Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trác Ngọc

[Phong lưu nói nhiều đạo tu công x Thanh lãnh cấm dục kiếm tu thụ] ̶ t̶̶h̶̶ự̶̶c̶ ̶c̶̶h̶̶ấ̶̶t̶ ̶l̶̶à̶ ̶[̶̶T̶̶h̶̶ê̶ ̶n̶̶ô̶ ̶n̶̶h̶̶à̶ ̶g̶̶i̶̶à̶̶u̶ ̶m̶̶ấ̶̶t̶ ̶l̶̶i̶̶ê̶̶m̶ ̶s̶̶ỉ̶ ̶n̶̶ó̶̶i̶ ̶n̶̶h̶̶i̶̶ề̶̶u̶ ̶t̶̶h̶̶í̶̶c̶̶h̶ ̶d̶̶i̶̶ễ̶̶n̶ ̶đ̶̶ạ̶̶o̶ ̶t̶̶u̶ ̶c̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶x̶ ̶k̶̶i̶̶ê̶̶n̶ ̶c̶̶ư̶̶ờ̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶i̶ ̶s̶̶i̶̶n̶̶h̶ ̶h̶̶a̶̶y̶ ̶k̶̶h̶̶ị̶̶a̶ ̶h̶̶a̶̶y̶ ̶ú̶̶p̶ ̶n̶̶ồ̶̶i̶ ̶b̶̶ằ̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶ữ̶̶u̶ ̶k̶̶i̶̶ế̶̶m̶ ̶t̶̶u̶ ̶t̶̶h̶̶ụ̶ Văn án Hai người gặp nhau, là mệnh trung chú định. Nếu đã là duyên phận, tại sao lại phải là trong tình cảnh này??? Tần Diễn là ma tu, lại còn giết cả nhà Phó Trường Lăng. Tần Diễn còn đặt một khối ngọc bội vào tay y, nói rằng - Phó Trường Lăng, người cũng như ngọc, trải qua sinh tử đau thương mới rõ bên trong có gì. Từ đó bọn họ chĩa kiếm vào nhau, dây dưa nửa đời. Hắn tự tay bắt Tần Diễn, lôi lên Thẩm Mệnh Đài nhận thiên đao vạn quả, nhìn y tự móc ra tình căn. Phó Trường Lăng chết đi sống lại thời điểm lúc hắn mười bảy tuổi. Cũng là lúc hắn lần đầu gặp được Tần Diễn, động đến chân tướng mà hắn chưa biết ở kiếp trước. Vì thế, vác thân mình đầy máu, Phó Trường Lăng lết đi đến trước mặt Tần Diễn, thanh âm khàn khàn nói với y: "Ngươi từng vì ta vào Kim Quang tự chịu trường đinh thấu xương, tới Vạn Cốt nhai đánh mười vạn âm hồn, tại Luân Hồi kiều chờ một đêm mưa gió, ở Vô Cấu cung thắp thiện đăng mười năm...Tần Diễn, trong lòng ngươi có ta trước." "Nhưng ta đã quên." "Ngươi quên cũng không sao, ta không quên." Phó Trường Lăng run rẩy lấy ra ngọc bội y đưa mình năm đó. Ngọc bội dính máu lẫn nước mắt, hắn ngửa đầu nhìn y, lặp lại từng câu, từng chữ—— Người cũng như ngọc, mài giũa mà thành. Đao mài rìu đục, sinh tử trăm đau, ngọc vừa giũa xong, người cũng mài nên. "Hiện giờ Trường Lăng thành ngọc," thanh âm Phó Trường Lăng nghẹn ngào, "Sư huynh có nguyện lại chấp nhận ta không?" Đây là ông trời cho hắn một con đường chuộc lỗi, chẳng sợ bụi gai khắp nơi, hắn cũng cầu mà không được. Phong lưu nói nhiều đạo tu công x Thanh lãnh cấm dục kiếm tu thụ (Phó Trường Lăng x Tần Diễn) #Mũi đao dính đường, ngọt tới bi thương Cảnh báo của tác giả: + Song trọng sinh, ngọt ngược đan xen. + Chủ công thị giác. Công thụ đều bị cốt truyện ngược, kiếp trước ngược thụ, kiếp này ngược công, công khống thụ khống gì cũng cẩn thận hộc máu. Nhưng có độc giả bảo tôi đây là ngọt văn, tôi gạt người, nên thôi các vị đại gia tự xem nó có ngược hay không đi. + Chậm nhiệt, tình cảm và cốt truyện cùng phát triển, phân đoạn trên văn án xảy ra gần cuối.  + HE, cái loại HE sau khi chết thì phi thăng ấy. *** Lời Editor: Miễn giữ tên editor và trang wordpress của mình trên mỗi chương, bạn muốn mang đi đâu cũng được (*khụ* Chỉ yêu cầu nhỏ là ai đọc xong rảnh thì review vài dòng cho em nó trên các trang khác). Edit vì thú vui, vì muốn đọc truyện này cho hài, nên cũng không quá quan tâm cái gì khác. Vẫn câu nói cũ, một chữ bẻ đôi tiếng Trung cũng không biết, bản edit chỉ đúng 80%, lại còn là tu chân nên có thể không mượt mà.  Vài lời về truyện: song hướng yêu thầm, vì hổ thẹn và thù nhà nên đành đao kiếm tương hướng. Kiếp sau gặp lại, chăm sóc nhưng chưa thể nói câu yêu do dằn vặt kiếp trước, sau dần dần tỏ rõ lòng mình. Nội tâm hai bên phức tạp thể hiện tinh tế qua hành động, công thụ hỗ sủng. Bối cảnh tu chân thiết lập thú vị, thuật pháp kiếm pháp rõ ràng, nhân vật phụ và phản diện đều có mâu thuẫn nội tâm, không ai tốt không ai xấu. Truyện kết thúc bằng chiến tranh khói lửa, khép lại như một bản hùng ca.  ***  Tại sao cái review này tên "Review đọc để đỡ sợ hãi"? Bởi vì mình đọc văn án còn muốn cắp giỏ chạy nữa là....nghe cứ như tra công cố tình hành hạ xong hối hận trọng sinh, còn thụ thì chết tâm vậy ấy nhỉ... Không có đâu nhé. Tôi bảo bạn mình tôi toàn edit truyện ngọt truyện hài, truyện này cũng ngọt lắm, nhưng hổng ai tin. Thề luôn là không có hiểu lầm cẩu huyết máu chó, tiểu tam tiểu tư..̶L̶̶o̶ ̶c̶̶ứ̶̶u̶ ̶t̶̶h̶̶ế̶ ̶g̶̶i̶̶ớ̶̶i̶ ̶m̶̶u̶̶ố̶̶n̶ ̶h̶̶ộ̶̶c̶ ̶m̶̶á̶̶u̶ ̶g̶̶i̶̶ờ̶ ̶đ̶̶â̶̶u̶ ̶m̶̶à̶ ̶y̶̶ê̶̶u̶ ̶đ̶̶ư̶̶ơ̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶h̶̶o̶ ̶l̶̶ắ̶̶m̶ Anh công Phó Trường Lăng là Tiên minh minh chủ, sống 57 năm cuộc đời, bỗng dưng trùng sinh trở lại sau khi cống hiến tất cả cho nước nhà. Anh là con rơi của một trong tứ đại gia tộc, đào hoa phong nhã, khí phách phong lưu, miệng niệm ra ngôn linh có thể mượn sức thiên địa đạt thành mọi ước nguyện, kiếm lẫn pháp trận gì cũng tinh tường, chỉ có cái là bắn liên thanh nói nhiều vô kể, thể chất sida từng bị thụ chê.  Anh thụ Tần Diễn làm Ma Quân, sống 57 năm cuộc đời, trùng sinh trở về lúc anh vẫn là thiên kiêu, là kiếm tu tài giỏi nhất, đại sư huynh của môn phái tu chân cao nhất thế giới này. Anh tu Vô Tình Đạo, tính tình lãnh đạm cấm dục nhưng vốn làm gì cũng tùy tâm, tài khịa người cũng giỏi, tài bắt nạt cũng cao, nói dối mặt không hồng khí không suyển. Hai người trùng sinh gặp lại nhau trong hoàn cảnh cảm động khôn xiết, đó là vừa gặp đã đánh, đánh xong hợp tác phá án, phá án chưa xong lại rơi vào mật cảnh rồi đánh tiếp, đánh xong lại hợp- à thôi được rồi, nói chung bởi vì hai người thấu tình đạt lý, lại cũng không biết người nọ trọng sinh, quan niệm rằng người kia cũng không phải là người kiếp trước nên "khá" hòa thuận nhau. Kiếp trước tới chết, tu chân giới vẫn rơi vào định mệnh suy kiệt linh khí rồi biến mất, kiếp này hai người quyết tâm đi trước một bước, cứu thế giới này cùng thiên hạ thương sinh, tiện thể nói chuyện yêu đương, lừa gạt lẫn nhau không cho biết chuyện mình trùng sinh. Trường Lăng biết sự thật về từng chuyện y làm ở kiếp trước, quyết tâm bồi bạn bảo hộ, thế nhưng lại có lá chắn mang tên thù nhà ngăn cản không cho hắn tiến thêm một bước. Tần Diễn biết Trường Lăng trùng sinh và áy náy, cũng lặng lẽ bảo hộ hắn nhưng lại không thế yêu, vì Thiên Đạo trêu ngươi lấy đi tình căn của y, vì bản thân sợ hãi, cũng lại là vì Trường Lăng. Đối với mỗi người, đối phương là lẽ sống, là cột trụ chống đỡ ở kiếp trước. Trường Lăng chống đỡ nửa đời bằng hận ý, Tần Diễn chống đỡ đi tiếp nửa đời bằng kỳ vọng. Dù cho đối với mỗi người, tình yêu này là sỉ nhục, là sai lầm. Kiếp này bên nhau, bảo hộ nhau lẫn bảo hộ thế giới, thẳng thắn với nhau trong từng chuyện chính sự lẫn tình cảm.  Từng sự thật về thân thế họ phơi bày, cả hai bỗng chốc nhận ra mình bị lừa gạt cả đời bởi người thân yêu, từng bước giẫm lên đều là xương cốt dưới chân. Khoảnh khắc họ trùng sinh, lưng đã mang tội nghiệt cùng kỳ vọng, mạng họ đã không còn là của họ. Một Tần Diễn ôn nhu hạnh phúc với sư môn, chôn giấu tuyệt vọng trong những vò rượu cất dưới gạch sàn; hay một Trường Lăng cười đùa vô tư, chăm lo chiếu cố người khác nhưng ẩn dưới nụ cười là cô độc khảm trong xương cốt. Bọn họ trùng sinh, nhưng nội tâm đã sớm trải qua một kiếp người, quá nhiều áy náy khiến họ trân trọng người xung quanh, cũng trân trọng lẫn nhau. Trường Lăng trao cho Tần Diễn một nhành hoa, một câu thơ, một đĩa màn thầu dưới pháo hoa, Tần Diễn trao lại cho hắn những cái vỗ về ôn nhu, nụ cười nhẹ bảo rằng hắn rất tốt, không cần áy náy. Ngọt như thế, mà cũng đau thương như thế mỗi khi Trường Lăng nhận ra hai người đã bỏ lỡ thứ gì, hắn đã bỏ lỡ thứ gì, dù là Tần Diễn hay mẫu thân hắn, Trường Lăng đều đã bỏ lỡ rất nhiều. Đây hoàn toàn không phải là một câu chuyện thần tiên khi hai bên chỉ cần yêu nhau là có thể vượt qua sóng gió, mà là câu chuyện về mưa máu, về tình thân, về đạo nghĩa. Chính tà bất phân, truyền thuyết rốt cuộc cũng chỉ là truyền miệng, sự thật dù có đắng cay thế nào cũng phải chấp nhận rồi suy xét chọn lựa. Không ai đúng, cũng không ai sai, mỗi người vì thứ bản thân mình bảo vệ mà hại người khác. Không có thứ thuật pháp nào nhảy ra để tẩy trắng một ai, mà chỉ có mâu thuẫn trong nhân tâm con người. Quyết định của họ, do chính họ chịu. Đây là câu chuyện về hai con người, yêu nhưng không thể yêu, hận cũng không thể hận, lừa mình dối người, rồi vẫn cố gắng cho nhau những gì tốt đẹp nhất, ôn nhu cùng quyến luyến. Dù bị thế gian phản bội, niềm tin bị chà đạp, đạo nghĩa trong lòng bị dơ bẩn, nhưng ánh mắt họ vẫn không mất đi sự thanh tỉnh, gắng gượng đứng dậy chiến đấu. Thứ họ bảo hộ không chỉ là đối phương, mà là thiên hạ thương sinh. Thứ họ đối mặt không phải là kẻ ác, mà là sự suy đồi. "Trác Ngọc", chỉ khi viên ngọc đã mài ra thì mới rõ bên trong có gì. Con người cũng như thế, chỉ khi sinh tử cận kề mới để lộ dã tâm hay nhân tâm của mình. Thế nhưng "Trác ngọc", cũng lại là ngọc bội tương tư Tần Diễn giữ lại, là cảm tình trong trẻo nhất của y. Lưỡng sinh lưỡng thế, viên ngọc ấy vẫn về lại tay Phó Trường Lăng. Ngọc mài giũa bằng tương tư, người mài giũa bằng sinh tử. Trải qua muôn vàn đau thương, hai người đều đã mài thành ngọc.  *** Bạn băn khoăn bài review của mình là thuyền lá, hay sợ hãi mình viết về series chẳng ai biết? Đừng lo, đây mới là series không ai biết nè *cúi đầu*. Phó Trường Lăng là đứa con rơi của gia chủ Phó gia, bị đối xử lạnh nhạt bởi cha ruột, bị ghen ghét bởi đệ đệ cùng cha khác mẹ danh chính ngôn thuận của gia tộc, nhưng hắn cũng không quan tâm cái thứ gọi là chức vị gia chủ. Hắn thấy mình tài hoa quá cũng chỉ thêm phiền toái, vậy nên hắn ngoan ngoãn luồn cúi, sống như một công tử ăn chơi trác táng, lấy miệng làm vui cho người khác. Hắn vốn mang mệnh thiên tử, tài năng ngút trời, nhưng vì không có ý chí cầu tiến mà dễ dàng buông bỏ. Cho đến khi hắn rơi vào bẫy của mẹ kế, vào Tuyền Ki mật cảnh, hai mắt đui mù, miệng không thể nói, la lết trên nền tuyết…và được cứu bởi Yến Minh. Thiếu niên Phó Trường Lăng 17 tuổi, lần đầu biết được động tâm là gì, lần đầu biết hy sinh vì một người là gì. Hắn từ bỏ Kim Đan, chỉ để cố gắng đưa cả hai thoát ra. Và rồi, Yến Minh biến mất. Mối tình trong trẻo nhanh chóng bị vùi lấp bởi biến cố. Nghiệp Ngục mở ra, ma tu hoành hành. Tần Diễn thiên kiêu của tu chân giới bỗng dưng đầu nhập ma tu, theo chân bọn chúng diệt sạch người nhà của Phó Trường Lăng. Tần Diễn nhét vào tay hắn một miếng ngọc bội: “Phó Trường Lăng, người cũng như ngọc, trải qua sinh tử đau thương mới rõ bên trong có gì.” Một kiếm xuyên tâm, thiếu niên 20 tuổi trong trẻo ngây thơ biến mất cùng nhát kiếm đó. 30 năm, hai người truy đuổi nhau, chém giết lẫn nhau. Tần Diễn thành Ma Quân, Phó Trường Lăng thành minh chủ tiên minh. Người thân của họ từng người rời bỏ thế gian, để lại một mình hai người chĩa kiếm vào nhau. Hận