Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! - Khinh Ca Mạn

Văn án: Tiên đồng nói: “Tôn thượng, đồ đệ của người nhìn lén người tắm rửa kìa?” Vị sư phụ nào đó thản nhiên như không: “Đối với sự việc không biết, tò mò một chút bao giờ cũng tốt.” Lại nói: “Tôn thượng, đồ đệ của ngài vẽ một quyển xuân cung, nam tử trên đó là ngài kìa?” Vị sư phụ nào đó cầm lấy nhìn một cái: “Kỹ thuật vẽ tranh của đồ đệ thật tốt, vi sư rất vui mừng.” Lại nói nữa: “Hoa đào của đồ đệ ngài tìm tới cửa.” Vị sư phụ nào đó rút kiếm ra: “Đợi ta đi đánh đóa hoa này tàn phế!” Tiên môn có đệ tử vừa trưởng thành, nữ tử nào đó mặt đỏ tai hồng, mắt mang theo hoa đào: “Sư phụ, ta... Ta muốn phạm thượng.” *** Từ khi bắt đầu có ký ức, Thiên Âm biết mình chỉ là một đứa bé ăn xin. Nàng không cha không mẹ, không biết thân nhân là ai. Nàng cứ làm một kẻ ăn xin phiêu bạt từ thành này sang thành khác, lang thang từ trấn này qua trấn nọ. Đã có lần Thiên Âm tự hỏi, liệu mình sống như vậy để làm gì? Mục tiêu sống của nàng là chi? Thiên Âm hoàn toàn không biết. Nhưng trong thâm tâm này chỉ biết được rằng, nàng đang chờ đợi, đang tìm kiếm một người. Người đó là ai? Thiên Âm hoàn toàn mờ mịt. Chờ đợi một người nhưng lại chẳng biết người đó là ai, nghe quả thật hoang đường. Thế nhưng, Thiên Âm vẫn luôn có cảm giác rằng, chờ đợi người đó chính là sứ mệnh của cả cuộc đời nàng. Trong một lần va chạm một thiên kim tiểu thư của một gia đình quyền thế, Thiên Âm đã đắc tội với vị tiểu thư kia. Thật không may vị tiểu thư này lại là người tu tiên, vì vậy nàng ta càng không buông tha cho Thiên Âm. Thiên Âm bị đuổi bắt đến thừa sống thiếu chết, trong lúc chạy trốn thì không hiểu thế nào mà nàng lại xông vào được tiên sơn Thái A. Thiên Âm bị lạc vào núi Thái A, nơi mà đâu đâu cũng là đệ tử tu tiên chưa nói. Điều đáng nói là người nơi đây nhìn thấy nàng lại một mực nhận định Thiên Âm mang thần thể, chính là thể chất trời sinh, tương lai nhất định sẽ trở thành Tiên tôn thứ hai tại Thái A. Lại nói, Tiên tôn là một danh xưng vô cùng cao quý, dành cho người mang sức mạnh cường đại đạt đến một cảnh giới nhất định. Thái A có một vị Tiên tôn duy nhất, người đã mang Thái A trở nên nổi danh trong giới tiên môn, vị Tiên tôn này tên Trọng Hoa. Mọi người ở Thái A đều nhận định Thiên Âm là người mang thần thể, vì vậy rất mong có thể chỉ bảo nàng để nàng trở thành Tiên tôn thứ hai. Vì vậy mà Thiên Âm trở thành đệ tử của Thái A tiên môn. Sư phụ của nàng, chính là vị Tiên tôn Trọng Hoa kia. Thiên Âm cứ như thế, bắt đầu con đường tu tiên dài đằng đẵng. Thiên Âm chỉ vừa trở thành đệ tử tiên môn, nàng vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường. Người đã tu thành tiên thì không cần ăn uống, nhưng Thiên Âm nàng thì vẫn biết đói bụng. Ngày đầu tiên đến Thái A nàng bắt gà tiên nướng ăn, ngày sau thì bắt tiên hạc của tiên nhân khác để lấp đầy bụng, ngày sau nữa thì bắt là rùa tiên để nấu canh. Vì