiệu nhất để ngăn chặn đám Hắc Phong kỵ tập trung lại rồi đột kích. Tuy nhiên do bè gỗ nặng hơn vạn cân nên cũng chỉ có Đại thương đầu mới có đủ tư cách để mang nó theo, còn những đội tiểu thương kia đừng nên nghĩ tới. “Đà cung, bắn!” Kế đó vang lên tiếng nói thứ hai được một nam tử nào đó ra lệnh. Lập tức ở ngay phía sau hàng cự mộc xuất hiện cả trăm tên hộ vệ đã cầm sẵn trường cung trên tay từ trước, tức khắc kéo trường cung thành hình trăng tròn. Đến lúc mệnh lệnh “bắn!” được truyền ra, thì âm thanh hàng loạt tiếng bật dây cung vang vọng khắp nơi. Cả trăm mũi tên sắc bén mạnh mẽ, đồng loạt xé gió lao vút về phía đám đen đang kéo tới như dòng lũ cách xa ngoài mấy trăm trượng. Cũng nhờ cả trăm tên hộ vệ này rất cường tráng và có sức lực, hơn nữa đây là đà cung đặc chế nên có lực sát thương rất kinh khủng. Bình thường thì có thể bắn xuyên qua một người đứng xa vài trăm trượng sau đó còn có khả năng tiếp tục bay tới rồi bắn vào người thứ hai nữa. Thế nhưng lần này lại không nghe được tiếng kêu la thảm thiết, mà chỉ có vài tiếng kêu rên trầm thấp. Tuy cuối cùng cũng khiến đợt tấn công như dòng lũ dừng lại đôi chút, nhưng ngay sau đó chúng không dừng hẳn mà còn tăng tốc độ tấn công. Lúc này những hộ vệ có kinh nghiệm vốn rất cẩn thận thì dừng lại để đánh giá một phen. Chỉ cần quan sát tình hình trước mắt thì có thể khẳng định bọn tập kích lần này chẳng phải làm đám tiểu tặc sa mạc lẻ tẻ thường thấy, mà chính là bọn cướp sa mạc cực kỳ hung hãn. Đà cung vẫn tiếp tục bắn, nhưng chỉ sau hai đợt giương cung thì đám cướp đã tới gần rồi. Sức bật của Hắc Phong kỵ vốn rất khủng bố, nhất là sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ chúng có thể nhanh chóng xông qua khoảng cách vài trăm trượng. Quả thật muốn dùng năm trăm cây đà cung để khống chế từ xa năm trăm con Hắc Phong kỵ vẫn chưa chắc làm được, cũng may là hộ vệ thương đội đã chuẩn bị đầy đủ từ trước. “Hắc Phong kỵ, đột kích!” Tên thủ lĩnh hộ vệ ra lện lần nữa, thế nhưng trong lòng hắn có hơi nghi ngờ, dường như có gì đó không đúng lắm. Đám cướp sa mạc đó hung tàn là điều thấy rõ ràng nhất nhưng bọn họ đâu có ngốc đến thế, mặc dù bọn học có hơn năm trăm người như thế nhưng cũng không cần phải cố chấp liều chết tấn công như vậy. Chỉ cần trải qua ba đợt bắn cung, hơn nữa nhờ có cự mộc chặn đường, cho tới khi trăm con Hắc Phong kỵ đột kích được ra ngoài thì rõ ràng năm trăm tên cướp sa mạc đó phải chết mất xác, còn hơi đâu mà đòi cướp bóc, rõ ràng đền dâng mạng thì có. Thế nhưng chút nghi ngờ này vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã tan biến trong đầu của tên thủ lĩnh hộ vệ. Hắn luôn tự tin vào thực lực chính mình, cũng tin tưởng vào đám thủ hạ của hắn, nất là thực lực của hai mươi con Tuyết Phong kỵ. Với năm trăm tên cướp sa mạc này hắn không cần vận dụng tới Tuyết Phong kỵ, cho dù đối phương có âm ưu gì đi nữa thì khi đối đầu cũng sẽ bị thực lực bọn hắn đánh cho tan nát. “Giương lá chắn lên, kết trận!” Khoảng một trăm hộ vệ Hắc Phong kỵ lao ra từ hai bên bắt đầu đột kích đường lui của bọn cướp sa mạc, thêm trăm tên hộ vệ buông bỏ đà cung trong tay ra đồng thời nhanh chóng giơ bè gỗ khổng lồ lên làm tấm chắn. Còn đám cướp sa mạc đang xông tới bè gỗ khổng lồ nhanh như bão táp. Đây chính là phòng hộ cuối cùng của bọn họ, cho tới lúc này trận chiến đã sắp bước vào giai đoạn ngã ngũ. “Ầm...!” Cuối cùng năm trăm tên cướp sa mạc đã đụng vào bè gỗ đó. Trong nháy mắt tiếng kêu la thảm thiết của Hắc Phong kỵ vang lên ầm trời, đồng thời bè gỗ khổng lồ cũng ầm ầm bị phá hủy. Mặt dù đều là những cây gỗ thật to nhưng vốn dĩ thân thể của Hắc Phong kỵ nặng tới mấy ngàn cân, hơn nữa với tốc độ đột kích kinh khủng nên dễ dàng phá bỏ bè gỗ. Nhưng khoảng hơn trăm con Hắc Phong kỵ tử vong mà thôi, còn đám cướp thì phi thân bay lên cao. Trong khi thân người còn lơ lững trên không trung thì thanh loan đao sáng như tuyết trên tay đã vung lên tựa những bóng ma tử vong. “Nguy rồi!” Đến bây giờ, khi tên thủ lĩnh hộ vệ vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt thì nhất thời trong lòng run lên, bởi vì lúc trước đám cướp sa mạc đó bị che phủ bởi đống cát bụi, hơn nữa do trời tối đen nên hắn chưa kịp nhìn rõ. Mời vừa rồi trải qua ba đợt đà cung nhưng hẳn là hiệu quả không cao lắm. Mặc dù chẳng phải trên cơ thể toàn bộ năm trăm tên cướp sa mạc đó không bị dính mũi tên nào, nhưng trên cơ bản bọn chúng chẳng bị thương tổn bao nhiêu. Tên thủ lĩnh hộ vệ chưa kịp ứng biến thì toàn bộ đám cướp sa mạc đó đã rời khỏi lưng Hắc Phong kỵ, bọn chúng nườm nượp nhảy lên rồi đột nhập vào trong lá chắn trước mặt. Nhất thời cả trăm tên hộ vệ đang định giáp công từ hai bên lại không có đất dụng võ, khi bọn họ muốn xông lại cứu viện thì không còn kịp nữa rồi. Năm trăm đánh với một trăm huống chi đám cướp sa mạc này có thực lực phi phàm, lại hung hãn không sợ chết nữa. Tên thủ lĩnh hộ vệ thấy thế lòng liền chùng hẳn xuống, hắn không thể nghĩ ra được từ lúc nào trong biển cát dài tám trăm dặm này xuất hiện thêm một đám cướp sa mạc có thực lực khủng bố đến vậy? “Tuyết Phong kỵ hộ vệ trung tâm, Hắc Phong kỵ bảo vệ hai cánh, thuẫn trận, vừa đánh vừa lui!” Thoáng suy nghĩ chốc lát, tên thủ lĩnh hộ vệ liền đưa ra lựa chọn tối ưu nhất, đó chính là không màng tới đám tiểu thương kia nữa. Nếu được hơn ngàn người đó cầm chân đám cướp sa mạc quỷ dị này lại một lát, hắn chỉ cần một chút thời gian để sắp xếp lại đội hình là có thể chỉ đạo Tuyết Phong kỵ và Hắc Phong kỵ còn lại thọc sâu vào sẽ tiêu diệt được đám cướp sa mạc này, nhưng điều kiện trước hết là hắn phải tranh thủ được chút thời gian để chuẩn bị. Đám hộ vệ thương đội không hổ là những người có kinh nghiệm phong phú, chỉ trong thoáng chốc đã hiểu được ý đồ vừa đánh vừa lui của tên thủ lĩnh, nhất thời bọn họ bỏ trống đám tiểu thương tạo nên tình huống đối đầu trực tiếp với bọn cướp sa mạc. Ngược lại đám cướp sa mạc đó dường như không màng đến thế trận đã thay đổi, thậm chí còn không phát hiện ra ý đồ tác chiến của đám hộ vệ thương đội, tức khắc bọn chúng gặp bất kể người nào cũng ra tay chém giết, rõ ràng bên dưới tấm khăn đen trên mặt bọn chúng chính là những cặp mắt đỏ lừ. Hành động của hộ vệ thương đội đồng nghĩa với việc giữa đường hoàn toàn bỏ rơi đám người tiểu thương kia, nhất thời vang lên ầm trời tiếng hét kêu cha gọi mẹ, cho dù những người này vốn có kinh nghiệm đầy mình về vận chuyển mua bán thì thế nào?!?! Lực lượng năm trăm tên cướp sa mạc kia ngay cả hộ vệ thương đội tinh nhuệ là thế mà còn cảm thấy kinh hãi, huống chi là những người chỉ biết đánh đấm riêng lẻ, không có tổ chức như đám người tiểu thương này? “Ôi trời đại gia, bọ hắn lại là cướp sa mạc sao? Vậy sao giết cả Hắc Phong kỵ thế này!” Lão Trần không hổ danh có kinh nghiệm vận chuyển mua bán suốt hai mươi năm trời, vừa liếc nhìn qua đã thấy không ổn rồi, bởi vì cho dù cướp sa mạc có hung tàn cỡ nào đi nữa sẽ không phá hoại hàng hóa, cũng không giết Hắc Phong kỵ vốn để chở hàng, thông thường bọn hắn sẽ giết sạch người mà thôi, nhưng đối với nhóm cướp sa mạc này lại khác, bọn chúng hoàn toàn không lưu lại cho người hay vật nào sống nào cả. “Bảo vệ hàng hoá, đừng manh động, chúng ta hãy phòng ngự ở chỗ này, đám hộ vệ chết tiệt kia sẽ quay lại phản kích”. Lão Trần lớn tiếng hô to lên, hắn và Quan Long cùng với mấy tiểu thương khác thường dựng trại san sát nhau, cho nên hiện tại cũng tụ tập được mười mấy người lại với nhau, đa số đều cầm trường đao trong tay nhưng không có nhiều cung tên lắm, hơn nữa toàn bộ chỉ là cung khảm sừng có lực sát thương rất yếu, về phần đà cung thì khỏi nói, đó là những vũ khí chỉ do quân đội quản chế, ai dám tồn trữ trong tay sẽ bị giết không tha, vì thế cũng chỉ người có thân phận cao quý như tiểu công tử của Tề Châu mới có thể sở hữu được cả trăm cây đà cung có uy lực cực lớn, bắn đi cực xa. "Đưa cung cho ta!” Lúc này, một giọng nói có vẻ non nớt, nhưng lại cực kỳ kiên quyết, vô cùng tự tin, bỗng vang lên từ phía sau lão Trần. ... Mời các bạn đón đọc Bát Hoang Kiếp của tác giả Lại Điểu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vĩnh Hằng Chi Mộng - Tiêu Thiên Tứ
Nếu như ngươi nghĩ rằng ngươi là bằng hữu của hắn thì sẽ không bị hắn lợi dụng. Hắn chỉ là một kẻ giả dối không hơn không kém. Hắn lừa bằng hữu, hắn lừa người thân, lừa thiên hạ...và ngay cả bản thân hắn cũng bị chính hắn lừa. --- Hệ thống tu luyện Tiên tộc:  Linh Hậu (Phàm Tiên, Kết Phù, Địa Tiên) Linh Tiên  Thiên Tiên  Cửu Thiên Huyền Tiên  La Thiên Thượng Tiên  Đại La Kim Tiên  Tiên Vương  Tiên Quân  Tiên Đế  Nhân Tôn  Địa Tôn  Thiên Tôn. *** Đại La Thiên Tôn của tác giả Chiến Thần Đà với cách đưa ra vấn đề nhẹ nhàng, cốt truyện được đầu tư chăm chút từng tình huống truyện một cách chu đáo, khéo léo.  Những nhân vật chính của truyện là thái tử Long Tử Thiên, U Nguyệt muội muội… và mối hận thù phản bội lại Nhân tộc khiến cho có kẻ phải sống dở chết dở. *** Vô số ma ảnh từ trên cao bay xuống, miệng vừa cười rộ, hai cánh tay mang theo chủy thủ hướng xuống công kích, không chỉ có ở tại khu vực của Tinh Hồn, mà ba khu vực còn lại cũng đang bị ma ảnh tấn công. Tiếng hô lớn của hắn khiến cho nhiều người bừng tỉnh, tuy nhiên tốc độ tấn công của ma ảnh rất nhanh, bọn hắn còn chưa tỉnh ngộ hoàn toàn thì đằng sau lưng ma ảnh đã xuất hiện. Chủy thủ sắc nhọn trên tay ma ảnh đâm thẳng vào giữa lưng bọn họ. “A… cứu ta...” Tiếng kinh hô thảm thiết vang lên, thế nhưng trong tình cảnh này, người khác còn tự lo cho bản thân còn chưa xong, làm gì có khả năng tương trợ. Trong sự bao vây của hàng trăm đầu ma ảnh, Tinh Hồn cấp tốc phóng thích kiếm ý đệ tứ tầng, trên tay cổ kiếm Đồ Lục xuất hiện, nguyên lực luân chuyển, liên tiếp chém ra nhiều đạo kiếm quang thẳng về phía những tôn ma ảnh kia. *Rống…* ... Mời các bạn đón đọc Vĩnh Hằng Chi Mộng của tác giả Tiêu Thiên Tứ.