thù dần trở thành chấp niệm. Mối tương tư sai lầm được bồi đắp bởi những lần yên bình vụn vặt, những lần họ có thể tránh tai mắt thế gian cùng phân chia chính tà mà ngồi với nhau, uống một ngụm rượu dưới mưa thu. Tần Diễn lặng lẽ bảo hộ cùng ngắm nhìn Phó Trường Lăng từ xa, còn Trường Lăng cứ vô thức tha cho y chạy thoát trong những đợt nhiệm vụ giết y. Tần Diễn cho rằng mình hiểu Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng cũng cho rằng mình hiểu y. Trong mắt của hắn chỉ còn con người này gắn liền cuộc đời hắn suốt những năm qua. Nhưng hắn yếu đuối, hắn phủ nhận, hắn cho tình cảm này là tội nghiệt. Yêu kẻ thù, là sỉ nhục. Tha ma tu, là bất chính. Tiếng oán trách của mạng người chết dưới tay Tần Diễn vang vọng bên tai hắn, đạo nghĩa trong tâm dằn vặt hắn. Vậy nên hắn tự tay bắt Tần Diễn, đưa y lên Thẩm Mệnh đài nhận thiên đao vạn quả. Thế nhưng, một khắc trước khi hắn kịp ra tay, hắn nhìn thấy ký ức y có một trản thiện đăng khắc tên mình, hắn thấy Tần Diễn dịu dàng vuốt ve tên của hắn, cầu mong hắn sống sót bình an. Phó Trường Lăng bỡ ngỡ, không tin tưởng, hồng mắt nhìn y cùng nỗi sợ hãi dâng đầy. Tần Diễn không một chút hoảng loạn mà tự bạo thức hải, móc tình căn trước mặt hắn. Tần Diễn ngã xuống, để lại bóng ma cho Phó Trường Lăng cho tới ngày hắn lìa trần thế. Phó Trường Lăng trọng sinh trở về cái ngày hắn gặp Yến Minh. Thế nhưng lần này, người đi cùng hắn lại là Tần Diễn. Sự thật phơi bày, Yến Minh năm nào tưởng chừng đã phai nhòa hóa ra là kẻ thù hắn luôn tâm tâm niệm niệm. Kể từ lần đầu Tần Diễn nhận ngọc bội từ Phó Trường Lăng 8 tuổi, y đã luôn giữ gìn để có thể trả cho hắn. Ai ngờ biến cố đến quá nhanh, tình cảm trở thành gánh nặng cùng tra tấn. Thứ y trả lại Trường Lăng ngày diệt gia ấy, chính là đoạn tình cảm tương tư trong trẻo nhất không dính chút bụi trần của âm mưu cùng máu tanh. Tần Diễn y, tu Vô Tình Đạo, lại không thể vô tình. Y nhận tội mở Nghiệp Ngục thay Trường Lăng, chịu 64 trường đinh khắc cốt; y chịu mười vạn âm hồn cắn nuốt suốt 100 năm, đổi lấy một cây Vãng Sinh hoa cứu hắn; y chịu tiếng ác tu ma hủy đạo, diệt môn Phó gia, chỉ để cho Trường Lăng được sống một cuộc đời dài hơn. Tầng tầng lớp lớp âm mưu bị vùi lấp kiếp trước phơi bày, khiến cho Phó Trường Lăng gần như sụp đổ trong thống khổ và áy náy, đau đớn cùng hối hận khi hắn biết mình từ lâu đã hận sai người. Lần này, Trường Lăng trở thành người hy sinh. Hắn chấp nhận hủy đạo tu ma, nhưng Tần Diễn cố níu hắn về, y mặc kệ hắn giết người, mặc kệ hắn áy náy, y không cần những điều đó. Y sống lại một đời, không phải để Trường Lăng chịu khổ sở thay mình. Vậy nên, y gượng cười: “Trường Lăng, cùng sư huynh về nhà đi.” ……… Tôi cũng không biết nên tả tình cảm của họ thế nào. Là yêu hận cùng chấp niệm, là đồng cảm trong hoàn cảnh tang tóc nơi chiến trường, hay là mối tình trong trẻo của thiếu niên? Tình cảm của họ có đầy đủ những thứ đó. Một kiếp thất bại, kiếp sau cả hai đều sống lại, tự bồi đắp, tự ôm nhau vỗ về không tránh né. Dù cho chính tà bất phân, thứ họ khát khao chỉ là giữ vững đạo tâm cùng “kiếm” của mình, thủ cho thiên hạ, bảo hộ người thương. ---- Viết bởi [Nghỉ dịch chán quá nên tôi viết review] Mời các bạn đón đọc Trác Ngọc của tác giả Mặc Thư Bạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Truyền Kỳ Phu Nhân
Thể loại: Hiện đại đô thị, Cơ giáp, Cường cường, Tiểu bao tử, Vị lai thì không, 1×1 Tình trạng bản gốc: Hoàn (375 chương) Editor: Lép (1-18), Thỏ Siu Nhơn (còn lại) Lại thêm một câu chuyện tình yêu giữa một nam nhân tài giỏi cùng với một nam nhân có phẩm chất không được tốt lắm. Dường như hai người có hoàn cảnh trái ngược nhau không chỉ vậy mà lặp trường lại trái người nhau hoàn toàn. Câu chuyện này cũng là một huyền thoại nhưng huyền thoại mang tính chất đặc biệt. Trên chiến trường thì y được xem như một anh hùng huyền thoại, bất khả chiến bại.  Vậy mà hắn lại là một  binh lính đào ngủ, được xem là cẩu hùng truyền kỳ. Đáng tiếc ông trời lại trêu chọc hai người. Một cái cẩu hùng, lại được ông mai bà nguyệt se duyên lại cùng với anh hùng kết thành một đôi phu phu. Từ nay về sau, bị đặt ở dưới thân cũng vô pháp trở mình không dậy nổi. Tất cả mọi người đều nói Anh hùng bản "Sắc" Nữ mã, hắn rốt cục cũng đã thấy được! (Một câu nói giới thiệu vắn tắt) Truyện kể về một Đại thiếu gia – Quân nhân thế gia bị người hãm hại trở thành đào binh, bị khai trừ quân tịch rồi bỏ tù, là người đương thời bị toàn bộ tinh cầu phỉ nhổ, mà lần thứ hai hùng khởi truyền kỳ cố sự. *** #review_đam_mỹ TRUYỀN KỲ PHU NHÂN Tiểu thụ là thanh niên tài giỏi đến từ danh gia vọng tộc của tương lai tinh tế, không ngờ trong lần đầu ra chiến trường thì bị vu oan là đào binh, nên bị phán tù 3 năm. Không ngờ sau 1 năm thì được thả ra, ẻm nhất quyết phải đòi lại công bằng cho bản thân. Trước đây ẻm yêu thanh niên khác, xong có bầu thì thanh niên kia đi hành tinh khác làm nghiên cứu khoa học, ẻm chưa biết làm thế nào thì phát hiện bạn thân của ẻm cũng có bầu, nhưng bạn trai cô này đã hi sinh trên chiến trường. Hai người quyết định cưới nhau để che giấu cho nhau - con trai ẻm thì sống nhưng con cô bạn thì chết - nên ẻm dạy cho con gọi bố mẹ hai bên như bình thường. Đến khi ẻm ra tù thì người yêu của bạn thân trở về, cô này muốn ly hôn