vậy mà Thiên Âm trở thành nỗi sợ hãi đối với tiên thú trên ngọn núi Thái A :v Thiên Âm ngày ngày sống trong điện Cửu Trọng cùng với sư phụ Trọng Hoa. Đây không phải là lần đầu tiên Trọng Hoa nhận đồ đệ, trước Thiên Âm chàng còn có hai nam đệ tử. Thế nhưng đối với Thiên Âm, chàng đối xử vô cùng đặc biệt. Cưng chiều nàng hết mực, luôn bao bọc chở che Thiên Âm, thậm chí một người luôn lạnh nhạt như chàng liền có thể vì nàng gặp nguy hiểm mà lộ ra vẻ mặt khẩn trương. Có lẽ là do hai nam đồ đệ trước của chàng tuy là đệ tử nhưng đối với Trọng Hoa tôn kính quá mức, thậm chí có hơi xa cách. Khác với Thiên Âm, tiểu cô nương nghịch ngợm này vô cùng bám người. Thiên Âm là người đầu tiên nói với Trọng Hoa nàng không muốn rời xa chàng. Và nhờ có sự xuất hiện của Thiên Âm, điện Cửu Trọng vốn luôn tĩnh mịch liền náo nhiệt hẳn lên. Ngày Thiên Âm đến Thái A là khi nàng chỉ là một nữ hài mười một tuổi. Bởi vì thân phận đặc biệt của mình mà Thiên Âm chịu nhiều sự ghen ghét của các đồng môn, không tiếc ra tay bắt nạt nàng. Thiên Âm từ đó dốc lòng tu luyện, một lòng mong sớm ngày thành tài, có sức mạnh để trả thù những người đã đối xử tệ với mình. Thời gian như nước chảy, thoáng chốc đã trôi qua sáu năm kể từ ngày Thiên Âm trở thành đệ tử Trọng Hoa. Giờ đây tiểu cô nương nghịch ngợm năm xưa đã trổ mã thành một nữ tử xinh đẹp thanh thoát động lòng người. Sáu năm nay nàng bởi vì ám ảnh chuyện tu luyện mà không ra khỏi điện Cửu Trọng nửa bước, một lòng dốc sức mong trở nên mạnh mẽ hơn. Trong quãng thời gian này, Thiên Âm cũng nhận ra tình cảm khác thường của mình đối với sư phụ Trọng Hoa. Chỉ cần nhìn thấy Trọng Hoa, Thiên Âm khó lòng có thể dời mắt đi nơi khác. Hay khi tiếp xúc gần với chàng, nàng sẽ không khống chế được bản thân mà đỏ mặt. Hay khi nhìn Trọng Hoa sẽ bất giác liên tưởng đến những cảnh tượng trong xuân cung đồ :v Hóa ra tiểu Thiên Âm đã sa vào lưới tình với sư phụ Trọng Hoa mất rồi. Trọng Hoa vốn là Tiên tôn cao cao tại thượng, sống đã ngàn vạn năm, vô dục vô cầu, vốn luôn lạnh nhạt. Mọi người ai ai cũng đều kính trọng chàng, cũng chỉ có một mình tiểu đồ đệ Thiên Âm dám đến gần chàng. Chỉ có nàng dám to gan trêu chọc chàng: "Sư phụ lớn lên thật đẹp mắt." Chỉ có nàng dám lấy mẫu khuôn mặt chàng để vẽ đông cung đồ. Tình cảm vượt quá mức tình sư đồ của Thiên Âm vốn Trọng Hoa chẳng hề hay biết, đến khi thứ tình cảm đó quá mức mãnh liệt đến nỗi chẳng thể che giấu được nữa, Trọng Hoa mới nhận ra sự bất thường. Trọng Hoa luôn cưng chiều, tận tâm dạy bảo cho Thiên Âm, nhưng dù vậy chàng đối với nàng chỉ đơn thuần là tình sư đồ mà thôi. Vì vậy mà khi biết được Thiên Âm có tình ý với mình, việc mà Trọng Hoa làm đầu tiên chính là để cho Thiên Âm chết tâm. Thậm chí chàng không ngại thành hôn cùng một nữ tử khác, chỉ để nàng dừng lại đoạn tình cảm sai lầm này. Việc sư và đồ yêu nhau chính là trái đạo lý luân thường, không khác gì loạn luân, nếu phạm phải sẽ nhận phải trừng phạt tan thành tro bụi. Tất cả mọi người đều chẳng thể chấp nhận được tình cảm sư đồ - thứ tình cảm được xem là bất chính này. Vậy Thiên Âm sẽ phải làm gì với tình yêu đơn phương của bản thân dành cho Trọng Hoa đây? Khi mà nhiều biến cố đang dần dần ập đến, hé lộ nhiều huyền cơ về thân thế của nàng. Hãy cùng tớ theo dõi câu chuyện để tìm ra câu trả lời nhé! "Sư phụ quá mê người, đồ đệ phạm thượng!" là một câu chuyện ngược sủng đan xen, đưa bạn đọc đến các cung bậc cảm xúc khác nhau. Truyện có thể xem là khá nhẹ nhàng vì chứa nhiều tình tiết hài hước, các phân đoạn ngược tâm cũng không quá nặng nề. Nếu bạn đang cần một câu chuyện giải trí cuối tuần thì đây là một lựa chọn thích hợp đó! *** Ta tên là Cung Nguyệt. Trước khi chưa từng gặp gỡ Mặc Tử Tụ, ta chỉ là một đứa bé ăn xin Nhân giới. Một ngày kia, mùa xuân tháng ba, cầu nhỏ nước chảy hoa rụng ửng hồng. Yên Vũ Giang Nam*, hắn đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, ta cũng đang trong góc tường nhìn hắn. Yên Vũ Giang Nam*: Mưa bụi Giang Nam. Khi đó ta mười một tuổi. Lúc hắn xoay người, ta bị sắc đẹp của hắn hung hăng ghim vào mắt khiến ta chói mắt. Tóc trắng như tuyết, hồng y như máu. Người quay lại này kinh ngạc, từ đó đâm vào trong lòng ta. Ta không biết hắn là đi đến trước mặt của ta như thế nào, đôi mắt đen như mực của hắn nhìn ta chằm chằm, thân thể tường đồng vách sắt được tôi luyện nhờ làm khất cái từ nhỏ của ta đỏ lên. Hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, nói: "Dáng dấp thật giống như nàng khi còn bé." Sau đó, dẫn ta trở về Ma giới. Ta biết được, thì ra là, hắn chính là Ma nhân có diện mạo xấu xí tàn bạo nhẫn tâm được truyền lại từ trong miệng mọi người. Còn là một Ma tôn. Hắn nhận ta làm đệ tử, cũng không cho ta kêu hắn là sư phụ, buộc ta kêu hắn là “Mặc ca ca”. Tuy sư phụ anh tuấn xinh đẹp, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật hắn là lão ma tôn ngàn năm, ta che giấu lương tâm từng tiếng ngọt ngào kêu hắn là ca ca, nghĩ làm sao cũng cảm thấy ta thua thiệt. Sau liền bắt đầu kêu hắn là “Sư phụ Mặc ca ca" . Hắn lấy tính tình ta bướng bỉnh không còn cách nào, liền ngầm cho phép. Sư phụ đối với ta cực tốt. Tốt đến mức có thể vì ta lấy xuống ngôi sao trong thiên hạ, cũng không cho ta rời khỏi tầm mắt hắn chút nào. Mà ta vẫn cảm thấy dù sao mình cũng là một đứa bé có chiều sâu tư tưởng, không thể để cho sư phụ sống mấy ngàn năm làm phai mờ bản tính của ta. Dù sao cũng muốn tự do bay nhảy khắp nơi, vui đùa một chút, mới xem như là một một tuổi thơ tốt đẹp. Ma giới đối với một phàm nhân như ta mà nói, thật là tồn tại nguy cơ khắp nơi. Một lần kia ta thừa dịp hắn bế quan chạy ra khỏi điện Cửu U, đần độn u mê đi tới rừng ma thú, suýt nữa trở thành bữa ăn của Quỷ Xa Đại Điểu thì hắn giống như là một cơn mưa gấp rút chạy tới cứu ta. Lại giết sạch người phụ trách hầu hạ của ta. Từ đó trở đi, ta liền an phận rồi. Ta nghĩ, ta