Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vừa Gặp Đã Thương

♠ Tên gốc: Một Niệm Mới Gặp ♠ Hán Việt: Nhất Niệm Sơ Kiến ♠ Tác giả: Tống Cửu Cận ♠ Edit: Le Ciel ♠ Độ dài: 165 chương chính văn + 24 phiên ngoại ♠ Thể loại: Hiện đại, Ngọt, Sủng, Giới giải trí, Đô thị tình duyên, Ấm áp, 1v1, HE ♠ Văn án 1: Thẩm Vọng Tân ra mắt năm năm, gương mặt lúc nào cũng hòa nhã ấm áp, được công nhận là tốt tính, sau đó hợp tác với người mới Tô Tinh Dã trong bộ phim ≪Quyền Mưu≫, trở thành cặp đôi màn ảnh hot nhất bấy giờ, CP “Vọng Tinh” nổi danh thiên hạ. Trong một buổi phỏng vấn, Tô Tinh Dã bị phóng viên hỏi có ấn tượng gì về Thẩm Vọng Tân. Tô Tĩnh Dã mỉm cười nhìn ống kính, điềm nhiên nói: “Thầy Thẩm là đàn anh, quan tâm tôi như một người anh trai vậy.” Phỏng vấn xong, Tô Tĩnh Dã về nhà, đèn còn chưa kịp bật thì tay đã bị nắm lấy, sau đó bị áp vào bức tường lạnh lẽo, cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của ai kia, nghe anh nói: “Ngoan, gọi một tiếng đi.” Im lặng vài giây, cô kề vào trán anh, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Gọi cái gì?” ♠ Văn án 2: Tô Tinh Dã có khí chất thanh tao lạnh lùng, là “thần tiên tỷ tỷ” trong lòng fans, cho đến một hôm nào đó cô bỗng đăng Weibo. Tô Tinh Dã S: Fans của ca ca mau like, share, comment đê! Tặng tạp chí của ca ca cho 12280 người may mắn!!! Kèm theo tấm ảnh hóa đơn mua tạp chí thành công cùng tài khoản Weibo sáng lấp lánh: Tinh Tinh muốn gả cho ca ca Mãn Thiên Tinh: Đm!! Tinh Bảo bị nhầm nick?!!! Lượng Tân Tân: Khí phách này tụi tui biết!! Cái nick này tụi tui cũng biết!! Đm!!! Cư dân mạng: Rúng động bay màu!!! *** Reviewer: Chun Poster: LMM@PHC Liệu trong chúng ta có mấy ai tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên? Đối với mình rất khó để có cảm giác yêu ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên vì mình nghĩ đó chẳng qua là sự cảm nắng nhất thời. Thế nhưng sau khi đọc xong “Vừa gặp đã thương”, mình đã có một cách nhìn hoàn toàn khác về điều này. Tô Tinh Dã là thiên kim tiểu thư của Tô gia, thế nhưng cô không hề có thói ương ngạnh, đỏng đảnh, chanh chua thường thấy ở một cô tiểu thư nhà giàu, trái lại cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, có khí chất thanh tao và biết cách đối nhân xử thế. Mặc dù có ngoại hình xuất sắc và gia thế tốt, nhưng cô lại là một cô gái thiếu thốn tình cảm và dễ bị tổn thương. Giống như Thẩm Vọng Tân từng nói rằng “cô là một công chúa nhỏ cô độc và nhạy cảm”. Còn Thẩm Vọng Tân, bề ngoài anh là một chàng trai ấm áp như gió xuân, luôn thân thiện với mọi người nhưng bên trong anh lại là một người cứng rắn và quật cường. Chính anh là người đã sưởi ấm trái tim và thế giới cô độc của Tô Tinh Dã. Lần đầu tiên họ gặp nhau là khi Tô Tinh Dã nhận lời mời đóng vai Tiên Nhạc trong bộ phim “Triêu Dương Công chúa”. Mặc dù cả hai không đóng chung phân cảnh nào trong phim, thế nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy anh là trái tim cô đã bị hẫng đi một nhịp. Có một câu nói mà mình thấy khá hay, đó là: “Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời”. Câu này hoàn toàn đúng với Tô Tinh Dã, vì cô đã “say” Thẩm Vọng Tân kể từ khi nhìn thấy anh. Sau lần gặp gỡ ấy, Tô Tinh Dã từ một vũ công chuyên nghiệp đã bước chân vào giới giải trí phức tạp. Một phần là vì cô muốn đến gần anh hơn, phần còn lại là vì cô đã cô đơn quá lâu, cũng chính vì cô đơn quá lâu nên sau khi cảm nhận được sự náo