để theo người kia, ẻm sảng khoái đồng ý, không ngờ ly hôn xong lại bị tiểu công lừa kết hôn với tiểu công. Tiểu công cũng là một thanh niên tài giỏi khác, từ nhỏ cố gắng tham gia quân ngũ, lập nhiều chiến công, có quen với tiểu thụ và yêu thầm tiểu thụ nhiều năm, đồng thời là cha của đứa con của tiểu thụ. Nghe tin tiểu thụ vào tù thì dùng công huân của bản thân để đổi lấy tiểu thụ được ra tù trước thời hạn, rồi lừa tiểu thụ đăng ký kết hôn. Hai người thêm một đứa con thiên tài về sống cùng nhau rồi dần có tình cảm với nhau. Tiểu thụ muốn làm lính trở lại, nên ẻm nghe ngóng thông tin, đi vào đấu trường cơ giáp làm lính, hi vọng quay lại quân ngũ. Nhưng rồi ẻm biết thêm được nhiều điều bí ẩn về quân đội, thân thế của ẻm, khả năng điều khiển của ẻm, quá khứ khi ẻm bị người yêu cũ bỏ rơi, ... Thân thế của tiểu công cũng được bộc lộ. Hai người cố gắng lập chiến công, nghĩ kế chống trùng tộc xâm lược, ngăn cản kẻ thù bắt cóc con trai làm thí nghiệm, tìm kiếm những binh sĩ vu oan cho tiểu thụ trước đó. Dần dần tiểu thụ và tiểu công thăng chức nhanh chóng trong quân đội, tìm thêm được những bí mất khác về hệ thống gien và huyết thống của cả hai: thụ là con của người bình thường và thú nhân giống cái, công là hậu duệ của người được cấy gien thú nhân vào người. Nói chung tóm tắt như này thì không hay cho lắm, mọi người nên đọc bộ này, tuy hơi dài tí (gần 400 chương) nhưng nói về tương lai tinh tế thì bộ này rất là hay và logic, nhất là mấy phần mô tả đánh nhau trong tinh tế ý. Tình cảm cũng ok, cp thì nhiều. Đứa con của hai nhân vật chính cute cực ý/. *** Vũ trụ năm 3315 Ở nhà tù Hắc Sắc yên tĩnh, trên hành lang vang lên tiếng bước chân trầm ổn, khiến cho phạm nhân ở trong nhà giam sôi nổi dựng thẳng hai tai nhạy bén lên. Bỗng nhiên, tiếng bước chân dừng lại, tiếp theo là tiếng leng keng cùng tiếng quát hữu lực: "Mai Truyền Kỳ, ra tù!" Chỉ một thoáng, hành lang hai bên nhà tù giống như là nổ tung, sôi trào một mảnh, có phạm nhân kích động đi đến cửa phòng giam, nhìn nam tử mặc quần áo tù màu đen đang từ phòng giam 007 đi ra, rống to nói: "Mai Truyền Kỳ, ngươi không phải bị phán thời hạn ba năm thi hành án sao? Như thế nào một năm liền ra tù?" "Mai Truyền Kỳ, sau khi ra tù, ngươi nếu dám quên lão tử, chờ lão tử sau khi ra tù, sẽ đem ngươi đánh đến răng rơi đầy đất!" "Mai Truyền Kỳ, lần sau ngươi còn dám làm đào binh, lão tử cũng sẽ không buông tha ngươi nữa!" "Mai Truyền Kỳ, ngươi về sau nếu dám không tới thăm chúng ta, chúng ta sẽ phái người tìm ngươi gây phiền phức!" "Mai Truyền Kỳ......" Trong phòng giam tuy rằng thanh âm phạm nhân thô bạo, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia cao hứng cùng không nỡ. Mai Truyền Kỳ cười nhìn phạm nhân hai bên nhà tù, phất tay hô: "Các huynh đệ, lão tử ra tù liền cơm ngon rượu say, nếu như quên tới thăm các ngươi, các ngươi có thể phái người đến thành A, khu Thiên Hà đường Cổ Tây, tới khu biệt thự Ngô Đồng tìm biệt thự số 75 mà gây phiền phức!" Lập tức, chúng phạm nhân từ kích động biến thành phẫn nộ! "Ta thao! Ngươi cái tên tiểu tử thúi thật đáng ghét!" "Hắn nghĩ chúng ta kẻ ngu ngốc!" "Đừng cho là chúng ta không ra tù giam, mà không biết ngươi nói địa chỉ kia là biệt thự của tù trưởng đi!" Trong tù giam náo nhiệt một mảnh, thế nhưng hai gã cai ngục đi ở phía sau Mai Truyền Kỳ mặt vô biểu tình, trong lòng lại thập phần buồn bực! Hiện nay toàn bộ tinh cầu có ai không biết Mai Truyền Kỳ khi đang trong Trùng tộc đại chiến, đột nhiên lại rời khỏi đội ngũ chạy trốn lại bị người ta bắt được, bởi vậy bị toà án quân sự tối cao thẩm phán, phán quyết thời hạn ba năm tù, cũng bị áp giải đến nhà tù Hắc Sắc. Nhà tù Hắc Sắc là dùng để giam giữ những tội phạm hung ác nhất tinh cầu, bên trong không phải những đạo tặc đánh cướp phi thuyền hằng năm, thì cũng chính là những phần tử khủng bố đối đầu với chính phủ tinh cầu. Phạm nhân ở Hắc Sắc, nếu không có một chút bản lĩnh, cho dù là thời hạn thi hành án đã hết, cũng vô pháp bình yên vô sự rời khỏi nơi này. Mai Truyền Kỳ sẽ bị đưa đến nhà tù Hắc Sắc, chính là vì để đám tội phạm hung ác hảo hảo trừng trị cái tên đào binh này. Theo lý thuyết, bị mọi người phỉ nhổ là tên đào binh nhát gan thì sẽ bị nhóm tội phạm hung ác xem thường, hoặc là bị đánh đến chết, chính là hắn không chỉ không bị trừng phạt, ngược lại ở nhà tù Hắc Sắc hô mưa gọi gió, lại được hoan nghênh, còn cùng mỗi ác phạm xưng huynh gọi đệ, so với ở tù giam khác còn tiêu dao sung sướng hơn. Thấy trước mắt một màn này mà nói, rõ ràng chỉ là ra tù, lại giống như vui vẻ hạnh phúc mà tiễn biệt! Mai Truyền Kỳ chào tạm biệt các bạn tù trong tù giam, đi vào phòng thay đồ, kỳ quái hỏi một câu: "Hai vị trưởng quan, tôi không phải ba năm thi hình án sao? Thế nào một năm liền có thể ra tù?" Hai gã tù giam quan không có trả lời, chỉ khinh thường mà liếc hắn một cái. Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày, tuy rằng tò mò, nhưng cũng không có hỏi nhiều, cởi quần áo tù màu đen, thay một bộ quần áo một năm trước khi tiến vào nhà giam, đi ra cổng lớn của nhà tù Hắc Sắc, hướng bãi đỗ của xe huyền phù mà đi đến. Ai ngờ, hắn mới vừa đi gần đuôi xe, liền nghe "oanh" một tiếng, giây tiếp theo xe huyền phù bay ra ngoài cách đó 20m Lúc đó cửa sổ hai bên xe vươn ra hơn mười cánh tay, động tác phi thường đồng nhất mà hướng Mai Truyền Kỳ giơ ngón giữa, ngay sau đó tiếng cười trào phúng ầm ĩ từ trong xe phát ra. Mai Truyền Kỳ ngơ ngác mà đứng tại chỗ, nhìn xe huyền phù càng ngày càng xa, lấy lại tinh thần, vừa buồn cười vừa tức giận mà "thao" một tiếng Hắn có ngốc cũng nhìn ra được, chiếc xe huyền phù này là cố ý bỏ rơi hắn. Khiến cho người cảm buồn bực chính là đặc biệt chiếc xe huyền phù này, chỉ có khi phạm nhân ra tù hoặc là khi các cai ngục nghỉ phép mới có thể xuất hiện ở trước cửa nhà tù Hắc Sắc thôi. Nói cách khác, bỏ lỡ này một chuyến xe, liền có khả năng phải đợi vài ngày mới có thể chờ chiếc xe huyền phù thứ hai đến để đón người. Nếu bỏ qua này chiếc xe này, cai ngục còn có thể ở trong tù giam chờ xe khác, nhưng nếu là phạm nhân thì chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh mà ở cửa đợi. Mai Truyền Kỳ bực mình mà nhìn bốn phía, nghĩ thầm còn có biện pháp khác rời khỏi nơi này không. Đúng lúc này, xe huyền phù kia đã chạy xa thế mà lại quay trở lại cửa nhà tù Hắc Sắc ..... Mời các bạn mượn đọc sách Truyền Kỳ Phu Nhân của tác giả Kim Nguyên Bảo.
Phấn Đấu Cho Khoa Học
Có người qua đường hỏi Thẩm Trường An: Cậu có sợ chuyện thần bí không? Thẩm Trường An: Không sợ. Người qua đường ngạc nhiên: Tại sao? Thẩm Trường An: Vì đã gặp bao giờ đâu. Người qua đường im lặng hồi lâu mở miệng lần nữa: Thế cậu có sợ ma không? Thẩm Trường An: Không sợ, là thanh niên của thế kỷ mới, chúng ta phải tin tưởng khoa học, khoa học mới là lực lượng sản xuất quan trọng nhất để phát triển, ma quỷ có thể phát minh sáng tạo hay làm cho mọi người có cuộc sống tốt không? Người qua đường: … Đây là câu chuyện tâm linh huyền bí ấm áp mà nhân vật chính cho rằng thế giới là khoa học, tình tiết hoàn toàn hư cấu, các địa danh xuất hiện trong truyện đều không tồn tại. Văn phong nhẹ nhàng thoải mái, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. o Cảnh báo nho nhỏ của Editor: 1. Truyện nhẹ nhàng không có nhiều cao trào, không dành cho những bạn thích kịch tính. 2. Chậm chậm chậm nhiệt (n), hơn 80 chương vẫn chưa xác định mối quan hệ, bạn nào thích yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu ngay và luôn, yêu trong chục chương đầu nên xem xét trước khi nhảy hố. *** Thể loại: linh dị thần quái, chủ thụ, nhẹ nhàng ấm áp văn, kiệm lời Thiên Đạo công x tin tưởng khoa học, thích giúp đỡ "người" khác 10 kiếp công đức thụ. Như tui nói ở trên, thụ có 10 kiếp công đức, ba mẹ nuôi hy sinh vì nhiệm vụ mất nên sống trong quân đội từ nhỏ nên vũ lực khá mạnh. Đáng lẽ 10 kiếp công đức của thụ rất thu hút quỷ quái, thụ tương đương với thuốc bổ cho tụi nó nhưng vì ở trong quân đội nên thành tụi nó sợ thụ như sợ cọp. Lúc đầu thụ không tin yêu quái, làm việc trong bộ Dân Phục, là cái bộ tuyên truyền không mê tín dị đoan, ai dè gặp quỷ, giúp quỷ còn nhiều hơn giúp người.  Thụ gặp công, thấy công bị bắt nạt nên giúp đỡ, từ đó hai người thành bạn bè, công cưng thụ như cưng trứng, quan tâm các kiểu, ổng là Thiên Đạo mà phụ thụ đi tuyên truyền không có thần tiên ( =)) ), lâu quá không biết yêu ai nên cứ ngu ngơ vcl ra, đọc cười xỉu. Có một con quỷ, nó cướp số mạng của 99 người tốt số, để họ sinh oán hận rồi làm cho nhân loại gặp thiên tai, ai dè, thụ phá giải hết.  Nói chung bộ nhẹ nhàng, chưa tới 1 dòng là gϊếŧ được con quỷ tội nghiệp không có tên này, vì thụ có 10 kiếp công đức, lời thụ nói như kiểu thánh chỉ í, có linh hồn người mẹ "lợi dụng" thụ, để thụ phá cái chỗ quỷ ở vì bọn quỷ chỗ này bắt cóc linh hồn con gái bà, khi thả ra thì cô con gái về âm phủ, bà quay lại xin lỗi với tạ ơn thụ, rồi chuẩn bị đi chuộc lỗi vì lợi dụng thụ, ai dè thụ chúc phúc một câu thôi mà cửa minh giới mở ra, bả được miễn 5 năm xám hối, rồi được gặp lại con gái mình nữa. Hay như con quỷ đi, thụ nói nó là mày không yêu thế giới thì không nên tồn tại nữa, cái con quỷ đó biến mất. Nói chung truyện siêu dễ thương luôn, vừa cưng vừa cute, đáng đọc, mà đọc QT ó, tại vì có nhà edit mà mới mấy chương à. Mời các bạn mượn đọc sách Phấn Đấu Cho Khoa Học của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Vật Phát Sáng
Ai cũng nói Lục Phỉ thích Thư Nguyên, thích đến mức nhỏ bé như hạt bụi [*]. Ỷ vào tình yêu này, Thư Nguyên làm mình làm mẩy, hành hạ Lục Phỉ đến chết đi sống lại. Điều Thư Nguyên không ngờ là... Có một ngày, Lục Phỉ không cần cậu nữa. Gỡ mìn thêm: Giai đoạn đầu Thụ vô cùng ra vẻ, Công rất nhẫn nhịn, tôi tự có sắp xếp, sẽ không đổi nữa. Không thích phát triển của tình tiết hoặc không thích nhân vật xin nhấn "X", đừng mắng người cũng đừng đánh giá tiêu cực. Giới thiệu vắn tắt bằng một câu: Lục Phỉ không cần cậu nữa. Dàn ý: Những cách khác nhau để yêu. [*] Được trích từ câu văn viết phía sau bức ảnh chụp mà Trần Ái Linh gửi cho Hồ Lan Thành. Nguyên văn của câu này là: "Gặp được anh, cô ấy trở nên nhỏ bé vô cùng, nhỏ như hạt bụi. Nhưng lòng cô ấy thích điều này, từ trong hạt bụi nở một đóa hoa." *** "Lục Phỉ nói muốn chia tay với cậu hả?" Khi Ôn Nghi nghe đến đó thì khựng lại, cảm thấy hơi khó tin. Mấy giây sau, Ôn Nghi thử xác nhận: "Không phải cậu, mà là Lục Phỉ à?" Thư Nguyên ngồi trên chiếc sô pha màu trắng sữa mà cậu thích nhất ở nhà Ôn Nghi, bưng một tách cà phê nóng, đôi mắt ửng đỏ, nhìn thì biết là đã