thật ra thì không có ưu điểm gì, nhưng ta là tên ăn xin thức thời biết đâu là giới hạn của mọi người. Vì vậy, ta liền nghiêm túc chăm chỉ cẩn trọng làm đồ đệ nghe lời của hắn. Hắn cứ liên tục mang ta chạy đến Lục giới không có mục đích, tựa như đang tìm người nào. Lần chạy này, liền chạy sáu năm. Hắn không biết mệt mỏi, dung nhan như cũ. Mà ta, cũng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Sư phụ mãi cứ nhìn ta ngẩn người, ôm ta vào trong lòng, trình độ thân thiết vượt qua giới hạn của sư đồ. Hắn nói: "Đợi kiếp sau ngươi đầu thai, ta dẫn ngươi trở về Ma giới được không?" Ta không hiểu hắn vì sao tình nguyện tìm ta kiếp sau, cũng không muốn dạy ta tu hành. Thế nhưng hắn lại chỉ nói một câu: làm người phàm cho tốt. Hắn vừa nói người phàm tốt, như vậy làm người phàm cho tốt thôi. Một năm kia, Liễu Nhứ* như bông. Một ngày kia, cảnh xuân vô cùng tôt lành. Liễu Nhứ*: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió. Lưu Quang nhất thống Tiên giới, được Tiên giới tôn làm Thiên đế. Hắn dẫn ta đến điện Thái A. Hỏi hắn nguyên nhân. Nói, nếu nàng vẫn còn, thấy được hôm nay Lưu Quang phong quang* như vậy, nhất định phải chen vào một chân. Phong quang*: nở mày nở mặt Ta hiểu biết rõ, ta chỉ là cái bóng của “nàng”. Đến nay, ta không biết “nàng”tên gọi là gì. Lại biết, dung mạo của nàng và ta hết sức giống nhau! Ở Tiên giới tất cả mọi người đối với người xuất hiện bên cạnh hắn cảm thấy khiếp sợ lại tức giận, ta thấy được một thiếu nữ, từng bước từng bước từ dưới bậc đi tới. Mặc dù sư phụ luôn nói ta đẹp, nhưng thiếu nữ này, lại khiến cho ta tự ti mặc cảm. Nàng ở trong đám người đứng nghiêm cực kỳ lâu, đám người xuyên qua thân thể của nàng, vẻ mặt của nàng sóng nước chẳng xao. Ta không biết nàng đang nhìn cái gì, thật lâu sao, nàng đi rồi. Ở trong gió, ta hình như nghe thấy nàng sâu kín than nhẹ một tiếng. Đang muốn đuổi theo, cổ tay bị người nắm lại. Sư phụ hỏi ta: "Mới vừa rồi nhìn cái gì?" "Ta thấy được một. . . . . ." Mời các bạn đón đọc Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! của tác giả Khinh Ca Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Freud Thân Yêu - Cửu Nguyệt Hi
Trong những năm tháng tuổi trẻ bạn có từng yêu một người đến bất chấp sĩ diện, chỉ cần “anh ấy/cô ấy chấp nhận tình yêu của tôi”, vậy là đủ?! Có từng đến bên một người, chấp nhận ở bên người ấy dù người ấy không hoàn mỹ, dù trong mắt người đời người ấy chẳng khác nào một bóng ma cô độc, sống tách biệt trong thế giới của riêng mình?! Freud thân yêu là câu chuyện kể về tình yêu của cô gái dùng cách thức chân thành để theo đuổi tình yêu nghiêm khắc, cuốn tiểu thuyết trinh thám tình cảm có Chân Ý (sự chân thành), có Ngôn Cách (sự nghiêm ngặt, chặt chẽ)… Series tâm lý tội phạm  của tác giả Cửu Nguyệt Hi gồm có: - Archimedes thân yêu, - Freud thân yêu, - Socrates thân yêu. *** Một ngày tháng Tư tại thành phố K, trời đổ cơn mưa rả rích. Đang giờ lên