nhiệt vui vẻ thì cô lại luyến tiếc nó. Khi đọc đến đây mình cứ nghĩ Tô Tinh Dã chỉ nhất thời tùy hứng, thậm chí mình còn nghi ngờ sự lựa chọn của cô ấy. Thế nhưng sự thật chứng minh rằng Tô Tinh Dã luôn nghiêm túc với sự lựa chọn của mình, không những thế cô còn làm rất tốt cả hai vai trò là diễn viên và vũ công chuyên nghiệp. Ngay cả việc yêu Thẩm Vọng Tân cũng là sự lựa chọn đúng đắn nhất của cô. Thẩm Vọng Tân vốn là người thông minh, dĩ nhiên anh nhận ra Tô Tinh Dã thích mình. Ban đầu anh nghĩ tình cảm của mình dành cho cô là do anh chưa thoát khỏi vai diễn. Vì thế anh đã lao đầu vào công việc để cố gắng không nghĩ đến cô, anh muốn dùng bận rộn để giúp mình mau chóng thoát khỏi mớ bòng bong này. Nhưng sự kiên trì của anh lập tức tan thành mây khói, bởi anh đã nhận ra mình thực sự thích cô, là Thẩm Vọng Tân thích Tô Tinh Dã. Nhan đề “Vừa Gặp Đã Thương” phần nào cho ta hiểu được câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính. Trong tình yêu ta không thể nói trước được điều gì, vì mỗi người có một cách yêu riêng, một cách cảm nhận riêng và hơn hết là chúng ta có những rung cảm khác nhau khi yêu. Dù là yêu lâu dài hay yêu từ cái nhìn đầu tiên thì điều quan trọng nhất vẫn là cách mà chúng ta chịu trách nhiệm với những cảm xúc và sự lựa chọn của mình, giống như cái cách mà Tô Tinh Dã đã làm vậy. Xuyên suốt câu chuyện tình cảm của đôi trẻ rất ngọt ngào. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi và chán chường với những drama và muốn cân bằng lại cảm xúc, hay chỉ đơn giản là bạn thích những câu chuyện ngọt ngào thì đừng bỏ lỡ “Vừa Gặp Đã Thương” của Tống Cửu Cận nhé. *** Vào một buổi chiều mùa hè, ánh chiều tà dần tắt, ánh sáng màu vàng chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh sạch sẽ, lưu lại từng vết loang lổ lấm ta lấm tấm trên sàn nhà. Một lúc lâu sau, tiếng nhạc trong phòng tập từ từ ngừng lại. Một cô gái mặc bộ trang phục múa màu đen đang ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt trắng nõn, thân hình gầy gò, mái tóc dài đen nhánh được búi lên, đang khom người xếp lại giày múa của mình.  “Tinh Dã?” Một giọng nữ ôn hòa truyền tới từ cửa phòng tập.  Tô Tinh Dã theo bản năng xoay người lại nhìn nơi âm thanh phát ra, là cô giáo dạy múa của bọn họ, Ôn Viện, “Cô Ôn?”  Ôn Viện mỉm cười đi về phía cô: “Tinh Dã, chuyện lần trước cô nói với em đã suy nghĩ đến đâu rồi?”  Chuyện này nên bắt đầu kể từ tháng trước. Chú họ của Ôn Viện, Triệu Hoa, là một đạo diễn, hiện tại đang ưu tiên quay một bộ phim cổ trang đại IP [*], mà vẫn còn một nhân vật trong kịch bản chưa tìm được diễn viên thích hợp. Đúng lúc được Ôn Viện mời sang trường học của bọn họ xem biểu diễn văn nghệ, rất khéo chính là Triệu Hoa vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng người đang múa chính trên sân khấu, Tô Tinh Dã.  [*] Phim được chuyển thể từ sản phẩm trí tuệ (tiểu thuyết) được đầu tư lớn  Bộ phim truyền hình mà Triệu Hoa hiện đang quay có tên là ≪Triêu Dương Công chúa≫, trong kịch bản có một nhân vật nữ thứ N là Tiên Nhạc cô nương, có kỹ thuật múa rất cao, tuy rằng không có nhiều cảnh diễn, nhưng lại là một vai rất đáng chú ý trong phim. Là một trong những nhân vật nữ được khắc họa đẹp nhất trong nguyên tác, lần đầu xuất hiện đã được miêu tả như thế này.  “Da trắng hơn tuyết, dung mạo thanh lệ, như một nàng tiên, nàng mặc một bộ váy lụa trắng dài, eo không đủ một nắm tay, nàng xoay tròn, làn váy xòe ra như một đóa hoa sen, một nụ cười khi ngoài đầu nhìn lại, tất cả phong tình đều quẩn quanh đuôi mày…” Cũng bởi vì đoạn miêu tả này đã khiến cho trong đầu Triệu Hoa xuất hiện một hình tượng mỹ nữ tiêu chuẩn, nhưng từ lúc khởi động máy đến nay đã sắp nửa tháng mà từ đầu tới cuối ông vẫn chưa tìm được Tiên Nhạc cô nương phù hợp theo ý mình, mãi đến khi nhìn thấy Tô Tinh Dã trên sàn nhảy, mỹ nữ trong đầu lập tức hiện lên một khuôn mặt rõ ràng.  Ôn Viện được ông nhờ đi khuyên Tô Tinh Dã đóng vai khách mời Tiên Nhạc cô nương.  Tô Tinh Dã hỏi: “Nhưng cô Ôn, em không phải xuất thân chính quy, như vậy cũng không sao à?”  Ôn Viện nỗ lực khuyên bảo: “Nhân vật này mỗi lần xuất hiện chủ yếu đều là nhảy múa, lời thoại cũng không nhiều, chuyện này em không cần lo đâu.”  Kỳ thực còn một câu Ôn Viện không có nói ra, đó chính là Tiên Nhạc thuộc loại băng sơn mỹ nhân, mà điểm này thì lại có chút tương đồng với Tô Tinh Dã. Cô đã làm giáo viên dạy múa của cô ấy hai năm, trông thấy người này luôn nhẹ tựa mây gió, dường như vĩnh viễn cũng không hề có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cô vậy, nói thẳng ra chính là lạnh lùng vô cảm.  Tô Tinh Dã hơi rũ mắt xuống, tựa hồ đang suy nghĩ thật kỹ, hai giây sau, cô mới nói với Ôn Viện: “Được, em sẽ cố gắng hết sức.” Sau khi trở lại ký túc xá, Triệu Hoa lại lần nữa liên lạc với cô qua WeChat.  Triệu Hoa: [Tiểu Tô, tôi nghe Tiểu Viện nói, cô thật sự đã đồng ý nhận vai Tiên Nhạc cô nương này rồi hả?]  Tô Tinh Dã: [Vâng. Nếu như tôi làm không tốt, hi vọng đạo diễn Triệu chỉ dẫn nhiều hơn.]  Triệu Hoa: [Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cứ khiêu vũ giống như bình thường cô hay làm là được rồi.]  Triệu Hoa: [À phải rồi, trường học của các cô rất nhanh sẽ cho nghỉ hè phải không? Vậy cô xem, đầu tháng Bảy có thể vào tổ không?]  Hiện tại đã là đầu tháng Bảy rồi, trường của bọn họ sẽ cho nghỉ hè từ ngày 13, đến giữa tháng là có thể trực tiếp vào tổ. Vì thế, cô trả lời lại: [Có thể ạ.]  Sau khi được nghỉ hè vào ngày 13 tháng 07, Tô Tinh Dã trực tiếp thuê xe tới sân bay, lúc ở trên taxi, cô mới báo với người nhà một tiếng.  “Tinh Tinh, sao em lại không nói sớm chứ? Chị thấy mình nên đi cùng em tới Hàng Châu mới phải đó?”  “Chị Vân, chị không cần lo lắng cho em đâu, em cũng đâu còn là đứa trẻ nữa.”  Dương Vân là quản gia phụ trách chuyện sinh hoạt của Tô Tinh Dã, cuộc sống của cô vẫn luôn do chị ấy xử lý, nên tự nhiên cảm tình giữa cả hai rất tốt, khó trách chị ấy lại muốn đi Hàng Châu cùng cô.  “Nhưng mà…”  Tô Tinh Dã cắt ngang lời chị: “Em sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, huống hồ cũng chỉ có một tuần thôi mà.”  Dương Vân hiểu tính cô, thấy thế cũng chỉ có thể dặn dò cẩn thận một phen, sau đó lại hỏi: “Tinh Tinh, chuyện này có cần nói cho ông chủ biết không?”  Tô Tinh Dã suy nghĩ một lát: “Không cần nói đâu.”  Dương Vân ở đầu bên kia trầm mặc vài giây, rồi “ôi” một tiếng.  Khi đến sân bay Hàng Châu thì đã hơn chín giờ tối. Triệu Hoa sợ cô không tìm được chỗ, còn cố ý phái nhân viên đoàn phim đến đón cô.  Nhân viên này đã xem qua ảnh của cô, bởi vậy ở trong đám người vừa liếc mắt đã nhận ra cô ngay, cô ấy cảm thấy ở ngoài đời Tô Tinh Dã còn đẹp hơn trong hình, khí chất ưu việt, thật không hổ là người học múa, chẳng trách đạo diễn Triệu lại kiên trì muốn cô đóng vai khách mời như thế. Đứng sững vài giây, cô ấy mới phản ứng lại, hướng về phía cô vẫy tay: “Cô Tô, cô Tô.”  