Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tro Tàn Rực Cháy

Tác giả: Mễ Hoa/米花 Tên gốc: 烬燃 Thể loại: Hiện đại, GE, cứu rỗi. Số chương: 15 chương + 1 ngoại truyện Editor + Bìa: Nhà Hoa Giới thiệu: Lúc lên đại học tôi phải vừa học vừa làm, mới tìm được một công việc làm thêm ổn định thì cả trường đã đồn ầm lên rằng tôi sa ngã dấn thân vào "ngành". Như mong muốn của bọn họ, nhiều năm sau tôi trở thành quản lý tiếp thị phòng riêng ở hộp đêm. Vào buổi tụ họp lớp đại học hôm ấy, mấy cô nàng kia khiêu khích chê cười tôi không ra thể thống gì. Lúc vô tình gặp được vị luật sư Diệp ít nói ít cười trong truyền thuyết ở nhà hàng, trước bao nhiêu con mắt ngạc nhiên và phẫn nộ, anh lại khụy gối xuống trước mặt tôi trong bộ tây trang và giày da đắt tiền, anh nói: "Yên Yên, đêm nay làm ơn để cho anh một phòng...." *** Sau khi tốt nghiệp đại học tôi làm việc ở hộp đêm Kim Triêu. Công việc của tôi là tiếp thị phòng riêng, chủ yếu là lấy phòng và b án nước bán rượu. Năm nay tôi sắp ba mươi, dốc sức mấy năm đến bây giờ cũng tới được vị trí quản lý tiếp thị. Team của chúng tôi đa số là mấy cô gái trẻ, hiệu suất kinh doanh vẫn luôn rất tốt. Team của chị Lệ cũng không tệ, hôm nào ít khách thì mới tầm năm giờ chiều thôi đã thấy chị ấy oanh tạc wechat của tôi, giọng điệu lo lắng vô cùng: "Đại Yên, team của em có mấy phòng đặt trước rồi? Chị bên này có ba đứa mới tới, đến tối nếu thật sự không ổn thì cho chị mượn ít hiệu suất nhé, lần sau nếu bên em gặp phải khách khó nhai quá thì chị cho mấy đứa A Quyên qua uống giúp tụi em." Chị Lệ lớn hơn tôi chín tuổi, là một người phụ nữ trưởng thành độ chín rục, có một mái tóc uốn đỏ rực sắp phai thành màu hạt dẻ. Quan hệ của tôi và chị ấy rất tốt, chủ yếu là bởi vì tính cách của chị ấy khá dễ chịu, mà tôi lại còn thoải mái hơn cả chị ấy. Kim Triêu là hộp đêm lớn nhất, cũng náo nhiệt nhất thành phố này. Mấy team tiếp thị chẳng có nhiều chuyện để lục đục với nhau, vì trừ tôi và chị Lệ, vị quản lý tiếp thị còn lại mà chúng tôi thường tiếp xúc là đàn ông. Chúng tôi gọi anh ấy là anh Thần. Anh Thần khá dễ tính, coi tất cả mọi người là chị em. Buổi tối bảy giờ Kim Triêu sẽ bắt đầu kinh doanh. Đám con gái trẻ tuổi lục tục tiến vào từ cửa sau rồi tập hợp trong phòng hóa trang. Có cô trên mặt vẫn còn vương lớp trang điểm đêm qua, mascara nhòe trên mi mắt. Có cô để mặt mộc, mặc váy hai dây đang chăm chú dưỡng da. Cũng có cô tay vụng không biết trang điểm, có thể bỏ 30 tệ ra để tìm mấy chị thợ trang điểm làm partime hỗ trợ hóa trang cho một lớp trang điểm xinh đẹp. Kem nền thợ trang điểm mang tới phần lớn chỉ là loại bình thường, thông thường mấy cô ấy đều yêu cầu trang điểm bằng kem MAC hoặc Armani của mình. Đương nhiên cũng sẽ có người không cần tỉ mỉ như thế, tỷ như một nữ sinh viên mới tới trong team tôi. Cô bé được bạn học của mình là Điềm Điềm giới thiệu qua đây làm thêm. Mấy cô gái trẻ ở đây đều dùng nghệ danh hết, tỷ như tên thật của Điềm Điềm là Trình Tuyết Đình, hiện đang là sinh viên năm hai. Trước khi đến đây bạn học của cô ấy cũng đã nghĩ được tên rồi, nói cứ gọi là Tiểu Mạn cũng được. Dáng vẻ của Tiểu Mạn có hơi quê mùa, mắt nhỏ mũi nhỏ, cả người ngượng ngùng xoắn xít. Ngay từ đầu tôi không chịu nhận cô bé, con bé Điềm Điềm cứ ôm tay tôi quơ đi quơ lại: "Chị Yên, chị cho cậu ấy ở lại đi. Ba của cậu ấy bị ung thư phải nằm viện, tiền tiết kiệm trong nhà đều xài hết rồi, còn thiếu cả đống nợ nữa. Bây giờ ngay cả tiền sinh hoạt hàng tháng cũng không có để gửi cho cậu ấy, cậu ấy thật sự rất cần tiền." Tôi bất đắc dĩ nói: "Không phải ai cũng hợp để ăn bát cơm này, ngoại hình chỉ đứng thứ hai thôi, dù sao trang điểm rồi cũng sẽ không quá khó coi. Nhưng nói về những mặt khác thì em thật sự nghĩ rằng cô bé ấy sẽ ứng phó được với khách hàng ở đây sao?" Tôi vẫn luôn nhìn người rất chuẩn, cô bé này quá thành thật, tính cách không hoạt bát và EQ cũng không bằng Điềm Điềm. Điềm Điềm làm thêm ở đây gần một năm, cô nàng rất thông minh lanh lợi, cũng uống rượu rất khá. Tôi hỏi cô ấy rằng đang yên đang lành sao lại tới mấy nơi kiểu này làm thêm, cô nàng chớp mắt rồi nghiêm trang nói với tôi: "Không đủ tiền xài nha, mỗi tháng mẹ em cho có một ngàn tệ, một bộ skincare của em đã một ngàn tám trăm tệ rồi. Rồi túi xách xinh đẹp với giày dép mới nữa, ai mà không thích đi trung tâm thương mại mua hàng hiệu cơ chứ." Tôi đã nghe thấy quá nhiều lý do để mấy cô gái này chịu tới vũ trường làm việc, lạ lùng kì quái kiểu nào cũng có. Team của chị Lệ có một cô nàng tên là Hana, cô nàng tới đây đi làm là vì đang quen một cậu bạn trai. Cậu trai đó không có việc làm, cả ngày nằm ì ở nhà chơi game. Vì vậy cô nàng này đành phải tới vũ trường kiếm việc, một mình nuôi sống hai miệng ăn. Mấy cô gái như thế không nhiều lắm, nhưng một khi đã dính phải thì không bị đụng tới vỡ đầu chảy máu chắc chắn chẳng thế nào tỉnh táo được. Còn hầu hết đều giống như Tiểu Mạn, đi làm ở đây là vì không có tiền. Hơn nữa còn là rất cần tiền. Giống như A Tĩnh vậy, đó cô bạn tốt nhất của tôi ở đây, lúc tôi vừa bắt đầu làm việc ở Kim Triêu thì cô ấy đã ở đây rồi. Lý do khi đó là vì gặp phải vụ lừa đảo khi thanh toán online, sau khi vô tròng thì thẻ tín dụng bị người ta quẹt tới độ muốn phát nổ. Có một thời gian cô ấy đã trả xong hết nợ nần, rời đi một năm rồi sau đó lại trở về vào lúc tôi vừa trở thành quản lý kinh doanh của một team mới. Nguyên nhân là lại bị rơi vào lò sát sinh trên mạng, bị tẩy não, vay mượn online đủ kiểu, lần này nợ tới một triệu. Còn có Vân Vân, người mẹ đơn thân hai mươi sáu tuổi, ly hôn vì gặp phải bạo lực gia đình, một mình nuôi hai con nhỏ. Mỗi người đều có lý do riêng để tới vũ trường làm việc, nhưng không phải ai cũng hợp với nơi này. Dù bị từ chối Điềm Điềm vẫn cứ nói, thậm chí còn thề thốt đảm bảo: "Không phải ai sinh ra cũng đã thích hợp làm ở chỗ này mà. Chị Yên cứ yên tâm đi, khả năng thích nghi của Tiểu Mạn rất tốt, em sẽ giúp cậu ấy. Hay chị thấy vậy được không, trước hết cứ cho cậu ấy làm thử vài ngày, để em hướng dẫn cậu ấy, nếu sau đó chị còn chưa hài lòng thì để cậu ấy đi sau." Bởi vì những lời này của Điềm Điềm nên Tiểu Mạn thực sự đã được ở lại nơi này. Chất da của cô bé không được tốt, cho nên mỗi lần trang điểm thì chị thợ đều phải cẩn thận tỉ mỉ vô cùng. Không thể không nói, trang điểm xong trông cũng khá thanh thuần, nhìn hơi giống cô diễn viên Hàn Quốc Jeong Da Bin. Tôi biết, sở dĩ tôi cho cô bé đó ở lại cũng chỉ vì câu "không phải ai sinh ra cũng đã thích hợp làm ở chỗ này" mà Điềm Điềm nói. Cứ đến sáu, bảy giờ tối là hai phòng trang điểm và thay quần áo to như vậy lại bắt đầu trở nên vô cũng náo nhiệt. Khắp