Nụ Hôn Tử Thần - Sherrilyn Kenyon
Wulf là một chiến binh Viking cổ mang trong mình một khả năng vừa hữu ích vừa là gánh nặng khiến cho người thường nhanh chóng quên anh. Không ai có thể nhớ được anh ngay sau 5 phút anh rời đi. Thật dễ dàng cho những mối tình một đêm, nhưng thật khó để có những mối quan hệ lâu dài, và nếu không có tình yêu đích thực thì anh sẽ không bao giờ lấy lại được linh hồn. Cuối cùng, anh gặp được Cassandra, người phụ nữ duy nhất nhớ ra anh, thật ra là một nàng công chúa chịu lời nguyền bị giống loài của anh săn đuổi – và không thuộc về anh. Vậy nên, anh và cô phải vượt qua những lời nguyền cổ xưa, những lời sấm, và dòng máu trực hệ của những vị thần Hy Lạp để tìm được hạnh phúc.  Thứ duy nhất có thể giải thoát cho Thợ săn đêm là tình yêu của một người phụ nữ. Thật khó đối với một Thợ săn chịu lời nguyền khiến người ta quên đi ngay sau 5 phút anh rời đi. Wulf đành chấp nhận số phận này, anh chỉ còn một người bạn đồng hành nhớ ra anh: cậu Hộ vệ và cũng là hậu duệ duy nhất còn sống của anh. Anh đã không tin vào tình yêu cho đến khi anh gặp được Cassandra, nó khiến cho nỗi thương cảm trong anh dâng lên quá mức chịu đựng. Anh gặp lại cô trong những giấc mơ khó hiểu, trừ việc đó không phải là giấc mơ, và Cassandra cũng không phải người thường. Tập truyện thứ tư của series Thợ săn đêm – Nụ hôn tử thần đã thể hiện được tài năng của tác giả Sherrilyn Kenyon qua việc thể hiện những tình huống bình thường bằng một góc nhìn mới mẻ. Trong tập truyện này, Sherrilyn Kenyon đã làm hài lòng người hâm mộ bằng những khung cảnh lãng mạn tràn ngập tình yêu, những tình huống hài hước, và cả những anh chàng nóng bỏng. *** Các bạn có bao giờ muốn biết cuộc sống bất tử là sao không? Thế nào là những chuyến hành trình trong đêm săn đuổi ma cà rồng làm hại con người? Thế nào là giàu có kếch sù, sức mạnh vô hạn? Cuộc sống của tôi là thế đấy, u ám và đầy rẫy nguy hiểm. Tôi đóng vai người hùng với hàng vạn người, nhưng lại chẳng người nào biết tôi là ai. Và tôi yêu cuộc sống như thế đến từng khoảnh khắc. Có lẽ tôi sẽ chẳng thay đổi cách nghĩ kia cho đến một đêm nọ, khi tôi thức giấc trong tình trạng bị còng tay với cơn ác mộng tồi tệ nhất: một người phụ nữ bảo thủ trên người vận áo sơ mi. Hoặc nếu nói như Amanda thì là mọi cái cúc trên chiếc sơ mi đều kín bưng đến tận cằm. Cô ấy thông minh, quyến rũ, hóm hỉnh và chẳng hề muốn dính líu đến những chuyện tâm linh huyền bí – nói cách khác, đó chính là tôi. Sự say mê tôi dành cho Amanda Deveraux đi ngược lại với mọi quan điểm mà tôi luôn ủng hộ: Ấy là chưa đề cập đến lần cuối cùng tôi rơi vào lưới tình mà cái giá phải trả không những là sinh mệnh, mà còn là cả tâm hồn của tôi. Chưa kể mỗi lần nhìn cô ấy, bản thân tôi lại muốn nỗ lực một lần nữa. Muốn tin vào tình yêu đó và sự thủy chung thực sự tồn tại trên đời. Thậm chí, phiền phức hơn, tôi nhận ra mình đang băn khoăn tự hỏi, liệu có cách nào để người phụ nữ như Amanda có thể yêu một người đàn ông mà những vết sẹo trong những lần đánh nhau đã hằn sâu trên cơ thể, mặt khác, trái tim