lớp buổi chiều, các sinh viên giơ cao cặp sách và giáo trình che đầu, chạy như bay trên sân trường. Chân Ý giẫm lên vũng nước, rảo bước chạy tới trú dưới tán cây cao đầu ngõ, ngẩng đầu trông lên chồi non xanh mướt và bầu trời phương Bắc cao vời vợi. Cuối ngõ là một ngôi nhà nhỏ kiểu Dân quốc cuối triều Thanh, hoa anh đào trắng trong sân nở rộ, cánh hoa rơi lả tả. Nơi ấy yên ắng trang nhã tựa chốn đào nguyên, điểm tô hài hòa với những tòa giảng đường xung quanh. Gió xuân nhẹ lướt qua ngọn cây, những hạt mưa đọng trên lá tuôn rơi tí tách, chui vào trong cổ áo, lạnh buốt. Chân Ý thoáng rùng mình, chạy ù vào màn mưa, theo đà đó lao tới ngôi nhà nhỏ ở cuối ngõ. Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, trong nhà phần lớn là đồ gỗ cổ xưa, ấm áp và dễ chịu. Trong chiếc radio kiểu xưa, phát thanh viên đang đọc bản tin thời sự: “Một tuần sau khi Đường Thường – nạn nhân trong vụ cưỡng hiếp của Lâm Tử Dực – tự sát, Tòa án Nhân dân quân Lan Đình cho rằng chứng cứ không đầy đủ, bác bỏ tố tụng Lâm Tử Dực và ba người khác về tội danh cưỡng hiếp. Ngày hôm qua, phía nạn nhân bày tỏ rằng sẽ tôn trọng phán quyết. Vụ án kéo dài ba tháng này...” ... Mời các bạn đón đọc ​Freud Thân Yêu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Archimedes Thân Yêu - Cửu Nguyệt Hi
Sách Nói Archimedes Thân Yêu   Trong số những tiểu thuyết ngôn tình trinh thám đáng đọc hiện nay, không thể không nhắc đến tác phẩm Archimedes thân yêu của tác giả Cửu Nguyệt Hi. Về nội dung, truyện xoay quanh 2 nhân vật chính là nhà logic học có chỉ số thông minh cực cao Ngôn Tố và nữ sinh vật học Chân Ái. Hai người cùng bị cuốn vào những vụ án kỳ bí, hóc búa và dần bị thu hút bởi nhau. Tuy nhiên, mọi vấn đề không chỉ đơn giản như vậy khi Chân Ái còn dính líu đền một tổ chức tội ác đầy thần bí mà những người liên quan có khả năng là người thân của cô. Series tâm lý tội phạm  của tác giả Cửu Nguyệt Hi gồm có: - Archimedes thân yêu, - Freud thân yêu, - Socrates thân yêu. *** Tiết trời vào độ cuối đông đầu xuân, dù nhiệt độ vẫn còn rất thấp, nhưng bầu trời xanh thẳm tựa như đã được gột rửa sạch sẽ. Mấy hôm trước trời đổ trận tuyết lớn, núi rừng dưới bầu trời xanh nay được khoác lên một màu trắng bạc. Trước khung cảnh tĩnh lặng tuyệt đẹp ấy, lòng người trở nên thư thái biết bao. Chân Ái không rảnh chú ý đến. Vừa xuống xe, hơi lạnh lập tức ùa vào mặt, bắp chân lạnh đến tê cứng. Cô kéo kín áo khoác ni theo phản xạ, rảo bước đi về phía lâu đài cổ trước mặt. Giữa trời đất chỉ còn lại tiếng cuồng phong gào thét. Nổi bật trước màn tuyết trắng, tòa lâu đài kiểu Âu sạch sẽ lại trang nhã chẳng khác gì nơi ở của hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích. Nhưng cửa sổ trên lâu đài quá nhiều, tối om, thoạt nhìn như mắt người đang chằm chằm nhìn vào Chân Ái giữa màn tuyết trắng. Ai lại ở nơi kỳ dị này chứ? Chân Ái bỏ qua sự khác thường ấy trong đầu, lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp. Nền trắng chữ đen, không có bất kỳ trang trí hay màu sắc gì, chữ kiểu Spencer(*) viết tay cổ điển ... Mời các bạn đón đọc ​Archimedes Thân Yêu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Tuyết Ảnh Sương Hồn