nơi toàn là tiếng cãi cọ ầm ĩ của mấy cô nàng. Cuối cùng mọi người ăn mặc gọn gàng xinh đẹp ra cửa, nếu thay quần áo không với tới móc áo ng ực sau lưng thì còn có thể nhờ anh Thần đứng cạnh kéo giúp. Sau khi mọi thứ trở lại vẻ bình tĩnh vốn có, thường thì tôi sẽ ngồi trong phòng trang điểm hút một điếu thuốc. Lúc hít mây nhả khói vô tình ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ thâm trầm trong gương, tôi vừa thấy xa lạ lại vừa hoảng hốt. Tôi nói với Điềm Điềm: "Hồi chị lên đại học, tiền sinh hoạt một tháng mới có năm trăm tệ thôi. Em còn trẻ cho nên mấy đồ skincare hàng hiệu hay túi xách đắt tiền đều không phải nhu yếu phẩm. Tương lai đều sẽ có cơ hội mua được." Điềm Điềm không để trong lòng, chỉ nói với tôi: "Thời đại bây giờ không giống với thời của chị Yên." Thời đại không giống ngày trước, nhưng có vài đạo lý đều giống nhau. Như trong tác phẩm "Marie Antoinette: The Portrait of an Average Woman" của Stefan Zweig có một câu mà ai cũng biết: Tất cả những món quà do số phận ban tặng đều đã sớm được định giá. Có người vừa sinh ra đã có tất cả, ngậm muỗng vàng thìa bạc. Có người lại ra đời khi chẳng có thứ gì, bần cùng nghèo khó. Trong muôn vàn chúng sinh, cách xuất hiện trên sân khấu của mỗi người đều bất đồng. Đời người không có kịch bản và diễn tập, con đường dưới chân đã đi qua thì không thể quay lại. Cũng chính vì như vậy, cầm một ván bài tốt trên tay thì hẳn nên quý trọng, cẩn thận đi từng bước dưới chân. Cầm phải bài dở thì càng nên nghiên cứu tỉ mỉ, dùng hết khả năng lấy cho mình một chiến thắng lớn. Chuyện phải làm diễn viên quần chúng ngay trong cuộc đời của mình là một việc đáng tiếc vô cùng. Lúc tôi nhìn vào gương thẫn thờ thì khói thuốc đã lượn lờ bốn phía, đột nhiên tôi lại nghĩ tới, thời đại kia của tôi có dáng vẻ như thế nào ấy nhỉ. Năm hai mươi tuổi hình như tôi cũng trông giống hệt Tiểu Mạn, tính cách hướng nội ít nói, khi nào cũng cúi đầu lặng lẽ bước đi. Cái khác chính là lúc đó ở trường tôi không có bạn bè. Mà lý do chỉ vì có một tên con trai tâm huyết dâng trào chạy tới tỏ tình với tôi, sau đó tôi đã bị một đám người coi như kẻ địch chung, bị chửi rủa, bị sỉ nhục. Rồi lại cứ trôi theo dòng suy nghĩ mà nhớ đến Chu Tẫn, tên lưu manh đã thắp sáng cuộc đời dài dằng dẵng đầy tăm tối của tôi, anh đứng ở phía ngược sáng nơi hồi ức cười rộ lên với tôi. Hai hàng mày kiếm đen rậm, đôi mắt luôn chứa đựng ý cười xấu xa, cách năm đổi tháng dời nhưng vẫn sống động và tươi mới như thế. Những hình ảnh nơi quá khứ ấy sẽ khiến tôi bực bội bóp tắt điếu thuốc, rồi lại mất vài phút để hồi phục tâm trạng. Sau đó mang vẻ mặt bình thản như thường ngày đi ra khỏi phòng hóa trang, tới đại sảnh mở một buổi họp thường ngày với các chị em trong team. Họp xong thì ai làm việc nấy. Dưới bầu không khí kiêu xa náo nhiệt ở hộp đêm này, ai cũng phải dùng tinh thần tốt nhất để nghênh đón khách hàng. Trăm lần như một kiểu hát karaoke, chơi xúc xắc, uống rượu, kề vai nói nhỏ, ghé tai thì thầm,... Ở trên bàn đặt một set menu XO, đối với những mẩu chuyện người lớn không quá lố và mấy bàn tay háo sắc có chừng mực thì mọi người đều sẽ nuốt cơn giận vào lòng mà làm đủ phận sự. Hộp đêm bây giờ sao mà so được với ngày trước. Tôi còn nhớ như in, mười năm trước khi ông chủ của Kim Triêu là Phó Lôi hùn vốn với người khác mở KTV thì mới thật sự gọi là loạn lạc. Xã hội đen đầy đường, ở hộp đêm có bay lắc [emailprotected] truồng, có điên cuồng múa thoát y, khi ấy nó gần như đã hình thành một chuỗi sản nghiệp dâm loạn. Mấy hoạt động không muốn người biết cũng có, khi ấy Phó Lôi cũng rất bất đắc dĩ. Bởi vì nếu anh ấy muốn dừng chân cắm rễ ở Hoài Thành này thì không thể không dựa vào người khác, có những chuyện dù không muốn làm cũng chẳng thể cự tuyệt. Nhưng nói đi nói lại thì Phó Lôi vẫn là người may mắn, bây giờ anh ấy đã thành nhân vật có uy tín danh dự, cũng đã tẩy trắng thành công. Hiện giờ ở hai giới hắc bạch trên địa bàn Hoài Thành, nhắc đến tên của anh ấy thôi cũng có thể khiến người ta kiêng kỵ mấy phần. Sản nghiệp dưới danh nghĩa của Phó Lôi rất nhiều, có nhà hàng, câu lạc bộ, công ty khoa học kỹ thuật,... Có lẽ biết tẩy trắng không dễ dàng gì nên mấy hoạt động trái pháp luật như thế bây giờ anh ấy tránh xa chẳng dám đụng. Giống như Kim Triêu đây, rõ ràng là hộp đêm nhưng khi thành phố mở bình chọn toàn dân vào cuối năm thì nơi này cũng được vinh danh trong "Top 10 nơi văn minh nhất" của Hoài Thành. Trước giờ tôi vẫn biết anh Phó Lôi là một kẻ tàn nhẫn. Thông thường Kim Triêu mở cửa tới tầm rạng sáng hai ba giờ là sẽ bắt đầu rượu tản người tan. Lúc gần xong việc thì ai cũng đã uống đến độ người nồng mùi rượu. Đôi khi tan làm có vài cô nàng tinh lực dồi dào còn rủ rê mọi người đi ăn khuya dằn bụng. Tôi rất ít khi tham gia mấy cuộc vui tăng hai của bọn họ, đối mặt với những lời mời nhiệt tình kia cũng luôn cười nhạt từ chối: "Mấy đứa đi ăn đi, chị lớn tuổi rồi không so được với mấy cô nàng trẻ tuổi như các em, giờ còn không về nghỉ ngơi sợ là sớm muộn gì nếp nhăn cũng bò đầy mặt." Bởi vì chất lượng giấc ngủ của tôi không được tốt nên bình thường tôi sẽ đi thẳng về nhà. Cứ vào giờ này ngoài cửa Kim Triêu luôn có rất nhiều taxi dừng ở ven đường. Gần đây mỗi khi tan làm, vừa đi ra đến cửa tôi liền sẽ theo thói quen mà liếc mắt nhìn ra chỗ giao lộ ở phía đông một cái. Quả nhiên, chiếc Mercedes màu đen một tuần nay vẫn luôn đến đúng giờ, dừng đúng nơi kia đã có mặt ở đó. Người ngồi trong xe hẳn đã nhìn thấy tôi, một bóng người cao lớn mạnh mẽ bước xuống xe. Cách một khoảng cách rất xa, người đàn ông kia khoát tay lên cửa xe, đứng ở nơi đó dùng một ánh mắt nặng trĩu nhìn sang. Tôi không để ý tới anh ta, đi thẳng lên taxi rồi báo địa chỉ nhà. Lúc về tới cửa chung cư tôi thanh toán tiền xe xong liền bước xuống, chiếc Mercedes kia không hề ngoài dự đoán mà vẫn đi theo sau. Nếu là người khác có lẽ tôi sẽ còn sợ hãi. Nhưng người này thì không. Tên của anh ta là Diệp Thành, nghề nghiệp là luật sư. Nói chính xác hơn, anh ta là một luật sư rất có danh tiếng ở Hoài Thành. Diệp Thành là con ông cháu cha bên chính trị, tốt nghiệp khoa Luật ở đại học Cửu Kinh, ba là thẩm phán, mẹ là kiểm sát viên. Từ hồi còn đi học anh ta đã vô cùng nổi tiếng, nhờ có sự giới thiệu của nhà trường mà ngay từ lúc còn đang học thạc sĩ, Diệp Thành đã hợp tác với một văn phòng luật sư ở Nam Kinh để cùng xử lý một vụ kháng cáo giám định tư pháp rất nổi tiếng. Hai năm trước anh ta lại cùng bạn đại học thành lập văn phòng luật sư Hoài Kinh, am hiểu nhất là bào chữa các vụ án hình sự và các vấn đề pháp lý khó khăn khác. Tôi biết rõ về anh ta như vậy không chỉ bởi vì tôi cũng