người đó cũng đã tan nát vì bị phản bội đến nỗi, chính anh ta cũng không dám chắc liệu nó có bao giờ rung động nữa hay không. *** Là tác giả có sách bán chạy nhất trên bảng xếp hạng của tờ New York Times, Sherrilyn Kenyon rất tự hảo với nguồn gốc Cherokee (người bản địa châu Mỹ) pha trộn của mình và cuộc sống với những cuộc phiêu lưu đầy cảm hứng. Hiện bà sống cùng chồng và ba con trai, một đàn thú cưng và một bộ sưu tập kiếm. Trong những lúc rảnh rỗi, bà thường ngồi lì trước máy tính để chơi cùng những người bạn tưởng tượng của mình. Với hơn ba mươi triệu bản sách in đã bán tại hơn một trăm quốc gia, Sherrilyn chắc chắn có rất nhiều bạn bè khắp năm châu. Sách của bà thường chiếm vị trí số một các bảng xếp hạng. Tác giả đặc biệt ăn khách này tiếp tục thống trị các thể loại tiểu thuyết. Hiện tại bà đang theo đuổi các sê-ri: Thợ săn đêm, The League, Chronicles of Nick và Beladors. Từ năm 2004, bà đã đưa hơn 80 đầu tiểu thuyết lên vị trí top ten của tờ New York Times ở mọi thể loại, bao gồm cả truyện tranh. “Ngòi bút của Kenyon đầy sức sống, giàu sức châm biếm, gợi tả và khơi lên trí tưởng tượng đến bất tận.” - Trích tờ Boston Globe Trọn bộ series Thợ săn đêm (Dark Hunter): -  Đêm khoái lạc (Night Pleasures) -  Gặp lại kiếp này (Night Embrace) -  Điệu múa với tử thần (Dance with the Devil) -  Kiss of the night -  Night Play  *** Thần thoại Atlantis Nơi chỉ có trong truyền thuyết. Thần bí. Chói lọi. Huyền Diệu. Vinh quang và phép thuật. Nhưng cũng có người không cho là thế. Lại có một số người tin rằng họ an toàn trong thế giới hiện đại của công nghệ và khí giới này. An toàn khỏi những con quỷ cổ đại. Họ thậm chí tin rằng phù thủy, chiến binh và rồng đều đã “chết” từ lâu rồi. Những kẻ ngốc đó thích bám vào khoa học và chuỗi lập luận khi cho rằng chúng có thể cứu thoát họ. Nhưng họ chưa bao giờ tự do hay an toàn, chừng nào họ còn từ chối nhìn thẳng vào sự thật phơi bày trước mắt. Bởi tất cả các truyền thuyết và thần thoại cổ đại đều bắt nguồn từ sự thật, đôi lúc, sự thật không mang lại tự do, mà chỉ cầm tù chúng ta. Nhưng hãy công bình mà lắng nghe tôi kể chuyện về một thiên đường hoàn hảo nhất từng tồn tại trên thế giới này. Vượt qua Trụ chống trời của Heracles, bên ngoài biển Aegean là vùng đất oai hùng đã nuôi dưỡng nên dân tộc tiến bộ hơn bất kì giống loài nào trước đó hay thậm chí về sau. Được tìm thấy trong thời kì trời đất còn lẫn lộn bởi vì thần thượng cổ Archon, Atlantis được đặt theo tên người chị cả của Archon, nàng Atlantia, tên nàng có nghĩa là “vẻ đẹp duyên dáng”. Archon tạo nên hòn đảo nhờ sự trợ giúp của người cậu là thần biển Ydor và em gái người là nữ thần đất Eda để tặng cho vợ thần là nàng Apollymi, để những đứa con thần thánh của họ sinh sôi nảy nở trên mảnh đất này. Apollymi mừng rỡ tới mức nước mắt hạnh phúc của nàng làm ngập cả vùng đất, biến Atlantis thành một thành phố trong thành phố. Hai hòn đảo sinh đôi được hình thành bởi năm con kênh. Quả vậy. Với làn da trắng và mái tóc của họ, dân tộc Atlantis mạnh hơn bất kì dân tộc nào tên trái đất. Chỉ có họ mới khiến Apollymi hạnh phúc và đem lại nụ cười cho bà. Yêu hòa bình như những vị thần thượng cổ, dân tộc Atlantis không biết đến chiến tranh. Không có đói nghèo. Họ sử dụng năng lực tâm linh và ma thuật để sống chan hòa với thiên nhiên. Họ chào đón những vị khách phương xa đến đảo và chia sẻ với khách những món quà thần được và của cải. Nhưng thời gian dần trôi, các thần hệ và giống loài khác trỗi dậy thách thức họ, khiến dân tộc Atlantis phải đứng lên chiến đấu bảo vệ quê nhà. Để bảo vệ thần dân của mình, các vị thần Atlantis đã lao vào cuộc xung đột với thần hệ Hy Lạp mới nổi. Với họ, đám người Hy Lạp kia chỉ là lũ oắt con chiến đấu để tranh giành những thứ chúng nó cũng không hiểu được. Các thần Atlantis cố gắng đàm phán, giống như bất kì ông bố bà mẹ nào đối xử với những đứa con bướng bỉnh. Đầy khoan dung và nhẫn nại. Nhưng người Hy Lạp không lắng nghe lời thông thái từ các thần thượng cổ. Hơn ai hết, Zeus và Posedon ghen tức với sự giàu có và trù phú của người dân Atlantis. Thế nhưng, chính Apollo mới là kẻ thèm muốn hòn đảo nhất. Từng người một trong ba vị thần Số phận đưa ra một câu trong sấm truyền. “Thế giới mà ta biết rồi sẽ tận diệt.” “Muôn số phận nằm trong tay người.” “Người là thần, thống trị với bản tính bốc đồng.” Apollymi từ chối nhìn vào số phận. Nàng đã mong ngóng đứa trẻ này quá lâu tới mức nàng bỏ qua những lời sấm truyền của các thần Số phận đang ghen tức kia. Nhờ sự giúp đỡ của chị nàng, Apollymi sinh non rồi đem giấu đứa trẻ nơi trần thế. Còn nàng đưa cho Archon một đứa trẻ bằng đá. “Ta đã chịu đựng quá đủ những lời dối trá và bội tín của chàng, Archon. Kể từ ngày hôm nay trở đi, chàng đã làm chai sạn trái tim ta dành cho chàng. Một đứa trẻ đá là tất cả những gì chàng nhận được từ ta.” Tức giận, Archon nhốt nàng trong Kalosis, vương quốc địa ngục giữa trần gian và thần giới. “Nàng cứ ở đó cho tới khi con trai nàng chết.” Thế là các vị thần Atlantis quay sang chị gái của Apollymi, tới khi ép buộc nàng thú tội. “Nó sẽ chào đời khi mặt trăng nuốt lấy mặt trời và Atlantis sẽ đắm chìm trong bóng tối. Mẫu hậu của nó sẽ khóc nấc lên vì sợ hãi.” Các vị thần đã tới chỗ nữ hoàng Atlantis sắp sinh. Như dự đoán, mặt trăng che lấp mặt trời trong khi nữ hoàng vật vã sinh con, khi đứa con trai chào đời, Archon ra lệnh hạ sát đứa trẻ. Nữ hoàng khóc lóc, van cầu Apollo giúp nàng. Hẳn là người tình của nàng không thể đứng nhìn con trai mình bị một vị thần thượng cổ giết chết. Nhưng Apollo mặc nhiên bỏ qua lời cầu xin của nàng để nàng đứng nhìn trong tuyệt vọng đứa con vừa chào đời bị hành hình ngay trước mắt. Điều mà nữ hoàng không biết là Apollo đã được báo trước chuyện này, và đứa trẻ nữ hoàng sinh ra cũng không phải con của Apollo, mà là một đứa trẻ khác thần đã đánh tráo từ trong bụng mẹ để cứu lấy con mình. Nhờ chị gái Artemis giúp đỡ, Apollo đưa con trai về nhà ở Delphi và nuôi dưỡng đứa trẻ trong đám tư tế của thần. Năm tháng thôi qua, Apollo không thể quay về gặp nữ hoàng Atlantis để sinh thêm người thừa kế khác, nữ hoàng càng mang lòng thù ghét thần. Nàng