Tô Tinh Dã nhìn thấy một cô gái đang ra sức vẫy tay với mình, vừa vẫy vừa chạy tới gần.  “Chào cô, cô Tô. Tôi là nhân viên Tiểu Mặc của đoàn phim Triêu Dương, đây là thẻ công tác của tôi. Đạo diễn Triệu bảo tôi đến đón cô.” Tiểu Mặc vừa nói vừa đưa thẻ công tác cho Tô Tinh Dã xem.  Sau khi xác nhận thẻ công tác, Tô Tinh Dã hơi gật đầu với cô ấy.  Tiểu Mặc đưa tay định đón lấy hành lý của cô, nhưng Tô Tinh Dã lễ phép từ chối: “Không sao đâu, tôi tự xách được mà.”  Lúc ra khỏi sân bay, Tiểu Mặc len lén đánh giá cô vài lần. Kỳ thực cô ấy ở trong giới này không phải mới một, hai ngày, cũng đã gặp qua rất nhiều nữ nghệ sĩ xinh đẹp, cho nên Tô Tinh Dã cũng không phải cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp, nhưng tuyệt đối là người có khí chất nhất, loại phong độ này không thể dùng từ ngữ để hình dung, thanh lệ xuất trần, đại khái chính là vậy.  Tiểu Mặc đưa cô đến khách sạn mà đoàn phim đang ở, lúc này đã là mười giờ hơn. “Cô Tô, chúng tôi đã dùng danh nghĩa đoàn phim để thuê một phòng cho cô rồi. Nhóm của đạo diễn Triệu vẫn đang ở tổ phim. Sáu giờ sáng mai tôi sẽ đến gọi cô, sáu giờ rưỡi chúng ta xuất phát, tôi sẽ dẫn cô vào tổ. Hôm nay đã trễ rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút nhé?”  Tô Tinh Dã gật đầu với Tiểu Mặc: “Được, vậy làm phiền cô rồi.”  “Không phiền, không phiền đâu.”  Sáu giờ sáng hôm sau, Tiểu Mặc đúng giờ đến gõ cửa phòng Tô Tinh Dã. Nhưng gõ vài tiếng cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, không khỏi nói thầm trong lòng, chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ?  Đương lúc cô ấy ảo não sao tối qua lại không xin số điện thoại hay WeChat thì trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Cô ấy theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang thì nhìn thấy người mà cô cho rằng còn chưa ngủ dậy, Tô Tinh Dã.  Lúc này, cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng sữa, mái tóc đen dài được buộc sau gáy, không trang điểm mà để mặt mộc.  Tiểu Mặc nhìn cô, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ? Sao cô giống như là bị một cô gái mê hoặc vậy?!!  “Cô Tô, cô đi chạy bộ buổi sáng sao?”  Tô Tinh Dã đi tới trước mặt, ôn hòa gật đầu với cô ấy một cái: “Ừ, đúng vậy.”  Tiểu Mặc im lặng, chẳng trách dáng người lại tốt như vậy, mà các vũ công đều biết kiềm chế bản thân, không tốt mới là lạ!  “Thật ngại quá, chờ tôi mấy phút, tôi tắm rửa thay quần áo là xong rồi.” Tô Tinh Dã nói với Tiểu Mặc.  Tiểu Mặc gật đầu liên tục: “Được, được, không cần vội.”  Khoảng chừng mười phút sau, Tô Tinh Dã bước ra, bộ thể thao trên người đã đổi thành áo phông trắng, quần bò đen cạp cao, mang giày thể thao, tóc đã sấy khô xõa ra phía sau. Không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng. Tiểu Mặc cảm thấy ngoại trừ khí chất xinh đẹp bên ngoài, cô còn là mỹ nữ mặt mộc nữa!  Phim trường tại Hàng Châu có vô số đoàn phim. Sau khi xuống xe, cô đi theo Tiểu Mặc vào gặp gỡ đoàn phim ≪Triêu Dương Công chúa≫.  Từ xa Trì Hủ nhìn thấy một bóng người cao gầy, trong mắt lộ ra nét vui mừng. Cậu ta nói với trợ lý bên cạnh một tiếng rồi bước nhanh tới trước, khoác tay lên vai Thẩm Vọng Tân, nói vẻ cợt nhả: “Anh, chào buổi sáng.”  Thẩm Vọng Tân bị người ta ôm, thân thể hơi cong lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta: “Ừ, chào.”  