từng là sinh viên của Cửu Kinh, mà còn bởi vì một tuần trước tôi vừa đá anh ta xong. Cái từ "đá" này có thể chưa đúng lắm, vì ngay từ đầu giữa chúng tôi đã chẳng phải là một mối quan hệ nghiêm túc gì cho cam. Hai tháng trước văn phòng luật sư của anh ta giúp sếp Lâm của tập đoàn Khải Thị thắng kiện một vụ án tranh chấp kinh tế, sếp Lâm đặt phòng riêng ở Kim Triêu, một hai phải kéo cả văn phòng luật đến đây chúc mừng một phen. Phòng được đặt ở chỗ A Tĩnh, hiệu suất cũng thuộc về team của chúng tôi, sếp Lâm còn vô cùng hào phóng đặt một set Remy Martin nên tôi cũng đi qua mời vài ly rượu. Vì thế nên đã quen biết với Diệp Thành. Lúc ấy trong phòng riêng to như vậy, sếp Lâm và những người khác đều có mấy nàng mời rượu ngồi cạnh. Tiệc rượu hoành tráng, đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn đủ mọi màu sắc cộng với tiếng cười nói rôm rả tạo nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Tôi cười nói vài câu với sếp Lâm, sau đó ông ta đã giới thiệu tôi với Diệp Thành. "Đại Yên này, anh nghe A Tĩnh nói em cũng tốt nghiệp ở đại học Cửu Kinh đúng không? Tới đây tới đây, giới thiệu với Diệp đại trạng* cậu đây một bạn học cùng trường, là đại mỹ nhân đấy nhé!" [*Đại trạng: Cách gọi luật sư ở Hong Kong] Trong phòng có rất nhiều người nên ngay từ đâu tôi không chú ý đến anh ta. Nhưng đợi đến khi vừa liếc tới, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau không khí dường như đã đông lại. Giữa người với người luôn chú ý chút nhân duyên, cái duyên có ngay từ lần đầu chạm mắt. Diệp Thành còn rất trẻ, cũng rất tuấn tú. Đó là kiểu đẹp trai chính trực vô cùng phù hợp với nghề nghiệp mà một luật sư tinh anh nên có. Mái tóc đen nhánh được tạo hình một kiểu tóc trông rất đẹp, sạch sẽ gọn gàng không hề có chút rối loạn. Trán cao mũi thẳng, đôi môi mỏng đang mím chặt, ngũ quan đoan chính chẳng hề có điểm nào để xoi mói. Anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn trông nho nhã lịch sự, cũng vừa lúc che giấu được tia sáng lóe lên dưới đôi mắt sâu thẳm kia. Chỉ cần một ánh mắt tôi cũng đã biết tôi nên phát sinh chút gì đó với anh ta. Trong lời đồn Diệp Thành không thích uống rượu, tính cách lại lạnh lùng yên tĩnh, dù cho là trong giờ làm việc hay ngoài giờ làm việc thì vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ ít nói ít cười. Đêm nay cũng giống với lời đồn đãi đó, tuy anh ta bị phía đối tác của văn phòng luật cố ý kéo tới nhưng từ đầu đến cuối đều không uống một giọt rượu, bên người cũng không có bất kì một cô gái nào ngồi cạnh. Có thể nhìn ra anh ta không quá thích nơi này, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng mắt thường đều có thể nhìn thấy đôi lông mày đang nhíu lại kia đã nói lên hết sự bực dọc từ đáy lòng. Cũng may sau đó tôi đã giải cứu cho anh ta. Tôi ngồi cạnh anh ta, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt dò xét của anh. "Chào luật sư Diệp." "Cô cũng tốt nghiệp từ đại học Cửu Kinh?" Thanh âm của Diệp Thành trong trẻo lạnh lùng, có thêm chút trầm thấp rất dễ nghe. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, trên mắt kính phản chiếu ra vài tia sáng, chiếu đến nỗi con ngươi đen kịt kia cũng hiện ra chút thâm trầm. Khi anh ta đã có lòng tò mò với một cô gái rồi chủ động lên tiếng hỏi han thì tôi biết rõ, anh ta không ghét tôi. Tôi vẫn biết ngoại hình của mình không tệ, nhiều năm trà trộn nơi phong nguyệt đã lắng đọng ra một nụ cười kéo léo mà dịu dàng trên gương mặt này. Nếu như tôi muốn thì sự dịu dàng này còn sẽ mang chút gợi cảm khó kìm. Tôi tốt nghiệp ở Cửu Kinh, lớn hơn anh ta một khóa nên cũng tính là đàn chị của anh. Nhất định Diệp Thành sẽ vô cùng ngạc nhiên, một sinh viên tốt nghiệp ở đại học danh giá như tôi tại sao phải đến hộp đêm làm việc. Những thứ này không cần tôi giải thích với anh ta, nếu như anh ta có hứng thú với tôi rồi bỏ chút công sức hỏi han thì cái gì muốn biết cũng sẽ biết. Rạng sáng hôm đó lúc Diệp Thành chuẩn bị rời đi, tôi chủ động hỏi anh ta rằng có thể đưa tôi về nhà không. Anh ta ngồi trong xe nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, đôi lông mày nhướng lên một lát. Cũng không biết anh ta nghĩ tới chuyện gì, cuối cùng ngầm đồng ý để tôi mở cửa xe ngồi lên ghế phụ. Tới dưới cổng chung cư, lúc xuống xe tôi vừa cười vừa hỏi anh ta một câu: "Có muốn lên nhà tôi uống ly cà phê không?" Một lời ám chỉ quá rõ ràng, ai cũng là người trưởng thành, chẳng có gì phải che lấp hay giấu giếm. Ánh mắt tôi vô cùng bằng phẳng, nhìn anh ta bằng vẻ mặt tự nhiên, phảng phất như dù anh ta có cự tuyệt hay không thì cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì ảnh hưởng đến toàn cục. Anh ta nhếch môi nhìn chăm chú vào tôi, cuối cùng hỏi một câu: "Cô ở một mình sao?" "Tất nhiên." "....Có cần đi cửa hàng tiện lợi mua đồ không?" "Không cần, nhà tôi có." Tôi khẽ cười, nhìn anh ta bằng ánh mắt dịu dàng, khóe môi cũng cong hơn: "Có rất nhiều." Lúc bốn mắt nhìn nhau tôi thấy Diệp Thành nhíu mày lại, giờ khắc này tôi có thể nhìn ra sự chần chờ và do dự của anh ta. Có lẽ tôi biết anh ta đang nghĩ gì trong lòng, một bên là gông xiềng đạo đức, một bên là người phụ nữ có dung mạo mỹ lệ, còn khiến anh ta rất có thiện cảm. Người phụ nữ này còn cười rộ lên như một con hồ ly, bình thản tự nhiên mà dụ dỗ anh. Mà anh ta lại vừa lúc đang độc thân, ngay trong độ tuổi tinh lực tràn đầy. Anh ta là luật sự, không phải thánh nhân, cho nên anh tự nguyện mắc câu. Ngay từ đầu dáng vẻ của luật sư Diệp còn khá kiềm chế, đợi đến lúc lên lầu tháo cặp mắt kính kia ra, vừa kéo áo sơ mi xuống đã bại lộ ngay hình dáng một kẻ văn nhã bại hoại. Ngày hôm sau lúc anh ta đi tôi còn chưa tỉnh ngủ. Chờ đến lúc tôi tỉnh lại đã là mười một giờ trưa. Trên tủ đầu giường để lại một xấp tiền mặt. Rất tốt, theo như nhu cầu, sẽ không ai có gánh nặng trong lòng. Tôi ngồi trên chiếc ghế mây ở ban công, ngay lúc mặt trời chói chang thì châm một điếu thuốc, kẹp nó ở đầu ngón tay ngắm nhìn một lúc, nhìn đốm lửa nhỏ nhoi không đáng nói kia từ từ cháy tới khi biến thành một đống tro tàn. Lúc lửa sắp tắt, tôi hít một hơi thật mạnh. Cảm giác thuốc lá tan vào lá phổi không hiểu sao lại khiến lòng người thoải mái đến kỳ lạ.   Mời các bạn mượn đọc sách Tro Tàn Rực Cháy của tác giả Mễ Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Luyện Thành Phúc Hắc