căm hận vị thần Hy Lạp những với nàng, chẳng thèm ban cho nàng một đứa con khác thay cho đứa con nàng đã mất. Hai mươi mốt năm sau ngày chứng kiến vụ hành hình đứa con độc nhất, nữ hoàng mới biết còn một đứa trẻ khác cũng là con của Apollo. Đứa trẻ rày do một công chúa Hy Lạp sinh ra, cô gái này được dâng lên thần như một tia hi vọng xoay chuyển được sự ủng hộ của thần đối với người Hy Lạp trong cuộc chiến với người Atlantis. Ngay khi biết tin, lòng oán hận càng ăn sâu trong con tim nữ hoàng cho tới khi cơn thù hận lấp kín toàn bộ người nàng. Nữ hoàng triệu vời tư tế của mình để tìm kiếm người thừa kế ngai vàng Atlantis. “Ngài đang sống trong nhà của Aricles.” Cũng chính là ngôi nhà đứa con trai mới lọt lòng của Apollo chào đời. Nữ hoàng hét lên trong giận dữ bởi lời sấm truyền, biết rằng Apollo đã phản bội những đứa con của chính mình. Chúng đã bị bỏ rơi trong khi thần gieo giống cho một dân tộc khác hình thành, thay thế chúng. Gọi cảnh vệ hoàng gia tới, nữ hoàng cử họ tới Hy Lạp để sát hại người tình và đứa con của Apollo. Nàng không cho phép hai mẹ con ả ngồi trên ngai vàng yêu quý của mình. “Hãy xé xác chúng ra để người Hy Lạp tin đó là do thú hoang làm. Ta những muốn chúng tiến sang bờ biển của ta vì chuyện đó.” Nhưng hành động trả thù này cũng lộ liễu như những vụ trả thù khác. Tan nát vì đớn đau, Apollo không thèm suy nghĩ đã lập tức nguyền rủa toàn bộ giống loài người từng ưu ái. “Hãy phát tán dịch bệnh cho tất cả lũ Apollite trên đời. Gieo nhân nào gặt quả nấy. Không ai trong các ngươi được phép sống quá tuổi mà nàng Ryssa yêu dấu của ta khi phải từ giã cõi đời này. Các ngươi sẽ tan biến trong đau đớn và đúng sinh nhật hai mươi bảy của mình. Vì các ngươi hành động như thú hoang, các ngươi sẽ trở nên giống chúng. Các ngươi chỉ có thể sống nhờ máu của đồng loại. Và các ngươi sẽ không bao giờ được phép đi lại trong vương quốc mặt trời của ta để các ngươi nhớ lấy tội ác mà các ngươi gây ra khi phản bội ta.” Mãi tới khi lời nguyền thốt ra, Apollo mới nhớ tới đứa con trai ở tại quê nhà Delphi. Đứa con mà thần vô tình nguyền rủa cùng những kẻ khác. Một lời nói ra nặng tựa chín đỉnh, sao có thể rút lại được nữa. Nhưng quan trọng nhất là thần đã gieo mầm cho sự hủy diệt của chính mình. Vào ngày cưới của con trai thần với nữ tư tế đáng kính nhất của Apollo, thần đã trao cho con mọi thứ trân trọng nhất cuộc đời này. “Con nắm vận mệnh của ta trong tay. Dòng máu con là của ta và nhờ con cùng con cháu con mà ta sống mãi.” Lời nói gắn kết số mệnh, vậy là trong phút nóng giận, Apollo đã tự trói buộc mình với tận diệt. Khi huyết thống đứa con trai đó kết thúc, Apollo và cả mặt trời cũng tàn lụi theo. Vậy đó, Apollo không chỉ là một vị thần. Người còn là tinh túy của mặt trời và nắm trong tay cân bằng vũ trụ. Ngày thần phải chết, cũng là ngày tận thế của trái đất này và toàn bộ nhân loại sống trên đó. Giờ là năm 2003 sau Công nguyên, và chỉ còn một đứa trẻ Apollo duy nhất mang trong mình dòng máu của vị thần cổ đại... Mời các bạn đón đọc Nụ Hôn Tử Thần của tác giả Sherrilyn Kenyon.