khóc. Nhưng con người cậu rất khó kiềm chế cảm xúc của mình, khóc, cười, nổi giận đều là chuyện có thể xảy ra trong một giây. Cậu khóc rồi mới chạy đến nhà Ôn Nghi, điều này không có nghĩa là cậu buồn đến cùng cực, chỉ có thể cho thấy là cậu rất tức giận, cảm xúc gần như là đang ở ranh giới của sự bùng nổ, mà Ôn Nghi là người duy nhất có thể dễ dàng bao dung cậu. Nghe câu hỏi của Ôn Nghi, Thư Nguyên chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó cầm điện thoại di động lên nhìn một lát, sau khi xác nhận không hề có tin nhắn nào thì gật đầu lần nữa: "Ừ." Sáng sớm, cậu và Lục Phỉ cãi nhau. Chỉ vì Lục Phỉ làm vỡ một cái chén. Thư Nguyên ngủ rất muộn, Lục Phỉ thì phải dậy sớm đi làm, bởi vậy mỗi lần Lục Phỉ dậy sớm làm bữa sáng đều sẽ chú ý không đánh thức cậu dậy. "Xoảng" một tiếng, âm thanh vỡ vụn vang lên khiến Thư Nguyên giật mình thức dậy, cậu nén giận đi tới phòng bếp, Lục Phỉ nói xin lỗi cậu: "Xin lỗi cục cưng, anh bị trượt tay, làm ồn em à?" "Em đã nói bao nhiêu lần rồi!" Thư Nguyên oán giận nói: "Tối em phải làm việc đến khuya, anh có thể yên tĩnh -" Giọng nói chợt im bặt. Những mảnh vỡ trên đật khiến Thư Nguyên trợn tròn mắt: "Lục Phỉ, anh làm vỡ cái chén tráng men của em hả?!" Lục Phỉ còn chưa kịp thay quần áo, trên người chỉ mặt một chiếc áo thun trắng, đang không biết bị dính nước chấm gì mà ướt một mảng. Anh như không phát hiện ra, điềm đạm bắt đầu thu dọn: "Nguyên Nguyên, cẩn thận đừng đạp trúng. Mấy bữa trước anh dọn kho tìm được nên muốn lấy ra dùng thử, không phải em thích nó lắm à?" Thư Nguyên nổi giận đùng đùng: "Anh còn biết em thích nó lắm à?! Lục Phỉ, có phải anh có bệnh không, đây là hàng thủ công mỹ nghệ, bao nhiêu chén anh không dùng lại dùng cái này?" Biết cậu có tính cáu kỉnh khi rời giường, Lục Phỉ đổ mảnh vỡ đi rồi sờ đầu cậu, dỗ dành: "Anh đền cho em được không?" Thư Nguyên đánh "chát" gạt tay anh ra, nói không suy nghĩ: "Anh đền? Anh lấy cái gì mà đền? Đền có thể giống được sao? Cái chén tráng men này là lần trước người nhà hai chúng ta cùng du lịch Istanbul mua, có ý nghĩa rất quan trọng, anh biết gì chứ?!" Cái gọi là người hai nhà cũng không phải là nhà họ Lục, Lục Phỉ không có nhà. Người hai nhà mà Thư Nguyên nói là nhà họ Thư và nhà chú Lâm, bạn thân của ba Thư. "Lần sau chúng ta đi chung rồi mua một bộ nữa." Lục Phỉ cúi đầu nhìn cậu. "Ai thèm!" Mắt Thư Nguyên đỏ lên: "Ai muốn đi với anh! Anh thế nào chứ? Anh biết thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hay là từng học lịch sử mỹ thuật? Đồ anh mua về đều thô kệch cả!" Thư Nguyên vọt về phòng, leo lên giường trùm chăn kín lại. Trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, có lẽ là Lục Phỉ đang rửa tay hay gì đó. Một lát sau, Thư Nguyên nghe tiếng bước chân của Lục Phỉ từ xa đến gần, đến phòng cất quần áo, có tiếng mở tủ, có thể là đang thay đồ. Khi đi làm Lục Phỉ luôn mặc đồng phục, anh có dáng chân dài vai rộng, mặc Âu phục vào như là biến thành người khác, Thư Nguyên thường để anh dùng dáng dấp cấm dục này để lên giường với mình. Nhưng hiện tại, trong đầu Thư Nguyên chỉ toàn là hình ảnh cái chén tráng men vỡ đầy đất kia. Cậu càng nghĩ càng giận, thậm chí cảm thấy Lục Phỉ cố ý, Lục Phỉ không muốn thấy bất kì thứ gì liên quan đến người kia cho nên mới dùng mánh khóe ấu trĩ này để đạt được mục đích. Lục Phỉ đi tới trước giường. Trong chiếc chăn mềm xõa tung trên giường, Thư Nguyên cuộn thành một khối, vì cách lớp chăn nên giọng nói có hơi buồn cười: "Anh biến đi, em không cần anh xin lỗi! Tối nay em muốn về nhà, họ sẽ không làm ồn em, em không quay lại nữa! Anh thích làm gì thì làm đó -" "Thư Nguyên." Giọng nói lạnh lùng của Lục Phỉ truyền đến. Thư Nguyên ngây người. Đã rất lâu rồi cậu chưa nghe Lục Phỉ gọi tên đầy đủ của mình. Sáu năm, hay là bảy năm? Giọng điệu này cũng khiến cậu cảm thấy bất an, giống như ngày trước khi đi học lén ăn vụng, hay là lén sửa điểm bài kiểm tra, mỗi lần Lục Phi phát hiện được đều nói hết sự thật cho ba Thư, sau đó Thư Nguyên sẽ bị đánh, bị trừ tiền tiêu vặt. Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Phỉ nói: "Chia tay đi." Thư Nguyên xốc chăn ngồi dậy, tựa như là nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, rõ ràng vẫn còn tức nhưng lại hơi mơ màng: "Anh nói gì?" Lục Phỉ đã thay xong đồ đi làm, bộ vest màu xám đậm được cắt may vừa vặn kèm cà vạt màu nâu đen, không giống nhân viên văn phòng mà lại giống như một người mẫu trong quảng cáo của Anh. Mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ nhìn người trên giường như trước. Có lẽ Lục Phi sợ Thư Nguyên không nghe rõ. Vậy nên Lục Phỉ nói lại lần nữa: "Chúng ta chia tay đi." Cuối cùng Thư Nguyên cũng có phản ứng lại, trong giây lát cậu khó mà tin được, lại cảm thấy mặt mình nóng rát: "Chia tay? Anh muốn chia tay với em?" Loại nhục nhã này khiến cậu không chịu nổi. Cậu nện chiếc gối vào khuôn mặt đáng ghét của Lục Phỉ: "Chia thì chia! Anh nói đó! Đến lúc đó đừng có hối hận chạy tới khóc lóc cầu xin tôi!" Lục Phỉ vẫn không nhúc nhích, cuối cùng nói: "Được." Lục Phỉ đi rồi, Thư Nguyên nằm trên giường 20 phút. Sau đó cậu khóc một tiếng đồng hồ. Những lúc thế này Thư Nguyên không thể nào tiếp tục làm việc tại nhà, cũng không thể nào ở một mình được, cậu cứ mặc đồ ngủ như vậy mà chạy tới nhà