Ninh Mặc là quý tử của Ninh gia, không chỉ có gia thế xuất chúng mà còn sở hữu gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng xuất sắc. Còn hàng xóm của Ninh gia là Quan gia, không giống hoàng tử nhà họ Ninh, bảo bối của nhà họ lại là cô công chúa Quan Thước Hạ. Quan Thước Hạ vốn là một con rùa biển sống ở nước ngoài cùng mẹ, năm 6 tuổi mới quay về nước ở với cha và ông nội. Những đứa trẻ sống trong đại viện chơi với nhau theo đẳng cấp gia đình, chính vì vậy nên con của các quan lớn - hai đứa trẻ Thước Hạ và Ninh Mặc có quan hệ rất rất thân thiết. ***   Phần đầu của truyện kể về tuổi thơ ấu cùng nhau lớn lên của "tôm nhỏ" Quan Thước Hạ và "cá mập nanh trắng" Ninh Mặc. Cái cách mà cô bé luôn gọi thẳng tên cậu thay vì "anh Ninh Mặc", những ngày tháng cắm trại hay còn được gọi là huấn luyện quân đội phiên bản nhí, thậm chí là những rải hoa đào rụng lên người Thước Hạ cũng như Ninh Mặc,... Mỗi lần cô nhìn thấy gia đình đầy đủ ông bà cha mẹ của Ninh Mặc, trong lòng đứa bé chưa tới mười tuổi tuy không ghen tỵ nhưng vẫn không khỏi hâm mộ mười phần. Bố Quan cũng biết con gái cưng từ nhỏ sống xa mẹ là thiệt thòi, càng ra sức yêu thương cô gấp bội. Quan Thước Hạ dù không lớn lên bên hơi ấm mẹ nhưng không hề thiếu thốn tình thương của bà. Nếu tuổi thơ được cưng chiều của Quan Thước Hạ được ao ước bấy nhiêu, thì những ký ức thiếu niên của cô càng đau lòng bấy nhiêu. Mẹ Quan trẻ hơn bố Quan nhiều tuổi, vừa xinh đẹp lại tài giỏi. Một người nơi quê nhà, một người phương trời tây, khoảng cách địa lý hàng ngàn cây số nên không trách khỏi xa mặt cách lòng. Bà có người bạn trai mới, Thước Hạ nhất quyết ở lại cùng bố và ông nội. Không lâu sau, Thước Hạ thi lên đại học, ông nội Quan mất, bố Quan đi bước nữa. Cô dọn ra khỏi nhà và cắt đứt liên lạc với gia đình. Ninh Mặc ra nước ngoài du học, Thước Hạ chỉ còn có một mình, đó là quãng thời gian cô đơn nhất của cô. … Sau tháng năm ăn cơm trời Tây, Ninh Mặc cuối cùng cũng trở về Trung Quốc. Anh chia tay mối tình đầu, vừa về nước, gia đình họ Ninh thúc giục Ninh Mặc đi xem mắt liên tục. Một ngày nọ anh lái xe sau khi uống rượu và gây tai nạn. Thực chất sự việc không nghiêm trọng, nhưng có kẻ động tay động chân, đổ mọi tội lỗi lên đầu anh. Ninh Mặc nằm viện một thời gian vì thương tích sau tai nạn, báo chí nhằm vào Ninh gia viết lên những câu chữ mang tính công kích nặng nhất. Nằm trên giường bệnh, Ninh Mặc dần nhận ra, người luôn bên cạnh anh hơn 20 năm nay, không chỉ khi hạnh phúc mà còn trong lúc khủng hoảng chính là tôm nhỏ Quan Thước Hạ của anh. Ánh mắt Ninh Mặc nhìn Thước Hạ dần mang theo những tình cảm dịu dàng khác biệt, tính chiếm hữu của anh đối với cô càng mạnh mẽ hơn. Ninh gia vốn đã muốn thúc đẩy tình cảm của Thước Hạ và Ninh Mặc từ lâu, nay biết anh có ý đồ với cô, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, ngay lập tức cướp con dâu nuôi từ bé về nhà. … Phần kể về thơ ấu của hai đứa trẻ hơi nhạt nên khiến mình có phần thất vọng, nhưng ngay sau đó mạch truyện chuyển biến hào hứng và hấp dẫn hơn. Tình yêu đơn phương của Quan Thước Hạ cuối cùng cũng được đền đáp, Ninh Mặc càng yêu thương trân trọng cô gấp bội. Câu chuyện vừa ngọt ngào vừa dễ thương thế này, ai có thể từ chối mà không nhảy hố nữa chứ? ------------------- Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trong máy tính chính là cô gái đó! Trong suy nghĩ của anh, cô ấy vẫn là một cô bé cần người khác chăm sóc, dù bề ngoài cô có kiên cường thế nào đi nữa. Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, nhất cô khuynh thành, tái cố khuynh quốc. Thu Hương cười với Đường Bá Hổ* ba lần, mà cô chỉ cần cười một lần anh đã thấy mỹ mãn. *Thu Hương và Đường Bá Hổ là 2 nhân vật trong bộ phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương” của Hongkong. “Hello! Gần đây anh có bận không? Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?” Khuôn mặt Quan Thước Hạ xuất hiện trên màn hình, cách ngàn dặm Anh, vẫn có thể hấp dẫn Lâm Sùng. “Tin xấu.” Lâm Sùng không do dự đáp. Anh là người thích khổ trước sướng sau, nghe xong tin tốt sẽ vui, song sau khi vui không thể không nghe tin xấu, vậy thì không bằng chọn cách khác. “Anh phải trở về thăm em, ngàn dặm xa xôi, toàn thân mệt mỏi mà bay về. Tin tốt là tuần sau em sẽ kết hôn. Anh sẽ đến chứ?” Quan Thước Hạ lo lắng hỏi. Lâm Sùng không trả lời ngay: “Gần đây cũng khá bận, anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.” “Ừm, vậy được rồi. Anh phải tự chăm sóc mình, nếu về nhớ gọi cho em.” Quan Thước Hạ nói xong câu này, phất phất tay với Lâm Sùng trên màn hình, nói bye bye. Trước khi đóng cửa sổ trò chuyện còn nghe được giọng nói của Ninh Mặc, bọn họ rất hạnh phúc, ít nhất anh đã không làm sai. Đối với Lâm Sùng, tin tốt và tin xấu của Quan Thước Hạ phải là ngược lại mới phải. Đã bao lâu rồi anh không gặp cô? Một năm tám tháng sáu ngày, một ngày dài đằng đẵng, tiền xu trong bình thủy tinh trên bệ cửa sổ đã rất nhiều, nhớ nhung của anh cũng rất nhiều. Anh không tìm được lý do trở về, lại càng không biết lấy thân phận gì để về. Bây giờ, anh cũng đang đi con đường ngày xưa của Quan Thước Hạ, anh đang lẩn trốn, né tránh sự cô độc khiến người ta không thở được, né tránh việc phải nhìn cảnh uyên ương đùa nước chói mắt. Từ phòng trọ tầng 21 nhìn xuống đường, con đường ban đêm đèn đường sáng trưng. Màn hình máy tính đã tắt từ lâu, nhưng anh vừa quay đầu trong mắt vẫn nhìn thấy cô đang cười. Cô cười lên rất đẹp, nhưng cái hấp dẫn Lâm Sùng nhất chính là cặp mắt long lanh như hồ nước. Con ngươi trong trẻo, có gì đó xuất hiện, lại như chưa từng xuất hiện, không hề giống với ánh mắt cô mọi khi, giống như lời nói bên dưới, là hứa hẹn cả đời. Quan Thước Hạ là một cô gái xinh đẹp, dung mạo xuất chúng, là một cô gái xinh đẹp nhìn qua khó quên. Nhưng điều hấp dẫn anh là thứ khác. Trong đôi mắt trong suốt kia là ánh sáng, khi con ngươi chuyển động chỉ thấy ánh sáng nhẹ nhàng nhảy lên, khiến người ta muốn đuổi theo. Cô kén ăn, không ăn rau mà đỏ, đặc biệt là cà rốt. Thích cờ vây, chơi rất tốt, dùng lời cô nói cờ vây chính là tâm tư. Đứng dậy, mặc áo khoác ra ngoài. Đã gần khuya, nhưng dòng người trên đường vẫn đông đúc, nơi nơi là đám người vui vẻ. Hàng trăm hàng nghìn kiểu quần áo, trên mặt cũng là các sắc thái rực rỡ. Quầy bar trong quán bar rất đông, anh cầm một ly Whisky ngồi trong góc, nhìn đám đông tới tới lui lui. Một vài cô gái đi đến đều bị biểu cảm trên mặt Lâm Sùng dọa sợ, nhất định đây là một kẻ yếu đang bị thương. “Tình yêu là độc dược, một khi yêu sẽ nghiện, phải cai!” Nhưng Lâm Sùng anh bây giờ còn chưa tìm được cửa vào nơi cai nghiện, chỉ có thể để độc kia chậm rãi tiêu tan. Nếu có kiếp sau, kiếp sau sau nữa, xin cho em gặp anh trước. Nếu có kiếp sau, anh sẽ nắm tay em, mời em đi cùng anh. Nếu, nếu tỉnh lại là kiếp sau, bây giờ anh sẽ bắt đầu ngủ say, để em đánh thức anh. Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Luyện Thành Phúc Hắc của tác giả Chuyển Chuyển.
Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích
*Chứng hưng cảm: Hưng cảm là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và / hoặc đầy năng lượng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. (Wikipedia)   ---   - Giới thiệu một:   Mọi người xung quanh đều nói Phó Hằng là chó điên, không thể chọc, không thể chọc. Nhưng không ai biết tại sao anh lại thu hồi tất cả nanh vuốt, cẩn thận nâng niu một đóa hoa ăn thịt người.   - Giới thiệu hai:   Xin hỏi qúy cô Hoa Ăn Thịt Người, gặp lại mối tình đầu ở bệnh viện tâm thần là trải nghiệm như thế nào?   Diêu Linh: Lúc quang hợp, có bạn!   Phóng viên nằm vùng có nghĩa khí và nhan sắc tỷ lệ thuận VS Sếp lớn Internet bị chứng hưng cảm hay nổi điên bất thường.   P.S: Truyện này không viết về bệnh viện tâm thần chính quy mà là một trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần bất hợp pháp.   P.S: Nam chính bị bệnh là thật, nhưng truyện ngọt ngào, quan trọng là không nên lấy tiêu chuẩn của phụ nữ bình thường đánh giá nữ chính.   ***   “Cô vẫn nhớ lại cái câu mà bạn cùng phòng đại học thích chửi nhất: “Mẹ nó, mỗi lần không gội đầu không trang điểm ăn mặc như chim cánh cụt thì ra đường thể nào cũng tông vào bạn trai cũ! Một trong ba bi kịch lớn nhất của đời người không gì khác chính là nó.”   Lúc trước cô từng suy nghĩ, hai bi kịch khác là gì, nhưng giờ đây cô chẳng hơi đâu mà quan tâm, chỉ cảm thấy, bi kịch đứng đầu trong ba cái chắc chắn là gặp lại mối tình đầu trong bệnh viện tâm thần, lại còn trở thành bạn cùng phòng của nhau…”   Nghe thôi là thấy nghiệt ngã rồi.   Lần đầu tiên gặp lại người yêu cũ, Diêu Linh đang ngồi xổm ở góc tường để quang hợp - cô chính là một Quý Cô Hoa Ăn Thịt Người cao quý. Cô quay mặt vào tường, xấu hổ, vô cùng xấu hổ. Nội tâm cô gào thét suy tính vẫn làm bông hoa ngồi xổm ở đây hay đi qua đó hỏi anh là loài hoa gì? Quan trọng nhất là, đối phương có nhận ra cô không? Anh bị bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?   Cuối cùng Quý Cô Hoa Ăn Thịt Người đã đi qua chào hỏi người bạn mới:   Diêu Linh: “Anh là người mới vào? Anh là hoa gì vậy?”   Phó Hằng: “Đại thụ”.   Diêu Linh kéo anh cùng ngồi xổm cạnh cửa sổ: “Mau quang hợp nào! Mình cùng nhau quang hợp.”   Diêu Linh cùng Phó Hằng từng là người yêu cũ, từng là mối tình đầu của nhau và từng chia tay nhau không có một lý do, họ đã xa nhau trời nam đất bắc ròng rã nhiều năm trời. Đến khi gặp lại thì trong hoàn cảnh cũng vô cùng trớ trêu và cạn lời.   Diêu Linh là phóng viên, cô tạo dựng hồ sơ bệnh án giả để trà trộn vào một trung tâm thần kinh có nhiều điểm bất thường nhằm lấy tư liệu viết bài. Diêu Linh ở trong đó vô tư bay nhảy với danh phận một bông hoa ăn thịt người có liêm sỉ không ăn thịt người, có tu dưỡng có đạo đức có lòng nhân hậu - một bông hoa ăn thịt người mẫu mực.   Diễn chuẩn đến nỗi Phó Hằng ở nước ngoài tưởng cô bị bệnh thật, tưởng rằng khi cô xa anh cô đã chịu uất ức đến nỗi phát điên - nên anh về nước muốn mang cô ra khỏi nơi đó.   Còn Diêu Linh khi thấy Phó Hằng đến trung tâm thần kinh này, cô cũng đã nghĩ anh bị bệnh thật, anh cũng như những bệnh nhân khác bị gia đình vứt bỏ ở đây, anh đã không còn nhớ cô là ai. Diêu Linh thầm nhủ khi làm xong nhiệm vụ cô sẽ mang anh đi khỏi nơi này, cô nuôi anh là được mà.   Phó Hằng mắc chứng hưng cảm di truyền từ mẹ, ngoài những lúc tinh thần hưng phấn mất khống chế thì anh không khác gì người bình thường, anh cũng không hề quên Diêu Linh.   Cứ thế hai người đều nhớ người kia là ai nhưng đều giả vờ không quen biết, ngày ngày Quý Cô Ăn Hoa Ăn Thịt Người cùng với anh Đại Thụ cùng nhau ra gốc cây ngồi xổm sưởi nắng quang hợp, cùng ủ mưu lật đổ loài người. Vậy nên khi đó biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở đã cười xảy ra, khiến người đọc cười ra nước mắt.   Sau khi chuyện về trung tâm thần kinh ấy kết thúc, chính là đến lúc hai người lại về chung một nhà với nhau. Diêu Linh sẵn sàng xem như chưa hề có cuộc chia ly mà muốn ở cạnh Phó Hằng, cô không canh cánh chuyện cô bị bỏ rơi khi xưa vì bây giờ cô đã biết Phó Hằng có nỗi khổ riêng. Phó Hằng khi ở cạnh Quý Cô Hoa Ăn Thịt Người mới là bản chất thật của anh, khi ấy anh không lạnh lùng, không ít nói mà vô cùng đáng yêu, dễ hờn dỗi lại dễ dỗ dành.   Nhưng bản thân Phó Hằng từ xưa vẫn nghĩ Diêu Linh thích mẫu con trai lạnh lùng, nên anh “gồng” từ đó đến nay, anh không muốn cô biết mình thật ra là một con người nóng nảy và dễ biểu lộ cảm xúc, sợ cô sẽ ghét bỏ anh. Khi Diêu Linh muốn quay lại yêu đương, lời từ chối của anh đã đến miệng vẫn không thể nói ra thành lời.   Anh yêu Diêu Linh nhưng anh không muốn người đời nhìn Diêu Linh với ánh mắt “người yêu của cô ấy bị thần kinh”. Bệnh của anh không thể nào chữa dứt, bệnh sẽ di truyền và họ sẽ không thể sinh được đứa trẻ khỏe mạnh bình thường, anh không muốn cô phải chịu như vậy.   Tất cả những suy nghĩ đắn đo của hai người đều giúp người đọc cảm nhận rõ hơn họ suy nghĩ cho nhau như thế nào, họ sợ quay lại rồi tổn hại đến người kia chứ không hề sợ bản thân sẽ tổn thương. Nhưng cuối cùng họ đã vượt qua nhiều trở ngại tâm lý để về với nhau, cùng nhau đắp xây hạnh phúc.   Một cuộc sống nhẹ nhàng, sáng đi làm trưa đến lại cùng nhau ăn trưa. Nuôi một cặp mèo xinh xắn, cùng nhau mở một cô nhi viện, cuộc sống ấm áp bình dị đến vô cùng.   "Anh điên thật đúng kiểu em thích" là bộ truyện có kết cấu khá đặc sắc, mở đầu với những mẩu chuyện hài bựa trong trung tâm thần kinh, làm người đọc cười điên dại. Sau đó lại đến đoạn hai người quay lại với nhau thì đưa người đọc đến thế giới nội tâm của hai nhân vật chính, chút trầm lặng mà lại quá đỗi ngọt ngào. Cuối cùng là ngược FA…   Theo đánh giá của mình thì truyện rất ổn, hình tượng nhân vật xây dựng thống nhất từ đầu đến cuối chứ không dở hơi lưng chừng, không có nhiều biến cố gây chia rẽ và cực kỳ sủng. Nhiệt liệt đề cử !!! ____________________   “...” Trích từ truyện.   