Vô Thượng Huyết Mạch - Ái Cật Bạch Thái
Thương Khung Đại Lục! Huyết mạch chí thượng! Huyết mạch không gian! Huyết mạch vô hạn! Tinh độn huyết mạch, hài cốt huyết mạch, tả luân nhãn huyết mạch, thánh đấu sĩ, Xayda nhân, các loại... Còn có cao cấp nhất Bàn Cổ huyết mạch. Tần Dương, bất ngờ dưới trở thành huyết mạch không gian chủ nhân, hắn đều sẽ đạt đến cái dạng gì độ cao đây? *** Ngày mặt đầy sắc âm trầm, bất quá nhiều hay lại là khiếp sợ, chính là 300,000 năm, bọn họ muốn bắt cầm Tần Dương lại nhưng đã đạt đến phép tắc tầng thứ chín đỉnh phong cảnh, căn cứ bọn họ nhận được tin tức, Tần Dương nhưng là nắm giữ năm loại phép tắc thân thể Chí Cao Thần phẩm Huyết Mạch Nói cách khác, Tần Dương giờ phút này năm loại phép tắc cũng đạt tới tầng thứ chín đỉnh phong cảnh Loại thực lực này, so với từ bản thân tới không kém chút nào Nhưng là một khi Huyết Mạch mở ra, sợ rằng ngay cả mình đều không phải là Tần Dương đối thủ Nghĩ đến chỗ này, ngày một lập tức đem tin tức gởi cho đệ nhất Sáng Thế thần giới đệ nhất sáng thế Chiến Thần ... Mời các bạn đón đọc Vô Thượng Huyết Mạch của tác giả Ái Cật Bạch Thái.
Sáng Thế Đấu Tôn - Thiên Vũ
Thiên địa vạn vật, cường giả xưng tôn. Tâm niệm kém chia làm chính tà! Chính tà tranh phong, tôn giả xưng vương. Vương giả cũng là tôn vậy, tôn giả bên dưới đều là giun dế! Huyền môn đệ nhất người, trọng sinh dị giới đại lục, phụ thân tại ngã xuống thiên tài trên người. Từ đây, Huyền Môn tông pháp cuồng tập kích dị giới, đạp cửu thiên, vượt mười ngàn pháp, một người độc chém ngàn vạn cường địch! Thiên địa vạn vật, cường giả xưng tôn, một đời liều lĩnh, đấu phá thiên khung! Thần Khí nơi tay, huynh đệ theo ta đi! *** "Im miệng, bắt đầu từ bây giờ, ta và các ngươi nói mỗi một câu, ta đều hy vọng ngươi sao tù ghi ở trong lòng, đem ta cần các ngươi làm sự tình, cho dù chết cũng muốn làm đến, bảo vệ sáng thế giới." Giang Phong sắc mặt hết sức nghiêm túc, hai mắt trợn mắt nhìn hai người từng chữ từng câu dặn dò nói đạo. Hai người nghe xong đều là sững sờ, vốn tưởng rằng thấy Giang Phong trở lại là thắng lợi, hòa bình tới, thật không nghĩ đến Giang Phong vậy mà lại nói mấy câu nói như vậy, mơ hồ cảm giác trong lòng rất là bất an. "Mời đại ca cứ việc nói, chúng ta như có lạnh nhạt định chết không được tử tế , tan thành mây khói." Vương Tử Văn chắp tay chính trọng điểm đầu trả lời. "Giang ca, ta muốn nói Nhị ca đều đã nói, ngài hãy nói muốn chúng ta làm gì đi." Lôi hổ chắp tay chính nặng nói. ... Mời các bạn đón đọc Sáng Thế Đấu Tôn của tác giả Thiên Vũ.