Thật ra đây là lần đầu bọn họ hợp tác với nhau, nhưng bởi vì tuổi của tất cả mọi người đều xấp xỉ nhau, hơn nữa Trì Hủ luôn cảm thấy trên người Thẩm Vọng Tân có một sự thân thuộc không tên nên đặc biệt thích tán gẫu với anh.  “À, đúng rồi, để em kể cho anh nghe một chuyện.”  “Nói.”  “Thì trong kịch bản của chúng ta có một nhân vật là Tiên Nhạc cô nương mà. Vừa nãy em nghe nhân viên nói đã chọn được diễn viên rồi. Sáng nay sẽ vào tổ, là sinh viên Học viện múa Bắc Kinh, có người nói rằng trông rất xinh đẹp.”  Thẩm Vọng Tân gật đầu “ừ” một tiếng.  Trì Hủ: “Anh chỉ ừ thôi hả?”  “Nếu không thì sao?”  “Ôi, anh à, anh cũng nhạt quá rồi đấy?”  Trì Hủ có chút nhụt chí, tuy bọn họ chỉ mới quen biết nhau một thời gian nhưng cậu thật sự cảm thấy Thẩm Vọng Tân đã phát huy cái sự không gần nữ sắc đến cực hạn.  Trên đường đến phòng hóa trang, Trì Hủ không hề báo trước kéo tay Thẩm Vọng Tân lại: “Đợi đã… anh xem kìa, người đang đi chung với Tiểu Mặc bên kia chính là Tiên Nhạc phải không?”  Thẩm Vọng Tân nhìn theo hướng ngón tay Trì Hủ, quả nhiên nhìn thấy một cô gái có vóc người mảnh khảnh đang đứng cạnh Tiểu Mặc, đưa lưng về phía họ.  “Chẳng lẽ người học múa nào cũng có dáng người thẳng tắp như vậy sao?”  Lưng của cô gái rất thẳng, tóc dài chấm lưng, áo phông trắng đóng vào trong quần bò đen.  “Chỉ cần nhìn bóng lưng thôi em cũng biết nhất định cô ấy rất đẹp.” Không chờ Thẩm Vọng Tân trả lời, Trì Hủ lại tiếp tục kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, từ trước tới nay em chưa từng gặp cô gái nào có eo nhỏ như thế. Anh nói xem, eo của cô ấy có tới 60 không?”  Thẩm Vọng Tân: “…..”  Trì Hủ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Anh, anh xem chúng ta có cần tới đó chào hỏi không?”  Thẩm Vọng Tân liếc cậu ta một cái: “Tôi thấy chắc cậu chưa bị đạo diễn Triệu mắng đủ nhỉ?”  Trì Hủ: “…..” Thôi được rồi, vừa nghĩ tới bị đạo diễn Triệu mắng cậu liền thấy kinh hãi. Dù chỉ mới vào tổ được một tháng nhưng cậu đã bị đạo diễn Triệu mắng đến mức hoài nghi cuộc đời, đã vậy còn bị bóng ma tâm lý nữa. Mời các bạn đón đọc Vừa Gặp Đã Thương của tác giả Tống Cửu Cận.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tuyệt Đối Khế Hợp - Y Đình Mạt Đồng
Hạ Tử Thần chơi nhân vật nữ vốn là muốn giúp người mình thích chắn hoa đào, nhưng cậu cũng không phải nữ, cuối cùng lại bại bởi một cô gái. Tính hướng khiến cậu cầm được cũng buông được, cũng học được sự nhẫn nại cùng biết buông tha. Một cơ hội ngẫu nhiên, Hạ Tử Thần gặp Tàn Mặc Vô Ngân. Hai người yên lặng mà ăn ý phối hợp khiến Hạ Tử Thần hưởng thụ niềm vui cùng thoải mái trong game Chờ đợi cốc cacao nóng, cuối cùng hai người trong hiện thực cũng đã cùng xuất hiện. Cố Hủ cẩn thận quan tâm Hạ Tử Thần khiến cậu cảm thấy ám áp cùng tự tin. Thân ảnh màu trắng kia tựa như một trang giấy trắng, một lần nữa viết lên cảm tình cùng cuộc sống của Hạ Tử Thần….. Yêu, thật ra cũng không khó như vậy….. – tuyệt đối phù hợp. *** Nghỉ ngơi một tuần, Hạ Tử Thần chính thức quay về công ty đi làm, cuộc sống trôi qua như trước. Sau khi Hạ Ngự Trạch đến Cố thị làm việc, nơi đó cách công ty của Cố Hủ gần hơn rất nhiều, vậy nên buổi tối nếu rảnh, Hạ Tử Thần và Cố Hủ sẽ cùng ăn cơm với Hạ Ngự Trạch, có đôi khi Cố Diễm cũng sẽ gia nhập, đều là người cùng một nhà nên càng hòa hợp hơn. Tình hình hiện tại của Lôi gia không quá khả quan, nghe nói hai anh em tranh giành gia sản rất gay gắt, hai người đều muốn có nhiều hơn chừng nào hay chừng đó, Lôi lão gia ở bệnh viện nghe nói hai hạng mục đầu tư trước đó đã thua lỗ, tức giận đến phát bệnh tim, cơ thể vốn đã không ổn lại càng bệnh hơn, hiện giờ đã hôn mê thì nhiều mà thanh tỉnh thì ít. Sau khi tin tức Lôi lão gia tình trạng không ổn truyền ra, đối tác trước đó cũng bất động thanh sắc mà rút lui, những người trước đó có ý định hợp tác cũng dần dần xa lánh, thậm chí biến mất. Lôi Thành và Lôi Tín vẫn tự nghĩ bản thân không tệ, nhưng chỉ cần là người có đầu óc, đều nhìn ra không có Lôi lão gia thì tất cả sẽ kết thúc. Mà hiện giờ những thương nhân có thể ra mặt có mấy người là kẻ ngốc? Tất nhiên là chạy thật xa rồi. Còn Trầm gia và Phạm gia đã bị cuốn vào trong, có muốn thoát ra cũng không được. Sau khi Hạ Ngự Trạch vào Cố thị, ông không gặp lại Lôi Tín nữa. Hạ Tử Thần đang nghỉ học, mỗi ngày đi làm cùng Cố Hủ cũng không có gặp ông ta. Đây là chuyện không thể tốt hơn với hai cha con cậu, cuộc sống của bọn họ liền khôi phục sự yên bình trước kia. Chỉ là bọn họ không biết Lôi Tín có đến Thịnh Thần tìm Hạ Tử Thần. Cố thị ông ta không dám xông vào, chỉ cần Hạ Ngự Trạch không muốn gặp ông ta, bảo vệ dưới tầng sẽ rất có trách nhiệm đuổi người đi, cho nên ông ta chọn đi đến Thịnh Thần có cảm giác tốt hơn. Chẳng qua Cố Hủ cũng đã sớm chuẩn bị, khi Hạ Tử Thần nghỉ ngơi đã sắp xếp nhân viên bảo vệ thỏa đáng, trong đó còn có bảo vệ chuyên nghiệp tham gia vào, tầng của phòng tài vụ lại đặc biệt tăng thêm bảo vệ. Vì không để nhân viên nghi hoặc, Cố Hủ giải thích là: cuối năm nên xã hội khá rối loạn, tăng mạnh bảo an của công ty cũng là vì muốn mọi người yên tâm công tác. ... Mời các bạn đón đọc Tuyệt Đối Khế Hợp của tác giả Y Đình Mạt Đồng.
Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Tiếu Lang, đầu óc tế bào đơn giản. Năm đầu tiên bước vào trung học, gặp gỡ bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Mân. Vương Mân, tính cách chín chắn lại thâm tàng bất lộ, trường kỳ tiếp xúc khiến cậu phát giác cậu bạn Tiếu Lang này, đôi lúc ngớ ngẩn đôi lúc động kinh, bản tính có chút khờ dại nhưng lại rất đáng yêu. Bắt đầu chỉ là những hành động săn sóc chiếu cố trong vô ý thức, lại dần dần phát triển thành một loại dục vọng muốn giữ lấy cho riêng mình, tình cảm của Vương Mân sẽ biến hóa như thế nào? Khi yêu phá kiển mà ra, thiếu niên nho nhỏ sẽ phải làm thế nào để nắm lấy tay người trong lòng mình. Người ta bảo rằng, quen bạn bất cẩn, có đôi khi sẽ vướng vào cửu tử nhất sinh. Lại bảo, đời này có được một người bạn tốt, chết cũng không hối hận! Nếu nhắc đến trung học, mọi người sẽ nhớ đến điều gì? Thời còn đi học, phần lớn đều mang theo loại cảm giác “thống hận” những đống bài tập chất đống như núi, những tiết học căng thẳng hay những đề bài khó nhằn… Nhưng mà, đến lúc tốt nghiệp rồi, còn lại chỉ là hoài niệm. Quên đi những kỳ thi căng thẳng đầy hồi hộp, quên đi những khóa học nối tiếp khóa học, quên đi những việc xấu hổ cùng với không như ý muốn. Chỉ còn sót lại những cảm xúc mông lung mơ hồ của một thời tình yêu học trò đầy lén lút, những nhiệt tình đầy đơn thuần khờ dại, những giọt mồ hôi nóng cháy ngày hè, những tiếng cười vô tư vô lự. Thuở đến trường vẫn xanh biếc trong miền ký ức, theo thời gian lặng lẽ trôi đi vẫn mãi tươi mát như thuở nào. Bạn có muốn, một lần nữa trở lại tuổi mười lăm không? Để rồi, thể nghiệm lại một chút, cảm giác tim đập đến khó có thể kềm nén… *** Buổi gặp mặt này ước chừng có khoảng năm mươi mấy người tham dự, nhà trường đặt sẵn ba gian phòng lớn ở khách sạn khu trung tâm