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Diêu Linh luôn tự nói với bản thân, lòng tự tin mạnh mẽ cô có là xuất phát từ bản thân, không giống như những cô gái chẳng chịu khổ bao giờ chỉ biết dựa vào việc khoe khoang gia thế để giữ lấy lòng chút tự trọng ít ỏi. Dẫu có tự động viên bản thân nhiều đến thế nào thì cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi. Khi cô bé khác theo đuổi thần tượng, tán dóc về bộ phim truyền hình đang nổi, hoặc tiêu tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi thì trong đầu cô chỉ đinh ninh nghĩ cách làm cho xong công việc mỗi ngày. Chênh lệch lớn như vậy, lại không có ai muốn chơi với cô, hễ gặp cô đều cười nhạo cô là bà cụ bán quán, khiến cô không thể không bị tổn thương. Diêu Linh ngồi ở bàn mình, cuộc đời còn tới mấy chục năm, thật quá lê thê quá gian nan, cô cũng không biết sau này sẽ ra sao. Cô rất chăm chỉ, có thể đi kiếm tiền từ sớm, đến lúc đó mở một tiệm nhỏ thôi, tiệm mì của thím Hai thật ra cũng tốn không ít tiền, như vậy cũng không tồi. Vì thành tích học tập không tốt còn bị bạn bè tẩy chay nên Diêu Linh định học kỳ sau sẽ thôi học. Bỗng chuông báo tiết vang lên, tiết này là tiết tiếng Anh. Nhưng người bước vào lớp lại là một nam sinh lạ hoắc. Mặt cậu lạnh như băng, cứ thế đi vào bàn trống phía đầu lớp, ngồi xuống. Ngay sau đó, giáo viên tiếng Anh đến, hớn hở thông báo,“Phải rồi, hôm nay lớp mình có một học sinh mới, tên là Phó Hằng.” Bạn học Phó Hằng cũng không lên bục tự giới thiệu, nhưng Diêu Linh nghe thấy cô bạn cùng bàn quay xuống nói với hai người bàn sau,“Đẹp trai quá!” Dù đã cố thầm thì nhưng giọng nói vẫn không giấu được vẻ kích động. Lúc ấy Diêu Linh không có cảm giác gì lắm, vì người kia không phải người cùng một thế giới với cô. Không phải cô xem nhẹ bản thân mà là cô hiểu rõ địa vị của mình, cô đã qua cái tuổi chỉ biết mơ mộng. Giờ lòng cô chỉ rối rắm đúng một chuyện, đó là về con đường tương lai. Không muốn về nhà, chị em họ ở nhà luôn đâm chọt cô. Không muốn đến trường, cô không muốn chịu đựng những ánh nhìn đó. Không muốn học hành, cô muốn ra ngoài thử sức một phen. Một mình đến một nơi xa lạ, kiếm chút tiền sinh sống. Nhưng cô mới mười sáu tuổi, giấy chứng minh thư của cô thím Hai đang giữ. Hết tiết hai, cô cầm ly đi rót nước. Phải rót nước ấm, cô đang đến tháng nên không thể uống nước lạnh. Đúng lúc này, cô thấy vòi nước lạnh có thêm một cái ly và mấy ngón tay thon dài đang siết lấy cái ly đó. Cô không quay sang nhìn làm gì, trong lớp ai cũng thích giễu cợt cô. Nhưng cô thấy người bên cạnh có mùi thật dễ ngửi, thoang thoảng như có như không nhưng lại rất thoải mái. Diêu Linh xoay người, về lại chỗ ngồi của mình, mới thấy người vừa đứng rót nước cạnh cô lúc nãy chính là anh chàng học sinh mới đến. Cậu mặc bộ đồ có nhãn hiệu cô không biết, nhưng Diêu Linh nhìn anh đi về chỗ ngồi có cảm giác anh cao to đẹp trai đến không thốt nên lời. Cảm giác này không hề giống với cảm giác cố ý khoe khoang gia thế của những người khác. Song cũng chẳng liên quan gì đến cô. Một ngày của Diêu Linh rất mệt mỏi, vừa tan học một cái là phải sang tiệm mì, đeo tạp dề nấu mì ngay. Hơi nước nóng hầm hập khiến mặt mũi Diêu Linh đỏ lựng lên. Chợt cô nghe thấy một giọng nói lành lạnh cất lên,“Còn mì thịt heo không?” Diêu Linh ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt sáng như sao, là học sinh mới, Phó Hằng. Diêu Linh gật đầu,“Còn.” Sau đó cô vội bê tô lên, bỏ nguyên liệu vào rồi chan nước. Diêu Linh cũng không thấy xấu hổ gì. Đâu phải lần đầu cô bê mì cho bạn học, đối phương rất lịch sự nói,“Cậu vất vả rồi.” Diêu Linh hơi ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt đẹp của anh. Nhưng chỉ một giây sau đã dời tầm mắt đi chỗ khác. Từ đó về sau, chuyện Diêu Linh nghe nhiều nhất không gì hơn là những ai thích Phó Hằng, những ai viết thư tỏ tình với Phó Hằng, những ai tặng quà cho Phó Hằng. Tuy anh chẳng nhận quà của bất cứ ai, cũng không nhận lời quen ai, nhưng trong lớp vẫn có tin đồn Phó Hằng thích Yến Hỉ, hoa khôi của trường, không những mặt xinh mà dáng còn đẹp, hơn nữa hay lượn lờ cạnh Phó Hằng. Diêu Linh cũng chẳng để trong lòng, cô vốn dĩ đâu có tư cách gì, chỉ sống sót đã mệt mỏi rồi, nếu để tâm đến những chuyện khác sẽ càng mệt hơn. Ngày đó cô đang nấu mì như thường lệ, đột nhiên bất cẩn khiến tay bị bỏng, làm rớt cái tô xuống đất. Thím Hai nắm cánh tay cô mắng cho một trận nên thân, sau đó bảo cô đi rửa củ cải. Trời hôm đó rất lạnh, nước buốt đến tái tê. Cô nhớ khi cô còn rất nhỏ, khi đó cha cô vẫn còn sống, cô ngay cả nước cũng chẳng phải rót, nếu cha thấy cô bây giờ chắc sẽ đau lòng lắm. Nhất định sẽ đau lòng, đó là người duy nhất trên thế giới đau lòng vì cô. Nước mắt không khống chế được cứ trào ra, tuôn rơi ào ạt, toàn bộ thế giới trở nên mơ hồ. Sau đó cô nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thì thấy người đó, lại là người đó. Con nai con trong trái tim cô thiếu nữ bỗng nhảy loạn lên, hoàn toàn không quan tâm đối phương có phải là người cùng một thế giới với mình hay không. Đêm đó Diêu Linh mơ một giấc mơ rất dài, khi tỉnh lại thì gối đã ướt đẫm. Ngày hôm sau khi đến lớp, cô thấy Phó Hằng đã ngồi vào chỗ. Anh yên lặng ngồi đó, Diêu Linh lấy hết can đảm, khi lướt qua anh thì nói một câu,“Chào buổi sáng.” Sau đó người vốn đang đọc sách ngẩng đầu lên, giọng hơi lạnh lùng đáp,“Chào buổi sáng.” Mắt anh nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau vài giây, sau đó Diêu Linh bại trận dời tầm mắt đi. Lúc cô ngồi vào bàn thì cả người đều lâng lâng. Cô không ngờ Phó Hằng chịu chào lại cô. Dù chuyện này có lẽ chỉ do phép lịch sự nhưng cũng khiến Diêu Linh thấy rất vui. Bạn cùng bàn không thèm nói chuyện với Diêu Linh, giữa bọn cô vẽ một cái vạch, Diêu Linh không thể lấn sang cái vạch đó dù chỉ một chút, như thể người cô có vi rút vậy. Bạn cùng bàn của cô sau khi tới lại tiếp tục tán gẫu đủ thứ chuyện với hai người ngồi sau. Diêu Linh bất giác nhìn về phía Phó Hằng. Mấy chuyện cô bạn cùng bàn nói, cô đều nghe thấy, ví dụ như nói Phó Hằng mặc nhãn hiệu quần áo gì, một bộ tới mấy vạn, còn nói Phó Hằng được siêu xe đưa đi học. Trong lòng Diêu Linh bỗng cất giấu một bí mật không thể nói. Diêu Linh cứ yên lặng nhìn như thế một lát, rồi lặng lẽ học bài. Lần đầu tiên cô tĩnh tâm học hành. Uầy, chất này có thể phản ứng với chất này? Chất này và chất này cũng phản ứng? Cả chất này cũng phản ứng? Diêu Linh nhìn bài tập môn Hóa, chợt muốn khóc, sao lại có nhiều phản ứng như vậy. Phía bên kia đúng lúc này, hoa khôi trường cầm một quyển sách thong thả đi tới bên cạnh Phó Hằng. Hai người đều bắt mắt, đứng chung một chỗ quả thật rất đẹp đôi. Mời các bạn đón đọc Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích của tác giả Thành Nam Hoa Khai.