Ôn Nghi. Khi đến nơi cậu mới nhận ra mình vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi của Lục Phỉ trên người, chiếc áo sơ mi quá khổ khiến cả người cậu trông nhỏ nhắn, tối hôm qua sau khi làm ở sô pha thì mặc vào, lúc ấy Lục Phỉ có hơi dữ dội, chân cậu mềm nhũn. Con mèo Ôn Nghi nuôi nhảy lên người Thư Nguyên muốn được vuốt ve, đây là một con mèo Anh lông ngắn, bình thường rõ ràng không thèm nhìn cậu, chỉ có Lục Phỉ mới không kiêng nể gì mà vuốt ve nó. Là vì mùi trên áo sơ mi của Lục Phỉ sao? Thư Nguyên không biết. Thư Nguyên tố cáo với Ôn Nghi: "Cậu tin không? Vậy mà Lục Phỉ chỉ vì một cái chén mà muốn chia tay với mình! Chẳng lẽ anh ấy không biết mình cáu khi mới dậy sao? Rõ ràng là lỗi của anh ấy, anh ấy làm sai mình nổi giận cũng không được à? Từ đó tới giờ không phải chỉ một lát là mình đã quên rồi sao? Có phải dạo này mình tốt với anh ấy quá rồi không?!" Ôn Nghi nói: "Nguyên Nguyên, không phải mình nói chứ, lần này cậu thật sự quá đáng." Thư Nguyên: "Cậu có phải bạn mình không vậy?" Ôn Nghi im lặng một lát, chậm rãi nói: "Mình hỏi cậu, Lục Phỉ ăn sáng chưa?" Thư Nguyên: "..." Lục Phỉ không có thói quen ăn sáng, chuyện này hình thành khi ở nước ngoài. Nghe nói khi ấy một ngày Lục Phỉ làm ba bốn việc, 5 giờ sáng phải đến làm ở nhà hàng trên phố người Hoa, căn bản không có thời gian ăn sáng. Sau khi hai người ở bên nhau, Lục Phỉ lại tập được thói quen làm bữa sáng cho cậu. "Gần đây công ty của Lục Phỉ sắp đưa ra thị trường, mình nghe nói bận đến mức chân không chạm đất, vậy mà tối nào cũng vội về với cậu, sáng còn dậy sớm chuẩn bị đồ ăn để cậu không bị chết đói." Ôn Nghi bình tĩnh nói: "Chỉ là đánh thức cậu dậy thôi. Vì một cái chén, cậu nói đúng, chỉ một cái chén thôi, cậu đã nổi nóng như vậy còn bảo người ta biến." Bị nói xong Thư Nguyên sửng sốt, hình như cậu... Có hơi quá đáng. Ôn Nghi nói: "Năm nay cậu 24 tuổi rồi, không phải 18 đâu, chẳng lẽ Lục Phỉ dỗ cậu suốt đời à? Thỉnh thoảng cậu cũng nên thông cảm cho người ta chút chứ." Thư Nguyên lầm bầm: "Tự anh ấy cam tâm tình nguyện..." Bây giờ Thư Nguyên đã hơi hối hận, nhưng mà vẫn tức. Dù thế nào đi nữa, Lục Phỉ cũng không nên có phản ứng lớn như vậy, cậu cảm nhận lần này vẫn là Lục Phỉ sai nhiều hơn. Đã mấy tiếng rồi, ngay cả một tin nhắn xin lỗi Lục Phỉ cũng chẳng thèm nhắn. Giao diện tin nhắn im ắng, dừng lại ở một lần hai người nói chuyện phiếm, Thư Nguyên nói bụng mình khó chịu, Lục Phủ bèn trả lời "Nửa tiếng". Nửa tiếng sau, Lục Phỉ còn đang họp đã cầm thuốc về. Ôn Nghi khuyên Thư Nguyên: "Vừa phải thôi, tối nay lúc anh ấy về cậu thể hiện ngoan ngoãn một chút, chưa tới một phút là anh ấy sẽ tha thứ cho cậu." Thư Nguyên cảm thấy không được tự nhiên lắm. Muốn cậu dỗ Lục Phỉ sao? Trừ phi hôm nay Lục Phỉ nhắn tin cho cậu trước, xem như cho cậu bậc thang đi xuống. ... Thư Nguyên ngây ngẩn ở nhà Ôn Nghi cả buổi sáng, ăn cơm xong mới quay về căn nhà cậu và Lục Phỉ mua. Những mảnh vỡ trong phòng bếp được Lục Phỉ dọn rất sạch, trên mặt bếp vẫn còn đặt một đĩa bánh quế chưa kịp bày ra, là Lục Phỉ làm hồi sáng. Thư Nguyên dùng ngón tay chọc chọc, nó đã mềm xèo rồi, sợ là không ngon nữa. Cậu không biết nên xử lý thế nào bèn thuận tay cho vào tủ lạnh, muốn chờ Lục Phỉ về làm. Thư Nguyên gõ chữ cả buổi chiều. Cậu đang là một blogger chuyên viết đánh giá cho các điểm du lịch lớn và những người nổi tiếng trên mạng, vì điều kiện gia đình tốt, vào thời internet chưa được phát triển như bây giờ cậu đã thường đăng các trải nghiệm du lịch ở các nước khác nhau, khi đó rất nổi. Hiện giờ cậu cũng không dựa vào chuyện này để kiếm sống, nhưng một năm qua, tiền quảng cáo, bán sản phẩm và khen thưởng trong lần hợp tác tùy tiện nào đó, cậu nghĩ nó còn nhiều hơn tiền Lục Phỉ vất vả kiếm được trong một năm. Thật ra Thư Nguyên không có khái niệm gì về tiền tài, nhưng mỗi khi có bạn bè cười nhạo Lục Phỉ ăn bám, cậu cũng sẽ nổi giận. Sau đó cậu không chơi với đám bạn kia nữa, cho nên mỗi khi muốn buông thả, lúc cảm thấy cô đơn, cậu sẽ cảm thấy Lục Phỉ khiến cho vòng giao thiệp của cậu trở nên hạn hẹp. Thư Nguyên làm xong ngẩng đầu lên, không ngờ trời đã tối rồi. Cổ cậu nhức mỏi, vô thức gọi một tiếng Lục Phỉ rồi mới nhớ chuyện bọn họ cãi nhau. Phòng khách và phòng bếp đều tối như mực, căn nhà to như vậy trở nên trống rỗng. Lục Phỉ không về. Thư Nguyên nhìn lại điện thoại lần nữa, Lục Phỉ không gửi tin nhắn, cũng không gọi điện thoại đến. Vốn dĩ đã quyết định nghe theo lời Ôn Nghi, tối nay thể hiện thật ngoan, quyết định phải hiểu chuyện một chút, trong phút chốc đều tan biến, Thư Nguyên còn tức hơn cả sáng nay. Cậu gọi điện nói chuyện này với Ôn Nghi. Ôn Nghi nói: "Lục Phỉ không về thì có thể đi đâu? Chắc là có chuyện gì đó làm chậm trễ?" Thư Nguyên không tiếp thu lời khuyên của bạn mình: "Chẳng có chuyện gì đâu, mình thấy anh ta chờ mình nhận lỗi trước, anh ta lên mặt với mình!" Ôn Nghi không ngờ hai người lại thật sự ầm ĩ thành như vậy, đau đâu fnois: "Vậy cậu gọi điện cho anh ấy?" Thư Nguyên nổi nóng: "Mình không thèm!" Cúp điện thoại, Thư Nguyên về phòng dọn máy tính và mấy thứ khác, một mạch lao xuống lầu, lái xe về nhà ba mẹ. Chờ Lục Phỉ về, anh sẽ biết ai mới là người nên nhận sai trước! Mời các bạn mượn đọc sách Vật Phát Sáng của tác giả Vi Phong Kỉ Hứa.
Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , Đô thị tình duyên , Trâu già gặm cỏ non , 1v1 Sở Huyền thức đêm xem hết xong một quyển ngọt vai chính ngược vai ác văn, toàn bộ hành trình cậu đối với vai ác hận đến ngứa răng. Bởi vì thời thơ ấu bi thảm, dẫn tới vai ác nhân cách khuyết tật, trở nên hỗn loạn lại cố chấp, liên lụy rất nhiều người vô tội. Trước khi ngủ cậu còn phun tào, nếu có thể nhìn thấy, chuyện thứ nhất chính là làm vai ác cảm thụ một chút phẫn nộ của cậu! Thẳng đến khi cậu lại mở mắt, Sở Huyền mới biết được chính mình xuyên thư. Mà lúc này một hắc y thiếu niên đang ngồi trước mắt, cười như không cười mà nhìn hắn. Cẩu thâm niên Sở Huyền: Thao! Thiếu niên này dùng ngũ quan của hắn chinh phục tam quan của ta. Nhan Mộng Sinh nhìn nam hài trên ghế, biểu tình biến hóa lặp lại. Hắn cười cười, đứng lên, đang định tới gần đứa nhỏ này…… Đứa nhỏ này hốc mắt hồng hồng, mắt to long lanh chứa đầy nước mắt, thanh âm mềm mại, tràn ngập ủy khuất: Ca ca, ta lạnh, muốn ngươi ôm một cái! *** Tại sao lại lạnh như vậy? Cái lạnh như xuyên thấu qua da thịt cậu. Sở Huyền từ từ mở mắt ra, kèm theo một cơn đau đầu như búa bổ, Sở Huyền nhíu mày cắn răng nhịn trong chốc lát loại đau đớn này mới thong thả thối lui. Đến khi đầu hết đau, cậu mới ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong phòng tràn ngập mùi ẩm ướt và bụi bặm, trong phòng hơi tối nên Sở Huyền chỉ có thể thấy rõ cậu đang ở trong một căn phòng lớn, trước mặt cậu có một cánh cửa màu đỏ sậm. Thời điểm cậu muốn dụi dụi mắt mới phát hiện cậu cư nhiên bị trói ở ghế trên. Cậu nhớ rõ trước khi ngủ cậu vẫn là ở trên giường, như thế nào đột nhiên đã bị trói tới mật thất rồi? Trước khi ngủ cậu đều mở di động ra, xem《 Nhật ký nuôi dưỡng tiểu tổng tài bá đạo, tiểu thuyết cậu đã theo dõi hơn nửa tháng, tối hôm qua là chương kết của tiểu thuyết, Sở Huyền xem xong đã thức đến sáng sớm viết một sáng tác nho nhỏ cho nhân vật phản diện trong sách để trút giận. Đồng nhân văn viết một nửa, Sở Huyền cảm thấy rất đau đầu, lúc sau liền hôn mê qua đi. Như thế nào tỉnh lại chính là cảnh tượng như vậy? Sở Huyền thử giật giật đôi tay bị trói, hoàn toàn không thể giãy giụa nửa phần, Sở Huyền bất đắc dĩ mà phun ra một hơi, buông xuống con mắt nhìn về phía thân thể của mình, càng xem càng cảm thấy kỳ quái. Thân thể cậu như thế nào giống như thu nhỏ rồi? Trên người đang mặc quần áo trẻ em......... "Sao lại thế này?" Lời nói mới ra khỏi miệng, Sở Huyền không khỏi mở to hai mắt nhìn, này căn bản không phải thanh âm của cậu, mà là giọng nói như sữa của một đứa trẻ. Sở Huyền cảm thấy cậu rất có khả năng là đang nằm mơ, bằng không sao cậu có thể một đêm liền biến thành con nít chứ, nhắm hai mắt nghĩ quá một lát lại mở hẳn là là có thể tỉnh lại. Vài giây trôi qua... Lại mở mắt, vẫn là căn phòng như cũ với khung cảnh tối tăm và ngột ngạt. Sở Huyền chưa từ bỏ ý định, trên chân mượn lực chậm rãi đứng lên nghĩ đâm một chút bên cạnh ngăn tủ, là mộng vẫn là hiện thực va chạm xem có đau hay không sẽ biết. Cắn chặt răng, môi nhấp chặt muốn chết, trên người dùng sức hung hăng mà hướng bên cạnh ngăn tủ đánh tới. Ngăn tủ truyền đến loảng xoảng một tiếng, Sở Huyền phát ra thống khổ kê.u rên thanh. Va chạm này Sở Huyền cảm giác nước mắt của mình đều phải ra tới, quá con mẹ nó đau, cậu thậm chí hoài nghi đâm căn bản không phải tủ gỗ mà là đại thạch đầu. Nhưng hành động này cũng cho cậu câu trả lời cho câu hỏi của mình. Cậu không có nằm mơ, hết thảy điều này đều là thật sự. Do vừa rồi động tác quá mức, một người máy nhỏ từ trong túi ngực rơi ra, người máy ngã nhào xuống đất đến bên chân cậu, Sở Huyền nhìn chằm chằm cái người robot đồ chơi màu trắng nhìn một hồi lâu, mạc danh cảm thấy cái này cảnh tượng rất là quen thuộc. Trong cuốn tiểu thuyết mà cậu đọc tối qua có một đoạn ngắn như vậy, Tưởng Huyền 6 tuổi cầm một cái người máy đồ chơi màu trắng đi ra ngoài chơi, lúc sau đã bị đại vai ác Nhan Mộng Sinh trong truyện bắt cóc giết, cũng là từ lúc này Nhan Mộng Sinh bắt đầu trong xương cốt tàn ngược càng ngày càng nặng, liên lụy không ít người vô tội. Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác của tác giả Nhạn Minh Nguyệt.