Cô gặp anh trong lúc đang túng quẫn, cùng đường. Từ đó, vận mệnh đã lặng lẽ thay đổi. Vốn liếng nguyên thủy nhất của thiếu nữ đang độ thanh xuân giống những đồng xèng trên canh bạc vận mệnh. Hiện thực muôn vàn khó khăn đã khiến cô quyết định dùng những đồng xèng này để đổi lấy cơ hội tiếp tục học hành. Đây vốn chỉ là một cuộc giao dịch vật chất nhưng một cách vô thức, trong trái tim cô đã dần chan chứa bóng hình anh. Cô không biết tại sao mình lại thích anh, mà thích một người, đâu cần lý do. Cảm giác rung động tinh tế này đơn giản chỉ là tình cảm không thể kìm nén. Trong lúc anh suy sụp, cuộc đời giống một trời đầy tuyết, cô đã nguyện làm lò sưởi ấm áp, làm tan chảy giá lạnh trong anh… Trong cuộc sống, có lẽ thực sự cần đến chữ “duyên”. Mặc dù ban đầu, anh chỉ là sự lựa chọn trong lúc túng quẫn cùng đường của cô, nhưng thực ra, số phận đã lặng lẽ an bài tất cả. “Số phận đã định” - Lam Tố Hinh vô cùng tin tưởng vào bốn chữ này. Ngoài điều này ra thì không gì có thể giải thích được cho sự gặp gỡ giữa cô và Anh Hạo Đông. *** Mẹ vừa qua đời, Lam Tố Hinh biết mình không thể ở lại Thân gia được nữa. Chỉ là cô không ngờ mọi việc lại đến nhanh như vậy. Đêm hè, trời tối đen như mực. Ngoài xa văng vẳng có tiếng sấm nhưng mưa vẫn chần chừ chưa rơi xuống, trong phòng càng oi bức, giống hệt chiếc lồng hấp. Lam Tố Hinh đóng chặt cửa sổ rồi lên giường đi ngủ. Nóng, rất nóng. Cảm giác nóng bức ép chặt cơ thể khiến mồ hôi túa ra nhớp nháp. Chiếc quạt điện cánh nhỏ lạch phạch, nhẹ nhàng thổi những làn gió mát dịu, sau khi trằn trọc hồi lâu trên chiếc chiếu cói, Lâm Tố Hinh dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, dường như cô nghe thấy cánh cửa phòng phát ra tiếng cót két khe khẽ. Ngay sau đó, một luồng khí kỳ dị xộc thẳng vào mũi cô. Giây phút đó, Lam Tố Hinh bàng hoàng tỉnh giấc. Cô mở bừng mắt, ngay lập tức nhìn thấy một cơ thể béo lùn, bốc mùi nồng nặc đang chậm rãi tiến về phía đầu giường. Hắn ta có đôi mắt vàng vẩn đục, lóe sáng giống như dã thú trong bóng đêm. Lam Tố Hinh nhanh chóng thò tay xuống dưới gối, rút ra một con dao sắc, chuyên dùng để bổ dưa hấu. Lưỡi dao sáng loáng, quét một đường dài giống như sao băng, ánh chớp rạch ngang bầu trời đêm. “Á!” Sau một tiếng kêu thảm thiết, ông bố dượng Thân Đông Lương của cô ôm lấy bả vai phải, ngã xuống đất. Máu bắn tung tóe lên tường và sàn nhà. “Mày... Con nha đầu chết tiệt... Con chó cái thối tha...” Mò được vào phòng Lam Tố Hinh nhưng Thân Đông Lương không thể nghĩ được cô lại giấu dao ở dưới gối. Hơn thế, cô thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ mảnh mai, yếu ớt này lại có thể chém với lực lớn đến vậy. E là xương bả vai của hắn cũng bị thương, hắn đau đến mức ngã nhào xuống sàn, lăn lộn. ... Mời các bạn đón đọc Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn
Nở Rộ - Sói Xám Mọc Cánh
Đối với Lương Phi Phàm, không có điều gì anh không làm được, không có thứ gì anh không thể nắm trong lòng bàn tay. Nếu nói mỗi người đều có gót chân Asin thì Cố Yên cô chính là điểm yếu duy nhất của anh. Họ bên nhau bảy năm, cũng là bảy năm anh thấp thỏm lo âu. Người con gái đang ở bên anh nhưng linh hồn lại mãi mắc kẹt ở miền kí ức xa xôi nào đó, dù anh có cố gắng cách mấy cũng không thể hoàn toàn có được cô, chỉ có thể cố chấp không buông. Cố Yên thừa nhận không có một ai yêu chiều cô hơn Lương Phi Phàm. Mọi thứ cô muốn anh đều có thể cho: tiền bạc, địa vị, tình yêu, an toàn… chỉ trừ sự tin tưởng. Cô hiểu nỗi lo lắng của anh, cũng hiểu khúc mắc giữa họ, nhưng khi niềm tin quá mong manh dễ vỡ thì dường như mỗi bước đi của họ đều phải thận trọng và dè chừng. Cho đến khi người đàn ông trong quá khứ ấy xuất hiện, phá vỡ sự bình yên giả tạo giữa hai người. Đóa hoa tình yêu của họ đã đến lúc lụi tàn… hay đã đợi được đến ngày nở rộ? *** “Cậu chủ đã về!” Mấy người giúp việc của nhà họ Lương đều dừng tay, vui vẻ chào. Lão quản gia vội vàng chạy từ trong nhà ra đón: “Cậu chủ về sớm vậy?” Lương Phi Phàm gật đầu, sắc mặt còn chút mệt mỏi: “Yên tiểu thư đâu?” “Dạ, tiểu thư đang ngủ trên lầu. Có cần đi mời tiểu thư xuống không, thưa cậu chủ?” Lương Phi Phàm gạt tay: “Không cần đâu! Để tôi lên đấy.” Tính gắt ngủ của cô chủ lúc mới tỉnh dậy thì thật không ai chịu nổi. Lương Phi Phàm cười rồi đi thẳng lên lầu. Được một đoạn, anh ta dừng lại, nói với quản gia: “Lấy cái hộp trong va li màu đen mang lại đây cho tôi!” Lão quản gia vội mở chiếc va li màu đen ra, lấy chiếc hộp làm bằng ngọc mà chỉ nhìn thôi cũng biết giá của nó không phải thấp, rồi cẩn thận đưa tận tay cậu chủ, miệng cười tủm tỉm, hỏi: “Cậu chủ lại mang món quà quý giá gì về làm vui lòng cô chủ thế?” Lương Phi Phàm một tay cầm lấy chiếc hộp, tay kia vỗ vai quản gia, cười nói: “Mặt trăng trên trời.” Trong phòng, Cố Yên đang ngon giấc. Đang là cuối hè, trong phòng không bật điều hòa, không khí có phần ngột ngạt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô gái thấy người mình lấm tấm mồ hôi, dường như mùa hè oi ả ấy lại hiện về trong giấc mơ. Trong mơ, cô đứng ở sảnh lớn của tập đoàn Vi Bác, cảnh lần đầu tiên gặp người cha thân sinh, chiếc nơ màu trắng cài trên mái tóc dài đến ngang lưng, lặng lẽ đứng ở đó. Cô gái nhỏ bé so với căn phòng rộng lớn lại càng trở nên yếu đuối. Cố Bác Vân nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ bé đứng trước mặt, tình cha con xa cách đã mười sáu năm bỗng ùa về, nghẹn ngào không nói thành lời, một người vốn lạnh lùng như ông cũng cảm thấy bối rối, rất lâu sau mới vẫy tay ra hiệu: “Diệc Thành, sắp xếp phòng cho Cố Yên.” ... Mời các bạn đón đọc Nở Rộ của tác giả Sói Xám Mọc Cánh.