Dữ Quân Giai Lão
Một Triển Chiêu chính khí lăng nhiên, thanh tao nho nhã. Một Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường kiệt ngạo bất tuân, tiêu sái nhiệt tình. Một nữ viên chức bình thường từ thế kỷ 21 xuyên qua ngàn năm tới Tống triều, thành con gái của Công Tôn Sách. Chuyện xưa của Khai Phong phủ sẽ diễn biến thế nào? Thật đáng mong chờ ~~~~~~~~! *** - Ý nghĩa tên truyện: Dữ quân giai lão nghĩa là “bên chàng tới bạc đầu”. Cái tên này lấy cảm hứng từ câu thơ “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” trích trong bài “Kích cổ” của Kinh thi, chi tiết google giúp mình. - Tiến độ không rõ, m rảnh thì làm, thỉnh thoảng bận quá thì đành gác lại. - Mình đọc truyện này từ lâu rồi, sau khi đọc Đến phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ. Mình biết là đến giờ thì tất cả đồng nhân Triển Chiêu đều sẽ bị đặt lên bàn cân so sánh với ĐPKPLNVCV, tuy nhiên với cá nhân mình, mình đọc được hết bản convert và nhớ nó đến tận giờ là vài năm sau, nên Dữ quân giai lão  là một tác phẩm rất đáng đọc nếu độc giả không thực hiện so sánh các nhân vật giữa hai truyện thì rất tuyệt, cảm ơn các bạn. *** Reviewer: Phạm Thu Vân - fb/hoinhieuchu Đây không phải truyện đồng nhân Khai phong phủ đầu tiên mình đọc. Truyện đầu tiên là ½ Ngự miêu. Mặc dù Đến Khai phong phủ làm nhân viên công vụ rất nổi trong loại đồng nhân Khai Phong phủ này nhưng nói thật, đến giờ mình còn chưa đọc được 1 trang truyện này nữa. Lúc đọc truyện Dữ quân giai lão, mình càng đọc càng thích. Nữ chính là Đinh Hiểu Vân vì một lý do nhầm lẫn của Địa phủ mà cô xuyên thành con gái của Công Tôn Sách- Công Tôn Hiểu Vân. Một Triển Chiêu đầy chính nghĩa, xả mình vì công lý. Luôn tao nhã bình đạm nhưng lúc yêu thì cũng nóng lắm đấy. Một Bạch Ngọc Đường kiêu ngạo không phục khi Triển Chiêu có được hiệu Ngự Miêu Một vị quan thanh liêm chính trực không khuất phục cường quyền, không sợ đắc tội Công chúa, sẵn sàng chém phò mã - Bao Chửng. Một Công Tôn Sách giỏi y thuật và đầy mưu. Đọc truyện này trong đầu mình như tái hiện lại hình ảnh bộ phim Bao Thanh Thiên của Kim Siêu Quần, một Triển Chiêu áo đỏ hoặc áo lam của Hà Gia Kính,… một bộ phim mà theo mình và hẳn mọi người đều rất thích hình ảnh Bao Thanh Thiên của Kim Siêu Quần, không ai có thể thay thế được. Truyện mở đầu bằng đám tang của Công Tôn Hiểu Vân (thật), và Đinh Hiểu Vân (nữ chính) xuyên vào… Đương nhiên cũng như những motif xuyên không khác, nữ chính chẳng thể nào thích ứng được sự thật và cũng chẳng dám hó hé gì nhiều vì sợ. Nhưng dưới con mắt tinh tường của người cha Công Tôn Sách, ông cũng đã có phần nghi ngờ đứa con gái sống lại này. Diễn biến tâm lý của Công Tôn Sách rất hợp lý, khi biết đứa con mình yêu thương đã mất, dù người có ở trước mặt nhưng đó cũng không phải là con gái ruột của mình. Ông không làm gì cả và cũng xem Đinh Hiểu Vân như con gái mình. Còn nữ chính thành thật nói hết về thân thế của mình cho Công Tôn Sách, nhưng không hề lợi dụng tình cảm cha con của Công Tôn Sách. Các vụ án trong truyện cũng như quá trình phá án dần đem nữ chính và Triển Chiêu lại gần nhau hơn. Đáng tiếc cho Bạch Ngọc Đường dù có yêu nữ chính cũng đành giấu tình yêu này vào trong tim, bởi ai bảo anh không có cơ hội nhiều như Triển Chiêu. À, còn có cả vua Tống muốn nữ chính vào cung nữa chứ. Vị vua này đúng là vị vua anh minh, khi nữ chính từ chối, anh không làm hành động bắt ép đe doạ gì cả mà chỉ có 1 hành động trẻ con, làm cho bỏ tức. Và cũng không có nhiều cảnh máu chó tranh giành tình cảm gì trong truyện cả, nữ chính rất ổn không phải kiểu điên điên khùng khùng, giả dạng này nọ. Tất cả tình tiết đều được tác giả xây dựng xử lý thoả đáng. Mình không dám spoil tình tiết nhiều sẽ làm mất hay cái phần của truyện. Nên nếu bạn nào thích đồng nhân thì đừng bỏ qua truyện này nhé. Mời các bạn đón đọc Dữ Quân Giai Lão của tác giả Ma Nữ Không Biết Bay.