thương mại Hoa Hải, cả đám học sinh tụ thành từng nhóm làm quen tán gẫu, náo nhiệt vô cùng. Tiếu Lang, Vương Mân cùng với vài nam sinh cùng niên khóa ngồi chung một bàn, mà các nữ sinh thì lại ngồi ở bàn khác. Bàn này chỉ có mỗi Phùng Hoằng Khải cùng với hai người họ là thuộc về lớp bình thường, những người còn lại cơ hồ đều là học sinh lớp ưu tú với thực nghiệm. Một vị đàn chị khoa kinh tế học bước lại chào hỏi bắt chuyện cùng đám nam sinh bên này, cô nàng này vài năm trước chính là thủ khoa của ban tự nhiên, vốn dĩ đích thân đi sang chào hỏi là muốn lôi kéo đám đàn em chú ý tới mình, nhưng nói một lúc mới phát giác có hai tên nam sinh không thèm bận tâm đến mình, châu đầu kề tai thì thầm cùng nhau cái gì đó ở một góc, đến chú ý cũng không thèm chú ý một cái. Lúc nãy cả đám người đều tự giới thiệu lẫn nhau, cũng biết được tên của hai nam sinh nọ, nhưng mà thưc sự không ngờ hai tên nam sinh mà quan hệ lại thân thiết tới mức như vậy, cả hai người đều vô cùng tự nhiên không thèm kiêng nể ai, thoải mái cười đùa thân mật, giống như không ai có thể chen vào giữa bọn họ được. Nữ sinh như cô nàng trước giờ vẫn luôn được kính nể, tâm cao khí ngạo, lúc này lại bị người khác không thèm nhìn tới, cảm thấy có chút phiền muộn, liền dứt khoát chỉ mặt gọi tên hai người “Nè hai đứa bên kia, Vương Mân Tiếu Lang đúng không?” Hai nam sinh sửng sốt, quay đầu lại nhìn. Nữ sinh nói “Tên tôi là Cố Thước Di, sinh viên khoa kinh tế Kinh Đại, là người liên hệ giữa các đồng hương J tỉnh lần này.” Thấy hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Cố Thước Di lại nói tiếp “Vương Mân có di động chứ, đọc để tôi lưu lại cái, có gì cũng thuận lợi liên hệ hơn, Tiếu Lang, cậu sang bàn bên kia tìm một người tên Trịnh Phàm, tên đó xem như đứng đầu trong đám đồng hương chúng ta ở Khoa Đại.” ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Long Nữ Bất Nữ của tác giả Hi Hòa Thanh Linh.
Hồ Giá - Tính Hầu Đích
Hồ Thập Bát được sinh ra trong một gia đình hồ ly đông anh chị em cùng mẹ khác cha. Mẹ là đệ nhất yêu giới mỹ nhân hồ ly, vì quá xinh đẹp nên không thèm lấy chồng, các anh chị em đều mỹ mạo hơn người, chỉ riêng có Hồ Thập Bát bị xem như dị loại vì “không giống ai”. Hồ Thập Bát có thể xem như tuấn tú ở nhân giới, nhưng ở yêu giới vốn xem trọng dáng vẻ kiều diễm thướt tha, cho nên cao lớn anh tuấn như Hồ Thập Bát (em nó có sáu khối cơ bụng) xem như là hàng tồn kho, ế ẩm, gả đi không được. Hồ phu nhân rất đau lòng con của mình nên tìm đủ cách mai mối, nhưng đến nhà toàn là yêu quái thấp kém, tàn tật. Đến khi đến xem mắt đối tượng là một lang yêu đẹp trai thì nàng vô cùng mừng rỡ, cho rằng lần này nhất định phải thành công. Nào ngờ Lang công tử thực ra đã có người yêu, vì Lang tộc nghèo khó, tài chính túng quẫn nên đành phải đến vì của hồi môn nhà Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát trượng nghĩa, gạt mẹ mình lấy vốn riêng tặng cho Lang công tử thành hôn, sau đó đi nhân giới giải sầu. Ở nhân giới Hồ Thập Bát có điền sản khắp nơi, trong đó có một tòa tửu lâu là Túy Tiên lâu, nổi tiếng rượu ngon là Túy long ẩm. Lúc đó một công tử bạch y, dung mạo tuyệt trần đang mắng chửi buộc chưởng quầy đổi tên rượu, Hồ Thập Bát đứng ra can thiệp, bị người ta đánh cho gần chết. Thì ra công tử áo trắng là Long thần. Ảnh vừa là tiên vừa là long, nên nghe tên rượu nổi giận là phải roài  Hồ Thập Bát trở về hay tin Hồ phu nhân nổi giận đốt nhà. Sợ Hồ phu nhân