Nhượng Xuân Quang
Giới thiệu: Nhị Thập hy vọng mình có thể sớm ngày thoát khỏi được danh xưng “Nhị Thập” này. Nàng như nguyện. Có điều, nàng lại trở thành “duy nhất.”   *** Nói chung là, nhìn tên tác giả là cũng có thể tự spoil được khối thứ. Nam, tất nhiên là tra, cặn bã. Nữ, tất nhiên là bị chèn ép, thân phận khó phản kháng. Hiển nhiên, không thể thiếu màn tẩy trắng kinh điển, cần phong Giá Oản Chúc làm thiên tài tẩy trắng, tẩy sạch như omo, tẩy luôn cả bức xúc của độc giả. Nhân vật, tất nhiên phải biến thái, đầu óc không hoạt động theo logic thông thường, tư duy nhảy vọt, nhảy sang bên cạnh nhảy lên trên duy chỉ không có đi thẳng. Hài, có hài. Bi, có bi. Tình tiết có khi cũng sáo mòn nhưng vì tư duy nhân vật nhảy vọt biến thái nên không bị máu chó, tiện đà cho tác giả tẩy trắng nhân vật (theo mị đánh giá, không phải truyện nào tác giả cũng tẩy trắng logic, nhiều quyển nhân vật bị bẻ gãy tính cách đọc tức anh ách nhưng bộ này thì hợp tình hợp lý, chấp nhận được đó). Nhị Thập vốn không phải tên Nhị Thập. Nàng tên là Từ A Man, xuất thân từ Tây Phụ Quan, gia cảnh nghèo khó mà bán mình làm nô. Tư sắc tầm thường, tính cách nhạt nhòa không nổi bật, nhẽ ra sẽ sống một đời nha hoàn nhạt nhẽo đến không chớp mắt, chờ ngày được ban ra khỏi phủ cầm bạc đoàn tụ cha mẹ. Bỗng đâu, trên trời rơi xuống tai họa, Nhị thiếu gia ăn chơi trác táng, bại hoại chả ra gì của Mộ phủ say rượu xong vào phòng bếp cưỡng bức nàng. Tam tiểu thư thương nàng sống thiện lương biết điều nên cầu hắn nạp nàng vào phòng. Cho nên A man biến thành Nhị Thập, tiểu thiếp thứ 20 của Mộ Cẩm, Mộ Nhị thiếu gia. Nam chính Mộ Cẩm đầu truyện là một tra nam chính hiệu, đọc mà tức cắn răng, chỉ muốn cầm mấy con dao xiên chít mợ thèng này đi cho bõ ghét. Nam chính tra không phải vì có lắm vợ bé, trăng hoa vớ vẩn mà tra vì ngược đãi nữ chính, đối xử tàn bạo, động chân động tay, thường xuyên cưỡng bức nữ chính (tất nhiên vì nữ chính là vợ bé của hắn nên hắn coi đây là nghĩa vụ). Hiển nhiên, với plot twist về thân thế và chênh lệch thân phận của nam nữ chính thì hành động của hắn có thể lý giải được. Tuy nhiên, tra nam vẫn là tra nam, thật là đáng chém. Đọc mà tức sôi gan vì thương nữ chính, nữ chính thân phận kém quá, lại cũng không có ưu thế nên cũng chỉ cầu mong nàng ngược tâm chít mợ thằng tra nam đi cho hả dạ. Và hiển nhiên là nàng cũng ngược tâm được nó, thậm chí cho đến hiện tại thì nữ chính vẫn là khúc gỗ mà nam chính đặt mục tiêu chinh phục  Xin thề là đọc nửa truyện vẫn muốn băm chết thèng tra nam mà thế quái nào đọc càng về sau lại càng thấy nó đáng yêu, đáng thương, sai trái, thật là sai trái!!! Nam chính chính là kiểu đầu nghĩ một nẻo mồm nói một nẻo, miệng chó không phun được ngà voi, mở mồm ra là chê bai dọa nạt nữ chính trong khi trong lòng nóa thì thích nàng, thương nàng, lo cho nàng bỏ mợ. Mãi về sau cho đi xem kịch, rồi đọc thoải bản hắn mới bắt đầu ngộ ra “à yêu đương là phải dỗ dành”, phải nói năng, quan tâm ngọt ngào  Nếu đã quen với trình biến thái của Giá Oản Chúc thì chị em cứ chịu khó tự ngược đãi bản thân độ nửa truyện rồi chờ đến đoạn nam chính được tẩy trắng, quay đầu, trả giá, nói chung thì cũng khá là xứng đáng, hợp lý. Nữ chính bộ này số đúng max thảm, cơ mà các nữ chính của Giá Oản Chúc thì hầu hết đều thảm nhỉ. So với các bộ khác, mình đánh giá cao nữ chính bộ này hơn. Nữ bộ này khá là cứng rắn, giữ vững tâm lý, đối với nam chính thì bo bo giữ mình, không sa ngã dù mãi sau cũng hơi xiêu xiêu lòng nhưng về cơ bản vẫn không lung lay nhiều, cho nên đạt tiêu chuẩn ngược tâm nam chính. Đọc mấy khúc nam chính tức phọt tiết vì nữ chính đầu gỗ, tham sống sợ chết, sẵn sàng bán nam chính hay tránh nam chính như tránh tà khá là hả dạ mặc dù ngay đầu truyện nàng có pha thể hiện thánh nữ (cũng chính là nút thắt dẫn đến sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người) đọc hơi khó chịu nhưng tác giả dùng tình nghĩa chị em để lý giải thì cũng tạm đồng cảm được. Nữ chính tuy nhạt nhòa nhưng lại xã giao rất tốt, luôn tạo cảm giác vô hại và lương thiện với mọi người, khiến người khác tin tưởng, cũng có một chút thông minh vặt và khả năng đóng kịch vờ vịt khiến nam chính vừa tò mò vừa lộn ruột. Bộ này nói một cách khó tính thì chính là kiểu, ta đẹp trai lồng lộn, ta hào quang vạn trượng, đứa nào nhìn ta chả đui mù, chả trăm phương lấy lòng, cớ sao nàng lại bỏ qua ta, không thích ta, “nàng thật thú vị “ – “ta thích” . Nhưng mà yên tâm, cách phát triển nhân vật và văn phong của Giá Oản Chúc không có não tàn như vậy. Tại sao nam chính chỉ là con trai thứ ăn chơi trác táng của một gia đình thương nhân mà hống hách ngạo mạn như vậy, cha mẹ, anh trai trong nhà cũng phải nhường vài phần. Tại sao chỉ là một kẻ hưởng lạc bệ rạc mà nam chính lại hỉ nộ vô thường khó lường đến vậy, không chỉ hộ vệ mà ngay cả bản thân hắn cũng có võ công tuyệt đỉnh. Tại sao hắn lại có nhiều vợ bé đến thế nhưng lại chẳng có tình cảm với ai, tại sao hậu viện nhà hắn đông đến vậy mà các nữ nhân lại thương yêu bao bọc nhau? Nữ chính vì hiểu lầm bản chất của nam chính nên đã tự phụ đưa mình vào cái hố của nam chính, khiến bản thân vĩnh viễn hãm sau không thể trốn khỏi. Và việc nam chính dần dần để ý và bị kích thích bởi nữ chính lại bắt nguồn từ nguyên nhân sâu xa hơn là vở kịch “nàng thật thú vị” não tàn. Văn của Giá Oản Chúc bộ này đọc thấm lắm, mị đọc mấy bộ hiện đại thấy văn hơi khó chịu (có thể do bản edit), cảm tưởng như phảng phất đâu đây giọng văn của Nhị Gia Nhà Ta. Đọc thấy uất, thấy xót, lại thấy đồng tình, thấy ấm áp. Tuyến tình cảm phát triển cũng tốt, vừa ngược vừa sủng, thắt nút mở nút đủ kích thích, nhưng mà nói thật là mỗi lần nam chính động vào nữ chính là vẫn muốn chém lắm luôn ấy, cho đến tận khi hắn ta bắt đầu hơi biết thương hương tiếc ngọc. Các nhân vật phụ hầu hết đều vô cùng đáng yêu, nhất là đàn vợ bé nam chính nuôi trong nhà. Mấy cô gái cơ nhỡ số khổ, có nhan sắc thiên tiên, lại có đủ thiện lương trắc ẩn không sân si ác độc thì mới được nam chính giữ trong nhà đó. Nam chính nhìn đàn vợ bé thương nhau bao che nhau còn hơn cả mình nhiều lúc cũng tức lòi mắt, nhất là khi thấy phân lượng của mình trong mắt nữ chính còn không bằng cô vợ bé thứ 15, tha hồ uất ức. Truyện vẫn đang ra, đến chương 77 là nam chính lậm lắm rồi, hạ quyết tâm phải chiếm được trái tim nữ chính, làm nàng dốc hết ruột gan ra yêu mình như mình yêu nàng. Khúc này thằng cha nam chính gặp sự cố nguy hiểm, đứng trước lựa chọn, hắn đã không ngần ngại chọn nữ chính, chấp nhận nàng là nhược điểm duy nhất của mình rồi lại phải trả giá bằng tàn tật, cũng may nữ chính cơ trí, tự cứu được mình để có thể đoàn tụ với nam chính. Khúc này cảm động lắm nha, đọc đến đây thương nam chính dã man con ngan, cứ ngồi ngậm ngùi xong giật mình “ủa, sao không thấy muốn chém nó nữa nhỉ)”. Thôi đành vậy, nữ chính trót dây với hủi thì chấp nhận số phận sống với hủi đi, hớ hớ! Túm cái váy là truyện này giống phiên bản còn ác liệt hơn cả Đông Phong Ác. Đừng có chửi anh Lệ là tra nam cặn bã nữa. Thứ nhất anh Lệ không có vợ bé, từ lúc bắt nữ chính về là sạch sẽ nha. Thứ hai anh Lệ không có ngược đãi Hương Hương, chỉ thần kinh thô thôi nhé, giường chiếu cũng biết cách thỏa mãn vợ, đội nón xanh cũng ngậm ngùi chịu. Bộ Nhượng Xuân Quang này thì nam chính tra, được cái sau khi tìm thấy thú vui chọc ngoáy nữ chính thì hắn chỉ thị tẩm nàng, không còn hứng léng phéng đứa khác nữa, mỗi tội cái trò ngược đãi nàng vẫn không thể mê được. Thanh niên này thì sạch tâm này, coi như nữ 9 là tình đầu đó. Mấy đoạn đi học thoại bản tán gái đọc cũng lộn ruột không kém anh Lệ học hẹn hò. Với cả nó không có máu chó lấy nữ nhân khác ra làm trò mèo để chọc tức nữ 9 hay là hiểu lầm vớ vẩn nên cũng xài tạm cũng được. Chị em nào khẩu vị nặng, gu mặn, đặc biệt đã quen với tác phong của mẹ Cháo thì nhảy vô, không cần nghĩ, một phong cách rất Cháo các chị em ạ! Review bởi: Kam Linh - fb/hoinhieuchu Mời các bạn đón đọc Nhượng Xuân Quang của tác giả Giá Oản Chúc.