đến phá tan đám cưới của Lang công tử nên Hồ Thập Bát đành nói dối là mình đã tại nhân giới tìm được ý trung nhân nên phụ Lang công tử. Hồ phu nhân mừng rỡ, hỏi người đó thế nào. Vì thế, đâm lao đành phải theo lao, Hồ Thập Bát đem dung mạo, pháp lực của bạn Long thần Ngao Kiệt ra miêu tả, chỉ sửa đổi 1 chi tiết đó là ko phải Long thần mà là người tu chân…. *** Tin mừng! Tin mừng! Thất Long Quân thiên giới Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát yêu giới Phất Lai Sơn rốt cuộc cũng thành thân ~! Sáng hôm qua, trời mới tờ mờ sáng, một đoàn thần tiên trên tay mang theo thải hà tráo ánh kim quang, đạp tường vân, hùng hùng hổ hổ một đám, bay đến yêu giới. Lữ Đồng Tân hiện tại đã trở thành người quen chốn yêu giới, cắm phất trần ra sau lưng, làm trò trước mặt chúng yêu nơi yêu giới, tay trái khoác tay Thập Bát, tay phải lôi kéo Ngao Kiệt, cười sang sảng bảo, một trăm năm mươi năm trước ta từng đến yêu giới đề thân một chuyến, bây giờ đã một trăm năm mươi năm sau, rốt cuộc kẻ hữu tình cũng đã được đoàn tụ ~! Hôm nay Lão Long Quân cùng Thất Long Quân đến cửa định ngày thành thân, các vị hương thân yêu giới, hôm nay có thời gian cứ đến nhà Thập Bát dùng thân yến ha ~! Dứt lời liền lôi cả Thập Bát cùng Tiểu Thất đi, phía sau là một đoàn thần tiên, ngữ điệu lên giọng lại còn ra vẻ rêu rao mời gọi, thân thiết hòa ái vẫy tay cùng chúng yêu, theo đường cũ mà đến nhà Hồng Ngọc. Đến nhà Hồng Ngọc, gặp thân gia, bái lễ cái, Lữ đạo trưởng liền biến thành bà mối ~ thải lễ một trăm năm mươi năm trước đã đưa, hôm nay lại mang đến thêm một số nữa, lễ nghĩa gì đó đều đã làm trọn vẹn a ~! Hồng Ngọc nhìn thấy Tiểu Thất sau khi biến thân thì giật mình kinh ngạc, nhưng thấy bộ dạng Tiểu Thất bám dính lấy Thập Bát không khác chút nào so với một trăm năm mươi năm trước, cũng thấy yên lòng, thế là đi sang chào hỏi thông gia Lão Long Quân, lại bị mấy thần tiên thi nhau chúc mừng ~! Thử nói xem, có kẻ nào có cơ hội một lúc mà gặp quá chừng thần tiên như vậy đâu, lúc ấy Hồng Ngọc gật đầu chào hỏi, thiếu điều muốn xỉu. ... Mời các bạn đón đọc Hồ Giá của tác giả Tính Hầu Đích.
Ái Phi Trẫm Là Đặc Công - Dương Giai Ny
Cô từng là đặc công cao cấp thuộc tổ hành động của cục Quốc An khu A, biệt hiệu là Đoạt Mệnh: Cùng với Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) Còn hiện tại, cô là phi tử thân mang tội bị trói trên ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực để chờ thiêu thành tro bụi! Hắn yêu hoàng tẩu của mình, bất chấp lễ chế thế tục giam giữ nàng tại hậu cung của mình: Nhưng rồi có một ngày, hắn bỗng phát hiện người con gái ấy từ lâu đã trở nên thật xa lạ. *** “Ánh Nhi.” Người ngồi trên một con ngựa khác mở miệng, chính là Tần đại ca. “Ánh Nhi muội phải giữ mình bảo trọng. Ta cũng sẽ không về Tộc Nhu Thiên nữa. Hoàng Thượng cho ta hầu hạ gần người, lại đồng ý cho ta vào Thân Vệ Quân. Ánh Nhi muội không cần lo lắng cho ta, cho dù Tần đại ca là thái giám, cũng sẽ để mình sống có tôn nghiêm.” Vệ Lai gật đầu, đối diện với ba người này, cảm kích không thể nói được tình cảm trong lòng, vì vậy đành phải im lặng. Hoắc Thiên Trạm cứ nhìn hai người họ nhẹ giục ngựa nghênh ngang đi, một nụ cười khổ làm động đậy khóe miệng. Một phong thư đã bị nàng đốt vẫn rõ mồn một trước mắt, thế nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể chọn cách quên đi hoàn toàn. ... Mời các bạn đón đọc Ái Phi Trẫm Là Đặc Công của tác giả Dương Giai Ny.